Liễu Huyền An thử cự tuyệt một lần, y đã buồn ngủ lắm rồi, may mà Kiêu Vương điện hạ cũng chỉ nói suông ngoài miệng chứ không ngoan cố khăng khăng chứng minh bản thân không hư thận, dù sao trong thành vẫn còn ti tỉ việc phải lo, không quá thích hợp để nói chuyện yêu đương phong nguyệt, thế là hai người chỉ ôm ôm ấp ấp nhau yên ổn ngủ suốt đêm. Giữa trưa hôm sau chờ Liễu Huyền An tỉnh dậy, Lương Thú đã sớm ra ngoài, chỉ còn A Ninh gà gật nằm sấp bên cạnh giường ngủ.
“Vương gia đi từ lúc nào?”
“Sáng sớm đã đi rồi.” A Ninh đánh cái ngáp, “Vương gia lợi hại thật, hình như ngài ấy không cần ngủ luôn hay sao ấy.”
“Không phải không cần ngủ, mà là công việc quá nhiều nên không có thời gian nghỉ ngơi.” Liễu Huyền An ngồi dậy, “Mau diễn cho xong vở kịch của Tống tiên sinh để Vương gia yên tâm ngủ mấy ngày đi thôi. Bây giờ lời đồn đãi trong thành đã đến trình độ nào rồi?”
“Hết thảy đều phát triển theo kế hoạch của chúng ta.” A Ninh nói, “Thêm hai ngày nữa Tống tiên sinh sẽ được ‘sống lại’.”
Quả thật cũng nên “sống lại” rồi, bởi vì nếu hắn còn không xuất hiện nữa thì phỏng chừng bá tánh toàn thành sẽ bị mấy âm thanh lò rèn đinh đinh đang đang trắng đêm làm nổi điên hết. Cổng chính phủ nha đã sớm bị dân chúng vây kín, dưới áp lực truy vấn của tất cả mọi người, rốt cuộc quan phủ cũng chịu hé ra chút tiếng gió mờ mịt thừa nhận, đúng là những tiếng rèn giũa mấy ngày gần đây “có chút dị thường”.
“Có chút dị thường là ý gì? Không phải là Tống tiên sinh hiện hồn về rèn kiếm thật đấy chứ?”
Nha dịch hàm hồ trả lời, ừ, cũng gần như vậy, gần như vậy.
“Vậy sau này phải làm sao?”
“Làm sao là làm sao, Tống tiên sinh đâu phải lệ quỷ đòi mạng, ngươi sợ cái gì.”
Nói thì nói vậy, nhưng đêm nào cũng bị âm thanh búa đe tra tấn ai mà ngủ được, vành mắt dân chúng trong thành đều thâm đen một vòng cả rồi, sầu khổ thật sự.
“Kiên nhẫn thêm hai ngày, hai ngày nữa thôi.” Nha dịch trấn an mọi người, “Hai ngày sau là Tống tiên sinh có thể làm việc ban ngày rồi.”
Một lời vừa ra làm tất cả mọi người cùng ồ lên, xem thái độ này chẳng lẽ thật sự là đang gom góp dương khí để hồi sinh người chết sao? Sự tình quá ly kỳ, hoang đường đến mức không có bao nhiêu người trong thành tin tưởng. Thế là mọi người chịu đựng thêm hai đêm “leng keng đinh đang” ầm ĩ, rạng sáng ngày thứ ba, trời còn chưa sáng hẳn, trước xưởng rèn bỏ hoang đã tụ tập một đoàn người chật như nêm cối, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi xem Tống Trường Sinh có xuất hiện thật hay không.
“Vương gia và Liễu công tử cũng đến đây!” Khoảng giữa trưa, có người đột ngột hô lên như vậy.
Liễu Huyền An vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, mí mắt dính chặt vào nhau nhưng lại không mệt mỏi theo kiểu giống bá tánh trong thành, y không bị ồn tỉnh mà là bị Kiêu Vương điện hạ quấy rầy đến tỉnh, không có cách nào ngủ yên.
Lương Thú cực kỳ thành thạo chống chế, ngươi cứ ngủ phần ngươi, ta sờ phần ta, hai bên không quấy rầy nhau.
Liễu Huyền An ngửa mặt lên trời thở dài.
Quan viên địa phương cũng đứng hầu ngay phía sau Lương Thú, vì vậy tiếng nghị luận của bá tánh bị đè thấp đi rất nhiều, không ai dám hỏi vừa xảy ra chuyện gì. Thế nhưng cũng không chờ bọn họ lên tiếng, vì không lâu sau cánh cửa xưởng rèn luôn bị đóng chặt đã mở toang.
Người từ bên trong chậm rãi bước ra đúng là Tống Trường Sinh, tất cả lời đồn đãi giờ phút này đều được chứng thực, trời đất ơi, sống dậy thật này?
Trận này nhờ Kiêu Vương điện hạ đứng trấn giữ nên bá tánh mới không hoảng sợ hồn vía lên mây bỏ chạy tứ tán, có người vẫn còn lá gan bồn chồn tiến lên hỏi: “Tống tiên sinh, mấy hôm nay ngài… đi đâu vậy?”
“Dạo qua quỷ môn quan một vòng.” Tống Trường Sinh lưng đeo trường kiếm, chắp tay thi lễ rồi cao giọng trả lời, “Nhờ Vương gia và Liễu công tử tương trợ mới có thể trở về nhân gian.”
Thái dương ấm áp chiếu lên người hắn, vẻ mặt hồng hào, dáng dấp khỏe mạnh, nhìn thế nào cũng là một con người bằng xương bằng thịt. Nhưng mấy ngày trước đúng là có tin hắn hộc máu chết, thời điểm mạch dừng còn có hơn mười đại phu trong thành cùng kiểm tra, quả quyết không thể nào chẩn sai. Trong lòng bá tánh bất an nhìn theo bóng Lương Thú và Liễu Huyền An đích thân tiếp Tống Trường Sinh rời đi, cuối cùng đã đoán được chuyện này đại biểu cho cái gì.
“Đại biểu cái gì, đại biểu rằng mệnh Tống tiên sinh chưa tuyệt chứ sao!” Một người ngồi xổm dưới gốc cây hùng hồn phân tích.
Tống tiên sinh là ai, đó là nghĩa sĩ xả thân nổ chết tà giáo vì dân trừ hại công đức vô lượng. Cho dù bị Bạch Phúc giáo tập kích, bị yêu nữ hạ độc nhưng Diêm Vương cũng không nỡ nhận người, không phải đã đưa trở về đủ tay đủ chân đó sao? Nhìn xem, người không chỉ trở lại mà toàn bộ cổ độc cũng biến mất, hoàn toàn khỏe mạnh, trên lưng đeo trường kiếm dài ba thước sáng như nước, mũi nhọn lóe sáng, có lẽ đó chính là thanh kiếm rèn ra để thanh trừng Bạch Phúc giáo, vì vong thê báo thù!
Sau đó tin tức do quan phủ truyền ra cũng chứng minh hoàn toàn điểm này, Tống Trường Sinh thật sự chết đi sống lại, đủ loại thảo luận về Bạch Phúc giáo trong thành lại chuyển hướng, bá tánh mấy ngày liền lo lắng bất an không dám phát ngôn bây giờ vô tư mang ra ngoài bàn luận, lại nhao nhao muốn đi bắt tà giáo —— bởi vì chết rồi có khi vẫn được Diêm Vương gia nhớ công mà thả về, còn gì phải lo nữa?
Cuối cùng quan phủ không thể không âm thầm ra mặt kéo dư luận đề phòng thật sự có người lỗ mãng một mình xông vào ổ tà giáo rồi gặp họa. Bảng cáo thị nhắc đi nhắc lại rằng thanh trừng tà giáo là việc của quan binh, mọi người chỉ cần đề cao cảnh giác đừng để chúng lợi dụng, còn lại vẫn sinh hoạt như bình thường, đừng quá khẩn trương, đừng quá hưng phấn, càng không được chạy loạn khắp nơi!
Một truyền mười, mười truyền trăm, chuyện về Tống Trường Sinh nhanh chóng truyền xa khắp mười dặm, nội dung càng lúc càng huyễn hoặc, đến cuối cùng Tống tiên sinh không còn là người nữa mà biến thành kiếm tiên từ trên trời giáng xuống trừ gian diệt ác, hiệp trợ Kiêu Vương điện hạ tiễu trừ Bạch Phúc giáo.
“Các ngươi không thấy lúc Tống tiên sinh bước ra khỏi xưởng rèn cả người tỏa kim quang chói lọi à, đến hôm nay mà ta còn không mở nổi mắt đây này!”
Toàn thể bá tánh vùng khác đều thật sự hâm mộ, vì sao Tống tiên sinh không hạ xuống trấn chúng ta nhỉ, xem dân thành Độ Nha đắc ý chưa kìa.
Trong phủ nha, Tống Trường Sinh hổ thẹn lên tiếng: “Ta chưa làm được cái gì, chỉ theo kế hoạch giả chết một hồi mà đã nhận được thịnh tình lớn như thế, thật sự không nhận nổi.”
“Sao lại chưa làm được gì, chẳng lẽ đỉnh Bạch Đầu không phải do Tống tiên sinh nổ sao? Chỉ dựa vào sức mình đã hủy sạch mười năm tính kế của Bạch Phúc giáo, ta thấy tấm thịnh tình này ngài vẫn kham được.” Liễu Huyền An nói, “Nói lại thì, cho dù không có chuyện trên đỉnh Bạch Đầu, chỉ bằng vai diễn này của Tống tiên sinh đã đủ khiến cho vô số tín đồ bắt đầu lung lay rồi.”
Phản bội Phật Mẫu, nổ chết thánh sử, một phản đồ như thế nếu đặt vào giáo lý luân hồi của Bạch Phúc giáo thì chết ngàn lần vẫn không hết tội, mà còn phải chết thảm mới xứng đáng với tội lỗi ngập trời của hắn. Nhưng bây giờ thì sao, Tống Trường Sinh không những không chết mà còn sống tốt hơn, muốn mạng có mạng muốn danh có danh, người ngoài nhìn vào chẳng lẽ không suy nghĩ lại?
“Có điều Bạch Phúc giáo sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế đâu, chắc chắn sẽ điên cuồng vồ đến.” Liễu Huyền An nói, “Vương gia nói chúng ta phải nhanh chóng trở về thành Trú Quân.”
“Sắp khai chiến rồi sao?”
“Tám chín phần mười.” Liễu Huyền An nói, “Không thể để tà giáo vênh váo mãi được, bây giờ là cơ hội rất tốt để dụ bọn chúng xuất động.”
Tinh thần trong thành Độ Nha tăng cao, ai ai cũng ca hát đồng dao chống lại tà giáo. Đoàn người Lương Thú được bá tánh vui vẻ tiễn rời thành, Thường Tiểu Thu và Tống Trường Sinh đi theo đội ngũ —— cùng với tên đồ tể bị bắt lần trước, nếu địa vị của hắn ở Bạch Phúc giáo không thấp thì cần nghiêm hình khảo vấn, biết đâu sẽ phun ra thêm thông tin gì có ích. Mà cho dù không phun được gì, mỗi ngày trói ngoài cửa thành đánh vài roi cũng có chút tác dụng thị uy.
Kiêu Vương điện hạ sẽ không hành động theo phong cách nho nhã của văn thần mà chú ý nhân từ rộng lượng gì đó. Ở phương diện này trước giờ hắn luôn đơn giản thô bạo, tới một giết một, tới một trăm giết một trăm, một vạn hay mười vạn tên tà giáo cũng sẽ giải quyết bằng cùng một loại phương thức.
Đồ tể quỳ dưới đất thở hồng hộc, luôn miệng buông lời ác độc nguyền rủa Lương Thú sớm muộn gì cũng bị đày xuống hỏa ngục nhận hết khổ hình. Liễu Huyền An vốn không muốn giao tiếp với gã, nhưng thấy người này càng mắng càng to liền đẩy cửa bước ra. Đồ tể ngẩng đầu thấy y tiến lại gần liền mở miệng mắng chung: “Ngươi cũng không trốn được đâu!”
“Vì sao ta phải trốn?” Liễu Huyền An phiền chán vì phải nhìn gã, “Ngươi nói đúng đấy, Vương gia sắp bước vào biển lửa địa ngục của các ngươi rồi, đêm nay phải xuất phát luôn để san bằng vực sâu quỷ dị lửa cháy hừng hực nhà các ngươi càng nhanh càng tốt, tháng tới tranh thủ thời gian chặt một mớ đầu đệ tử Bạch Phúc giáo xuống, gom góp linh hồn của chúng mang đi sung quân xây cầu sửa nhà, làm cu li chuộc tội.”
Đồ tể chưa bao giờ lường được mình phải nghe kiểu mắng chửi lạ kỳ như thế, nhất thời giật mình sửng sốt.
Liễu Huyền An tiếp tục nói: “Đại Diễm còn mấy vạn anh linh tướng sĩ trung dũng đang du đãng chờ tu kiến nhà cửa, trước mắt nhân thủ xây dựng dưới địa phủ cực kỳ thiếu, ta thấy ngươi thân cường thể kiện sức lớn như trâu, chi bằng cũng xuống dưới đó làm việc đi!”
Chờ y nói xong, hai gã ngự lâm quân phụ trách bảo vệ lập tức tiến lên giũ từ trong tay áo ra một cây roi mềm, người vung roi người siết cổ. Liễu Huyền An đứng một bên nhìn thấy lại nhắc nhở, nhớ đừng siết đứt đầu, còn phải giữ tròng mắt lại để gã xuống dưới kia còn thấy đường tô tường đốt ngói.
“Khụ, khụ khụ!” Đồ tể giãy giụa theo bản năng, chờ cho người sắp tắt thở, Kiêu Vương điện hạ đúng lúc xuất hiện, Ngự lâm quân mới chịu dừng tay.
Lương Thú nhíu mày hỏi: “Gã trêu chọc ngươi à?”
Liễu Huyền An đáp: “Cũng không hẳn, chỉ là hơi ồn.”
“Ta nói thế nào mới qua giữa giấc trưa đã không thấy người đâu cả.” Lương Thú dùng ngón cái cọ cọ mí mắt y rồi kéo người vào phòng ngủ, không quên quay đầu lạnh lùng bỏ lại một câu: “Còn dám kêu gào nữa thì cứ đánh cho câm miệng lại.”
Đồ tể nằm gục dưới đất, Cao Lâm ngồi xổm xuống nhìn gã, mở miệng trêu chọc: “Nói thật nhé, ta không rõ ngươi tin Thánh nữ kia thật hay là muốn nhân cơ hội gia nhập Bạch Phúc giáo vơ vét của cải. Có điều bây giờ phân tích thử một chút, nếu ngươi tin Thánh nữ, vừa rồi Thánh nữ cũng không tới cứu ngươi, hoặc cho là ngươi không tin, thế thì còn cứng đầu cái rắm gì nữa. Vương gia nhà ta không kiên nhẫn nhìn bản mặt thấy chết không sờn kia đâu, chờ ngài ấy dỗ Liễu nhị công tử ngủ trưa xong sẽ lập tức ra thẩm tra. Nếu ngươi vẫn khăng khăng không nói, hay là ngay bây giờ cắt cổ tự sát đi còn kịp, mọi người cũng tiết kiệm thêm chút thời gian.”
Đồ tể há miệng nửa ngày mới phun ra được một câu khô khốc “Bạch Phúc Phật Mẫu, phổ độ… phổ độ…”
“Ồ, xem ra là tin thật rồi.” Cao Lâm vỗ vỗ vai gã rồi đứng lên, tùy tay tháo cây roi bên hông ra đưa cho thị vệ, “Cho gã đi gặp Phật Mẫu luôn đi.”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên rất nhanh lại biến thành tiếng nghèn nghẹt, đúng là đã bị bịt chặt miệng.
Liễu Huyền An đứng bên cửa sổ: “Gã sẽ khai thật à?”
“Chỉ khai ra mới giữ được mạng.” Lương Thú nói, “Ta không có thừa thời gian lẫn tinh lực đi cảm hóa bọn họ, chỉ có thể thưởng roi. Đánh tỉnh được thì còn cứu được, đánh không tỉnh chỉ đành xem như bọn họ tới số.”
Liễu Huyền An vươn tay đóng cửa sổ ngăn cách tiếng vang ở bên ngoài: “Cho nên dân gian mới đồn đãi Vương gia thô bạo.”
“Ngươi thì sao, thấy thế nào?” Lương Thú nhìn y, miệng hỏi nhưng không đợi người trả lời đã nói tiếp, “Quốc khố Đại Diễm chỉ có vỏn vẹn chút bạc, tứ cảnh đều chờ thảo phạt. Ta thân là chủ soái nhưng thường xuyên phải đứng xếp ở cuối hàng, vất vả lắm mới cạy ra được chút tiền chút lương, trước mắt phải lo cho binh cho dân của ta trước, nếu không tất cả mọi người đều sẽ chết đói. Còn muốn ta tiết kiệm cho bọn tù binh… Nếu đổi thành bọn chúng bắt được người của ta chắc chắn sẽ không nhân từ như vậy.”
Nói hết một tràng dài không nghỉ như đang muốn giải thích, cũng là lời thổ lộ bất mãn đặt nặng trong lòng nhiều năm.
Liễu Huyền An nói: “Ừ, ta biết mà.”
“Hiểu thật không?”
“Thật chứ.” Liễu Huyền An ôm thắt lưng hắn, “Nhân đức không sai, nhưng phải xét từng trường hợp cụ thể. Đạo lý này kỳ thật ai cũng hiểu, hay là ngươi thử dẫn mấy lão già râu bạc trong triều ra biên quan để bọn họ đích thân nghênh chiến Lưu Phỉ hay Lang tộc xem, một khi đao kề lên cổ sẽ không ai nhân từ nổi đâu.”
Lương Thú cười: “Được, để ta về báo cáo lại với hoàng huynh, lần tới cứ làm như vậy.”
“Không có chuyện gì là có đáp án cố định, dù là ai đi nữa thì cũng phải lâm trận rồi mới tìm thấy con đường đúng đắn.” Liễu Huyền An nói, “Huống hồ nhờ biên quan có Vương gia trấn thủ, thành Mộng Đô mới được phồn hoa cẩm tú, ta thấy Vương gia là bậc đại hiền giả đích thực.”
Lương Thú lắc đầu: “Bị ngươi tâng bốc lên trời rồi.”
“Ăn ngay nói thật thôi.” Liễu Huyền An kiên quyết, “Tóm lại ta nghĩ như vậy đấy.”
Hơn nữa chắc chắn là nghĩ đúng, bởi vì người có tuổi bình thường nói ra câu nào nghe cũng đặc biệt quyền uy, đằng này Liễu nhị công tử đã bốn vạn tám ngàn tuổi, chẳng phải mọi tuyên ngôn đều là chân lý hết sao?
Nói câu nào còn ngọt câu đó, Lương Thú ôm y cắn mạnh một cái vào xương quai xanh để lại một dấu hôn đỏ chót. Liễu Huyền An vừa phối hợp để hắn hôn vừa nói: “Ngày mai sẽ về đến thành Trú Quân, không thể để đại ca thấy đâu.”
Quả nhiên Lương Thú dừng ngay động tác, không cắn nữa mà vươn lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm. Chưa lừa được người vào tay, tốt nhất vẫn không nên quá kiêu ngạo.
Liễu Huyền An tiếp tục phân tích: “Sau khi gặp lại, chắc chắn đại ca ta sẽ khảo bài ta về tật mắt của Khổ thống lĩnh, ta mà đáp không đúng lại bị đánh cho xem.”
“Đánh gì mà đánh, sau này không cho đánh nữa.” Lương Thú nghe vậy vẫn không chùn bước, tự giác đảm nhận việc lớn, “Đến lúc đó để ta đi nói thay ngươi.”