Gió Xuân Cõi Lòng Người

Chương 27


Đoàn người đi tới trước cửa cung thì đã thấy Triệu Tích Chi đứng ở ngoài đó từ trước.

Trong đất trời trắng xoá, bộ y phục màu đỏ trên người nàng ấy càng thêm muôn phần diễm lệ, nụ cười nhẹ trên môi khiến nhan sắc như hoa như ngọc đẹp đến kinh người.
Mà vừa thấy Đông Phong Hành, trong đôi mắt trong sáng đã phủ lên một lớp màn sương mỏng, chàng còn chưa kịp nói gì thì nàng ấy đã chạy lại ôm lấy chàng phát ra vài âm thanh nức nở.
Thật ra chuyện này vốn không hợp lễ nghi, hoàng thượng bình an trở về vốn là chuyện tốt đáng ra phải nên vui cười chứ phải khóc giống như là tiễn đưa hơn thế này.

Nhưng Đông Phong Hành cũng không trách phạt, chỉ nhìn thoáng qua các phi tử khác thấy ai cũng đỏ đỏ mắt thì thở dài, vỗ nhẹ vai Triệu Tích Chi an ủi.
"Ta không sao mà! Nàng đừng khóc."
Triệu Tích Chi cũng biết mình thất lễ bất kính, cố nén nước mắt nghẹn ngào nói: "Thần thiếp thất kính, xin lỗi hoàng thượng."
Đông Phong Hành không nói gì chỉ ân cần ôm nhẹ thân ảnh của nàng ấy vào lòng, cưng chiều nói: "Không sao, ta biết đã làm cho mọi người lo lắng, sao ta có thể trách nàng được chứ."
Triệu Tích Chi nghe chàng không trách mình thì lập tức mỉm cười, lại nhìn mọi người xung quanh nhiều người như vậy đang nhìn mình, thì trên mặt xuất hiện mấy phần xấu hổ, cả gương mặt trang điểm tinh xảo đỏ ửng lên.

Nhưng chỉ có Tử Kính đang đứng ở phía sau là nhìn thấy khoé miệng đang nhếch lên tạo thành một nụ cười quỷ dị của Triệu Tích Chi, nàng lại nhìn xuống tia linh thức của mình đang quấn quanh ngón tay của nàng ấy thì sắc mặt càng thêm âm trầm.
Chuyện này, càng lúc càng khó đón rồi...
[...]
Chỗ phong ấn thứ ba và thứ tư là ở tượng rồng được đặt trước chính điện.

Tượng rồng dài mười thước, cả thân mình uốn lượn, nhìn từ xa như sắp bay lên trời.

Nghe nói tượng rồng này được trăm nghệ nhân đúc suốt hai năm mới xong, toàn thân tượng rồng hoàn toàn được làm bằng vàng ròng, dưới ánh mặt trời tượng rồng như toả ra vô số ánh kim quang rực rỡ.
Nhưng từ sau ma vật xuất hiện, xung quanh tượng như bị một làn khí lạnh lẽo bao vây, chỗ mắt rồng được khảm đá ngọc màu đỏ lúc này lại ảm đạm phát ra tia sáng màu đen.
Tử Kính khẽ vuốt nhẹ lên vảy rồng, đây không chỉ là một bức tượng hình rồng bình thường, năm xưa nó đã được nàng ban phúc, mở ra thất khiếu, nếu không có gì cản trở 500 năm nữa có thể phi thăng thành tiên.
Cũng giống như hai lần trước, Tử Kính đưa tay chạm lên đầu rồng, từ trong lòng bàn tay nàng xuất hiện vô số kim quanh màu xanh nhạt chạy dọc từ đầu rồng cho tới đuôi, đợi đến khi cả thân mình nó được kim quang bao bọc lại hết, Tử Kính mới nói: "Nhập định!".


Gió lúc này bỗng nhiên điên cuồng gào hét thổi bùng mạnh lên, tượng rồng run rẩy kịch liệt, vô số những sởi chỉ màu đen từ mắt rồng thoát ra ngoài quấn quanh người Tử Kính.
Tiết Sư thần quân ở bên cạnh hộ pháp cho Tử Kính sắc mặt càng lúc càng trắng.
Đông Phong Hành đừng cách đó không xa, không thể nhìn thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ nhìn thấy cả người Tử Kính bị gió thổi lên làm loạn y phục và mái tóc, nhưng không loạn được sự kiên định và điềm nhiên trên mặt nàng.
Tử Kính xoay nhẹ bàn tay, trên tay xuất hiện một trận pháp, nàng khẽ quát: "Tịnh ma."
Sau tiếng quát này, trong tượng rồng truyền đến những tiếng gào chói tai, những tiếng gào rú này còn đáng sợ cả âm thanh chín cái đầu của Cửu Vĩ Hạc lúc trú, theo đó là tiếng va đập cực lớn, cả mặt đất dưới chân không ngừng rung chuyển, khiến Đông Phong Hành nhịn được mà phải dựa người vào cây cột bên cạnh, che hai tai lại.
Đông Phong Hành không hiểu quá nhiều về chuyện thần tiên yêu ma, nhưng khi nhìn những sợi chỉ đen đang quấn quanh người Tử Kính, chàng dường như có thể cảm nhận được luồng sát khí cuồn cuộn tuôn ra từ bên trong, mang theo nỗi oán hận bị giam cầm ngàn năm, như đang muốn xông ra giết Tử Kính cho thỏa lòng.
Tử Kính nhìn thoáng qua Đông Phong Hành ở kia, lại nhìn lại Tiết Sư thần quân bên cạnh biết hắn sắp không chịu được nữa rồi.
Nàng khẽ đọc pháp chú, kim quang màu xanh nhạt lúc nàng trở nên đậm hơn, mắt rồng bừng lên ánh sáng màu đỏ rực rỡ bắn ra khắp nơi, những tiếng gào rú bên trong tượng rồng bỗng nhiên im bặt, gió đang gào hét từ từ dịu lại.

Theo sau đó cả tượng rồng ánh lên một màu vàng sáng chói, mắt rồng cũng toả ra tia sáng màu đỏ lung linh.


Tử Kính vừa thu tay, Tiết Sư thần quân không nhịn được bụm miệng phun máu.
Đông Phong Hành ở phía sau cũng bị ép ói ra một ngụm máu đen.
Tử Kính chỉ nhìn Tiết Sư thần quân một cái, rồi lướt qua đi tới chỗ Đông Phong Hành, đưa cho chàng một chiếc khăn tay màu trắng.
Đông Phong Hành đầu óc choáng váng có chút chóng mặt đứng dựa vào cây cột bên cạnh, thấy chiếc khăn Tử Kính đưa tới trước mặt mình thì đưa tay ra nhận lấy, lau sơ qua vết máu trên miệng, không nhìn thì thôi vừa nhìn thấy chàng không khỏi hoảng hốt, là máu đen!
Không để Đông Phong Hành hỏi, Tử Kính đã điềm tĩnh như không nói: "Ngài từng đánh nhau với ma vật, bị nó đánh trọng thương, lại bị chướng khí bao vây, nên trên người dính phải chướng khí của nó."
Đông Phong Hành đợi tới khi cơn chóng mặt qua đi, như hiểu được cái gì đó liền hỏi: "Đây là lý do ngài đưa ta theo? Không có chuyện ngài bị lạc đường, thật ra chỉ là để thanh tẩy chướng khí có trong người ta?"
Tử Kính gật đầu: "Đúng vậy! Giờ đã ép được máu độc trong người ngài ra, cái cuối cùng không cần ngài theo nữa!" Gương mặt của nàng từ đầu tới cuối đều lạnh nhạt thờ ơ không kèm theo bất kỳ cảm xúc nào.
Đông Phong Hành im lặng nhìn Tử Kính, như muốn từ gương mặt lạnh nhạt đó của nàng xác nhận cái gì đó.

Thật sự, chỉ đơn giản là muốn thanh tẩy chướng khí có trong người chàng thôi sao?
Tiết Sư thần quân lúc này ôm ngực đi tới: "Ta nghĩ cái cuối cùng mình không thể theo hộ pháp cho ngài được rồi." Hắn không ngờ vét nứt của phong ấn lại nghiêm trọng tới mức này.
Tử Kính thấy bộ dáng trầy trật của Tiết Sư thần quân thì biết hắn bị trọng thương rồi, suy nghĩ một chút nói: "Ngài không hộ pháp cũng không sao, cái cuối cùng nằm trong Thiên Dư Cảnh ngài đang trọng thương đi vào chỉ càng khiến vướn chân ta thêm."
Tiết Sư thần quân nghe nàng chế giễu đã thành quen chỉ cười cười, nhưng hắn biết nàng nói đúng, bản thân hắn còn không lo được thì nói chi tới chuyện hộ pháp.
Đông Phong Hành lúc này đột nhiên nói: "Ta vẫn sẽ theo ngài."

"Không được/ Không cần." Hai giọng nói đồng thanh phát lên.
Tử Kính liếc nhìn Tiết Sư thần quân thừa biết hắn sợ nàng lún sâu vào chuyện tình ái với Đông Phong Hành, nên không muốn cho chàng ở riêng với mình, nhưng so với những cái đó, nàng càng quan tâm sức khoẻ của chàng hơn.
Đông Phong Hành nhìn Tử Kính và Tiết Sư thần quân.
Tiết Sư thần quân biết mình đã thất thố, hắn khẽ ho một tiếng: "Ngài là người phàm, ở bên ngoài Thiên Dư Cảnh còn được, nhưng vào sâu rất dễ bị tổn thương."
Lý do rất đúng ý mình, Tử Kính gật đầu: "Đúng vậy, bây giờ chướng khí trên người ngài đã bị đẩy ra theo máu độc hết, cân bản không cần theo ta thanh tẩy nữa."
Đông Phong Hành lần đầu thấy hai người chung ý kiến như vậy, khẽ cười: "Ta vẫn phải đi."
Đông Phong Hành biết mình chỉ là phàm nhân, nếu gặp phải ma vật chưa chắc đã đánh thắng có khi sẽ càng khiến Thượng thần vì mình mà bận tâm hơn, nhưng vừa nãy khi nghe thấy những tiếng kêu thê lương oán hận của nhiều ma vật như vậy, khiến cho lòng chàng vô cùng chấn động.

Nhiều như vậy, nếu lỡ chúng đang bạo loạn trong đó, một mình ngài có đánh thắng được không? Sức khoẻ của ngài còn chưa hồi phục hoàn toàn đấy!
Cũng may đây chỉ là lời trong lòng chàng không ai biết, chứ nếu không, Ma thần đang ở Thanh Nghiêng đài và chúng ma vật đang bị giam cầm trong Thiên Dư Cảnh mà nghe được lời này, chắc chắn bọn chúng sẽ phun ra một ngụm nước bọt dìm chết chàng, còn vừa khinh thường vừa mắng chàng lo lắng quá nhiều rồi...
Tử Kính nhìn vẻ mặt vô cùng cương quyết của Đông Phong Hành thì khẽ thở dài: "Ngài muốn theo thì theo đi!"
Tiết Sư thần quân: "..." Đây là lời nói mà thần tiên nên nói sao? Thượng thần à, ngài chiều theo ngài ta như vậy sẽ hại chết mình đó! Thật khiến hắn giống như kẻ ác đang chia rẻ uyên ương mà..

Bình Luận (0)
Comment