Trên đường về biệt viện, Tiết Sư thần quân ở phía sau Tử Kính không ngừng nói: "Thượng thần, ngài không thể như thế này mãi được!!!"
Tử Kính phe phẩy chiếc quạt giấy trong tay, nghiêng đầu khó hiểu nhìn hắn: "Ta như thế nào?"
"Ngài không thể cứ để Đông Phong Hành bên cạnh ngài được, ngài không sợ sẽ xảy ra chuyện lớn sao? Ngài nghĩ kỹ đi, nếu ngài ấy là người phàm bình thường, cùng lắm chúng ta khiến ngài ấy trở nên ngu đần là xong, nhưng đây còn là hoàng thượng đấy, sau khi trở nên ngu ngốc sẽ hại bao nhiêu bách tính chứ? Vậy nên, hai người mà thật động tâm, thì về phía ngài hay ngài ấy đều không có kết quả tốt." Tiết Sư thần quân như vị phụ thân già nhìn thấy nữ nhi gặp phải ác bá, vừa gấp vừa lo khuyên nhủ nữ nhi mau mau rút ra.
Nhưng Tử Kính thấy hắn gấp gáp đến xoay vòng vòng như vậy thì có chút thú vị, cười nhẹ nói: "Tiết Sư, ngài nghĩ quá nhiều rồi!"
Tiết Sư thần quân lắc đầu vô cùng chắc chắn: "Ta không nghĩ nhiều, ngài đừng tưởng mình sống lâu hơn người khác là có thể tùy tiện nói người khác không hiểu chuyện bằng ngài.
Ta so với một người quanh năm suốt tháng ngoài đánh yêu ma thì ở lì trong Thanh Nghiêng đài như ngài, còn tiếp xúc với rất chuyện hơn đấy."
Tử Kính dập tắt nụ cười trên mặt, cũng nghiêm nghị nói: "Ta biết rồi, ta sẽ có giới hạn, ngài đừng lo nữa."
Mặc dù Tử Kính nói thật tâm vậy, nhưng Tiết Sư thần quân vẫn thấy lo, hắn cảm thấy tóc trên đầu mình sắp vì chuyện tình cảm của Thượng thần mà bạc trắng hết cả rồi.
Hắn phải kêu Diễm Ma thần quân xuống phụ thôi...
[...]
Chỗ phong ấn cuối cùng thật ra là nằm trong trong tẩm cung của Đông Phong Hành.
Đông Phong Hành đi theo Tử Kính vòng qua long sàn tới tấm bình phong ở phía sau, trên bức tường tại nơi có một hình vẽ nhỏ và kín đáo ít người có thể thấy được, Tử Kính giơ tay ra trên lòng bàn tay xuất hiện một trận pháp, sau đó nàng khẽ đọc mấy câu pháp chú, bức tường trước mặt không một tiếng động lẳng lẽ mở ra một cánh cửa.
Đông Phong Hành: "..." Chàng ở đây hơn mười năm, lần đầu biết phía sau tấm bình phong có mật thất đấy!
Tử Kính phất nhẹ cổ tay những ngọn nến bên trong lập tức sáng bừng lên.
Bên trong không khác gì động thiên, dây leo quấn chằng chịt bao phủ kín mặt đất, vách tường và chóp nhà, trong bầu không khí ẩm thấp ướt át chúng toả ra một mùi hương thanh thoát rất dễ chịu.
Hai người chậm rãi đi vào trong, đập vào vào mắt chính là một cái hồ lớn, bên cạnh hồ có một pho tượng rồng điêu khắc uy nghiêm đứng sừng sững, không ngừng có nước từ trong miệng rồng chảy xuống, ào ào chảy vào trong hồ, xung quanh hồ hơi nước như sương mù lượn lờ, phảng phất như tiên cảnh.
Tử Kính nhìn ôn tuyền đang bóc lên từng luồng hơi nóng trước mặt nói: "Trong ngũ hành Mộc sinh Hỏa tức lấy cây khô thiêu đốt sẽ tạo ra lửa, Hỏa lấy Mộc làm nguyên liệu đốt, nên phong ấn đầu tiên chúng ta củng cố là cánh rừng chết trong Thiên Dư Cảnh; tiếp đến, Hoả sinh Thủy tức kim loại nếu bị nung chảy ở nhiệt độ cao sẽ tạo ra dung dịch ở thể lỏng, nên phong ấn thứ hai củng cố là Hồ nước bên cạnh Ngự Hoa Viên; kế tiếp, Hỏa sinh Thổ tức lửa đốt cháy mọi thứ thành tro bụi, tro bụi vun đắp thành đất, mắt tượng rồng chính là Hoả và nơi chân tượng rồng đặt xuống chính Thổ, đó là phong ấn thứ ba và thứ tư; cuối cùng, Thổ sinh Kim, Kim trong kim loại, tức quặng hình thành từ trong đất, nên hình vẽ Tương Liễu dưới ôn tuyền đây chính là Kim."
Tử Kính vừa nói xong đưa tay lên phất một cái, nói: "Khai!"
Nước từ trong miệng rồng theo cái phất tay của nàng đột nhiên ngưng hẳn, mà nước dưới ôn tuyền cũng biến mất, lộ ra hình vẽ bên dưới.
Đông Phong Hành nhìn qua, bên dưới là một con mãng xà màu xanh có chín đầu khổng lồ, mắt nó màu màu hổ phách so với Cửu Vĩ Hạc chỉ có sắt lạnh hơn chứ không có kém, trong rất hung hãn.
Tử Kính không nhanh không chậm nói tiếp: "Tương Liễu là hung thần, thân rắn chín đầu, ăn thịt người vô số chất thành ao đầm, năm xưa, ta chính là dùng ác niệm muốn cắn nuốt của hắn mà giam cầm hắn lại."
Nàng hơi ngừng một chút, thần sắc càng thêm phần nghiêm nghị nói: "Một hồi ta sẽ mở đường vào Thiên Dư Cảnh, con đường dẫn vào hơi dài trên đường đi dù có nghe thấy âm thanh gì, ngài cũng tuyệt đối không được ngừng chân lại cũng không được nói chuyện, ác niệm dễ làm loạn tâm can mà sự sợ hãi trong lòng sẽ càng làm cho ác niệm lớn mạnh hơn."
Đông Phong Hành gật đầu.
Tử Kính xoè tay ra, trên tay nàng xuất hiện một chiếc lồng đèn dầu, trong tim đèn đang phát ra tia sáng mỏng manh.
Đông Phong Hành nhìn kỹ phát hiện ra ngọn lửa trong lồng đèn dầu không phải ngoài đỏ trong lam như bình thường, mà ánh lên màu xanh biếc nhạt, hiện lên vẻ âm u lạnh lẽo ghê người, từ trên đèn dầu không cảm nhận được chút nhiệt độ nào.
Tử Kính đưa cho Đông Phong Hành, nói: "Đây là đèn dẫn hồn, dùng tro cốt của ta đốt cháy để phát sáng, chỉ cần ngài cầm nó ma vật sẽ không dám tấn công hay xuất hiện trước mặt ngài."
Đông Phong Hành đưa tay ra nhận lấy lồng đèn dầu: "Ngoại trừ cầm đèn đi, ta còn phải làm gì nữa không?"
Tử Kính: "Tin tưởng tay là được!"
Nàng chấp hai tay lại, trong miệng khẽ lẩm bẩm niệm mấy câu thần chú cổ xưa.
Đông Phong Hành chỉ thấy một cơn gió lạnh thổi qua người, chàng chớp mắt một cái đã thấy mình đang đứng trên một con đường tối đen như mực, xung quanh u lạnh không một tiếng động, yên tĩnh tới mức chàng có thể nghe được nhịp thở của chính mình, lúc này tim đèn dẫn hồn đột nhiên sáng bừng lên, chàng nhờ đó mà nhìn xung quanh rõ hơn, nhưng cũng chỉ thấy sương giăng mù mịt không thể nhìn thấy rõ đường trước mặt có gì.
Tử Kính lúc này bên cạnh chàng nhẹ giọng nói: "Đây là đường đi vào Thiên Dư Cảnh, ngài chỉ cần đi theo ta là được, tốt nhất là đừng nhìn hay nghe những thứ khác, kẻo khi ra ngoài lại bị đau mắt hay có những ám ảnh không nên có!"
Tuy lời của Tử Kính nghe vào tai thấy không tốt chút nào, nhưng Đông Phong Hành rất nghe lời gật đầu.
Kỳ thật chàng cũng không có hứng thú đến mấy chuyện về cuộc sống hằng ngày của lũ ma vật.
Tử Kính chậm rãi đi phía trước, Đông Phong Hành đi phía sau, từ ánh sáng yếu ớt của đèn dẫn hồn, chàng chỉ thấy bóng lưng bạch y như xa như gần ở phía trước.
Đi thêm một đoạn nữa, bên tai bỗng vang lên những tiếng xột xoạt, có tiếng cọ xát như có con gì đang trườn bò tới.
Ngọn lửa trong đèn chợt run lên như có gió thổi qua, nhưng Đông Phong Hành lại không cảm nhận được cơn gió nào cả, chỉ cảm thấy không khí ở đây khô hanh đến mức khiến cho người khác có phần ghẹt thở.
Đi mãi đi mãi đến khi Đông Phong Hành cuối cùng cũng không rõ bản thân đã đi bao lâu, sự ẩm thấp bắt đầu thay thế cho không khí khô hanh, những tiếng xột xoạt cũng biến mất, những tiếng kêu khóc thảm thiết ghê rợn như đang nỉ non vang lên, càng đi thêm tiếng khóc càng trở nên sắc bén như muốn đâm thủng màng nhĩ.
Ngọn lửa đèn dẫn hồn run run kịch liệt, đầu óc Đông Phong Hành bị âm thanh thê lương đó làm cho tê tê dại dại, chỉ dựa vào bản năng để chống đỡ đi theo bóng lưng bạch y trước mắt.
Tiếng kêu khóc thê lương mang theo nhiều nỗi oán hận không ngừng lập đi lập lại, khiến lòng người phải run rẩy sợ hãi, giống như một luồng ma chướng chui vào tai người, ngự trị cả tâm can người.
Đông Phong Hành siết chặt lấy lồng đèn dầu trên tay, một tay để lên trường kiếm, tùy thời có thể rút ra theo ý chàng.
Đông Phong Hành không biết đã đi tới đâu, âm thanh kêu khóc trong bóng tối đã bắt đầu vỡ vụn, tiếng này chồng chéo lên tiếng kia, không còn phân biệt được rõ là tiếng gì.
"Ta muốn sát thần!"
"Ta muốn sát thần!"
"Ta muốn móc mắt ngươi ra, moi tim ngươi ra, uống cạn sạch máu ngươi, dẫm lên thân thể ngươi, cắn nuốt linh hồn và thể sát ngươi!"
"Ta muốn sát thần!"
"..."
Xung quanh là sương mù dày đặc, trong sương mù vọng đến tiếng gào hét như có kẻ đang khóc lại như có kẻ đang cười, có lúc giống tiếng người đang hát có lúc lại là âm thanh khàn đặc quỷ dị, khi thì giương cao the thé, khi thì trầm thấp âm độc.
Dưới chân Đông Phong Hành như có cái gì đó đang nắm lấy kéo chàng trở lại không cho đi tiếp, cảm giác lực siết như những móng vuốt sắc nhọn của dã thú ghim thẳng vào da thịt.
Còn có ngay chóp mũi như có thứ gì đó không sạch sẽ đang thổi thẳng vào mặt chàng.
Bóng lưng bạch y càng lúc càng mờ nhạt, khiến chàng kinh hoàng, người trước mặt mình đang là ai? Thực sự Thượng thần sao? Rốt cuộc là mình đang đi đâu và đi với người nào?
"Sát...!!!!!" Ngọn đèn run rẩy kịch liệt, bên tai tiếng kêu gào khuấy động tâm ma, tâm trí biến thành một mớ hỗn độn, mỗi bước chân đều nặng nề như đeo chì, cả thân thể đều mệt mỏi, không thể đi tiếp được nữa.
Thực sự Đông Phong Hành không thể nào đi tiếp nữa.
Trong lúc chàng đang muốn dừng bước, giọng nói của Tử Kính lại vang lên: "Đúng như ngài nghĩ, kẻ bọn chúng muốn sát là ta đấy!"
Đông Phong Hành còn chưa kịp nghĩ gì Tử Kính đã khinh thường nói tiếp: "Cái gì mà đòi móc mắt và moi tim chứ, ta vốn đã bị moi tim từ đời nào rồi, không còn tim nữa đâu cho bọn chúng ra tay.
Còn uống máu, dẫm lên thân thể và cắn nuốt linh hồn của ta, bọn chúng đang nghĩ ta là ma vật như bọn chúng đấy à? Thân thể ta vốn sinh ra từ cát bụi, linh hồn được cát bụi hoá thành, máu cũng là cũng từ cát bụi, sống thì là một túi người, chết thì là cát bụi, làm gì còn có cái gì cho bọn chúng cắn nuốt chứ!"
Tử Kính lại nói: "Chưa nói tới bọn chúng suy cho cùng cũng chỉ là một đám ma vật loi nhoi lóc nhóc, kẻ nhiều tuổi nhất cũng kém ta tới ba ngàn tuổi, nghĩ mình có thể đánh lại ta sao?"
Tâm trạng đang thất kinh của Đông Phong Hành vì giọng nói nhàn nhạt hờ hững này mà bình tâm lại.
"Tuy nói là ta giam bọn chúng năm ngàn năm ở đây, nhưng ở trong Thiên Dư Cảnh có núi có sông có cây có cỏ, ít nhất đã tự do lắm rồi, còn khóc hét như ta đang ức hiếp bọn chúng.
Nếu chúng mà nhìn thấy cảnh Ma thần của bọn chúng bị ta giam ở Thanh Nghiêng đài ngày ngày ép phải nghe ta tụng kinh siêu độ, chắc sẽ bật khóc nức nở luôn quá!"
Đông Phong Hành nghe tới đây thì muốn bật cười, chàng không nghĩ đến, hoá ra Thượng thần cũng có lúc nói nhiều đến vậy, giọng nói tuy vẫn vậy nhưng tràn đầy sự chán ghét.
Lúc này, chàng dồn hết mọi sự chú ý vào lời nói của Tử Kính, như thể không còn nghe thấy những tiếng kêu khóc xung quanh nữa.
Trong lúc Đông Phong Hành đang chăm chú lắng nghe hoàn toàn không phát hiện ra đèn dẫn hồn trong tay đã bị lấy đi, trong lúc đang nghe tới xuất thần, đột nhiên trước mặt lóe lên ánh lam, chàng hoảng hốt lui lại hai bước, đến khi lấy lại tinh thần mới phát giác mình đã về lại mật thất.
Tử Kính đứng bên cạnh nhìn nước từ trong miệng rồng chảy xuống chẳng mấy chốc hồ đã đầy nước trở lại.
"Chuyện này?" Đông Phong Hành có chút hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tử Kính: "Phong ấn cuối cùng đã củng cố xong."
Nàng đi lại gần ôn tuyền, khuỵu một chân xuống giơ tay ra lướt nhẹ trên mặt nước trong ôn tuyền: "Chúng ta đã đi trong Thiên Dư Cảnh bốn ngày, trên người ngài lúc này bị dính không ít chướng khí của ma vật, tốt nhất cứ ở đây ngâm mình một lúc đi.
Đây là nước chảy ra từ hồ Khước Tịch trên Cửu Trùng Thiên, có thể giúp người tắm gột rửa linh hồn."
Đông Phong Hành khẽ ngẩn ra, Thượng thần củng cố phong ấn xong lúc nào? Sao chàng hoàn toàn không hay biết? Chàng chỉ biết mình đã đi mãi đi mãi không hề ngừng lại! Hoá ra là đi tới những bốn ngày, chẳng trách tại sao chân và cả người chàng lại có cảm giác mệt mỏi vô lực đến vậy!.