[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 117

Dịch: Phong Bụi

Trên màn hình, chiếc xe bus đột ngột dừng lại, một bóng người thon dài đi xuống xe, đứng bên đèn đường một lúc, mắt đăm đắm nhìn xe bus đi xa, sau đó nở nụ cười móc từ trong túi quần ra một chiếc điện thoại màu trắng có treo chú gấu nhỏ đính đầy hạt cườm. Ống kính kéo lại gần, trên màn hình khóa là một đôi nam nữ làm mặt quỷ. Người xem qua bộ phim này đều biết, đôi nam nữ này chính là nam nữ chính của bộ phim.

“Trả lời đúng rồi, chính là Hợp tác lừa đảo.” Lâm Tuấn Hữu cười ha ha, “Xem xong bộ phim này xong tôi chỉ có một cảm tưởng, chính là nhất định không được dễ dàng tin rằng một đôi nam nữ đang yêu nhau say đắm lại nỡ lòng chia tay. Được rồi, câu hỏi tiếp theo.”

Biên đạo biết độ khó của phần chơi này, cho nên gần như mỗi một khách mời đều được bố trí cho một điểm ăn điểm. Chu Thần, Lâm Tử Tiêu và Lương Tĩnh đều có bộ phim được làm câu hỏi, Chu Thần và Lâm Tử Tiêu đều đoán đúng, Lương Tĩnh ra nghề hơn 20 năm, những bộ phim đã đóng thực sự quá nhiều, do vậy dẫu biết tổ làm chương trình có ý cho điểm, nhưng không nắm bắt được cơ hội.

Phần chơi kết thúc, Lâm Tuấn Hữu tổng kết số điểm của các khách mời tại trường quay, ngoại trừ Mã Duy Càn và Lương Tĩnh vẫn ôm trứng ngỗng, La Thiếu Thần, Chu Thần và Lâm Tử Tiêu mỗi người đều được 20 điểm tạm thời dẫn đầu.

“Những khách mời tạm thời tụt lại phía sau xin đừng nản chí, chương trình của chúng tôi cực kỳ nhân đạo, biết mọi người không thích uống nước chanh, cho nên hình phạt của phần chơi thứ hai sẽ chuyển thành bánh bao mù tạt cực kỳ no bụng! Nếu như mọi người muốn vừa uống nước chanh vừa ăn bánh bao cũng được luôn, tôi sẽ rót nước cho đầy thân tình.” Lâm Tuấn Hữu nói, “Còn nữa, để nâng cao sự tích cực trả lời của mọi người, tiết mục của chúng tôi trên cơ sở nhân đạo đưa ra phương án càng nhân đạo hơn nữa, phần chơi thứ 2 hai người sẽ hợp thành một đội, chia đều hình phạt và điểm số. Tục ngữ nói: Nam nữ hợp sức, làm không biết mệt, những anh bạn cô bạn còn độc thân xin hãy nắm chắc cơ hội! Nhưng, nữ giới ở trường quay lại chỉ có hai vị, nam giới những ba vị, để đảm bảo công bằng, tôi quyết định cống hiến MC khách mời đẹp trai của chúng tôi.”

Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: “Tôi cũng phải tham gia sao?”

Lâm Tuấn Hữu đáp: “Vừa cậu đã tham gia rồi, cho nên hẳn là cậu “lại” phải tham gia. Đừng nói là tôi không chiếu cố cậu, tôi cho cậu quyền được lựa chọn trước. Cậu muốn bắt cặp với ai thì trực tiếp đi qua đó, tôi tước đoạt quyền kháng nghị của đối phương.”

Muốn bắt cặp với ai căn bản không phải vấn đề, mà là định luật, có điều, làm thế nào mới có thể lừa Mã Duy Càn, Lâm Tử Tiêu, thậm chí Lỗ Thụy Dương có khả năng đang ngồi trước TV xem chương trình cảm thấy rằng không phải cậu tự nguyện bắt cặp với La Thiếu Thần mới là vấn đề.

Thẩm Thận Nguyên rất đắn đo.

Lâm Tuấn Hữu lại nghĩ sự đắn đo của cậu thành khó có thể lựa chọn: “Cần một chút ý kiến không?”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Cho một ý kiến không thu phí nào.”

“Phần chơi tiếp theo có liên quan đến âm nhạc. Cậu hiểu đó.” Lâm Tuấn Hữu chớp chớp mắt về phía La Thiếu Thần.

Thẩm Thận Nguyên lập tức nở hoa trong lòng, thầm nói: Người anh em, anh làm tốt lắm! Nhưng bề ngoài cậu vẫn do dự nói: “Thế không tốt lắm nhỉ?”

Lâm Tuấn Hữu không hiểu hỏi: “Có gì không tốt lắm?”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Tôi là người đầu tiên chọn.”

Lâm Tuấn Hữu lấy một đĩa lớn bánh bao mù tạt từ dưới quầy lên.

Thẩm Thận Nguyên “miễn cưỡng” chạy bước nhỏ đầy khoan khoái đi đến bên La Thiếu Thần.

“Chọn chính xác lắm!” Lâm Tuấn Hữu hỏi: “Tiếp theo, là thời khắc ưu tiên nữ giới. Chu Thần và Lương Tĩnh muốn chọn vị nào bắt cặp đây?”

Chu Thần không nói lời nào nhìn chăm chăm Thẩm Thận Nguyên.

Thẩm Thận Nguyên và Chu Thần từng tham gia cùng tiết mục, cũng hiểu một chút tính cách của cô, nhưng khi cô chẳng nói chẳng rằng nhìn chăm chăm người nào đó tức là nói đại minh tinh chị đây không vừa ý người này.

Để nghiệm chứng xem ánh mắt của cô có phải nhằm vào mình hay không, Thẩm Thận Nguyên thử lắc người sang bên trái.

La Thiếu Thần nghiêng đầu nhìn cái gáy gần như chắn hết ánh mắt của mình, hỏi bằng một giọng rất khẽ: “Em hy vọng trong mắt anh chỉ có mình em đến vậy sao?”

“Hả?” Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc quay đầu lại.

Mũi của hai người không cách nhau quá 5mm.

La Thiếu Thần đưa tay ra, túm lấy vai của cậu.

Đây là… sắp come-out… mà người ta vẫn nói sao?

Thẩm Thận Nguyên căng thẳng đến mức toát hết mồ hôi lạnh, vô thức vươn tay ra đè lên bụng La Thiếu Thần.

La Thiếu Thần cúi đầu liếc nhìn một cái, ấn vai của cậu, nhẹ nhàng đẩy ra.

Chính vào lúc hai người mày đưa mắt liếc, Chu Thần và Lương Tĩnh đã thống nhất chung một suy nghĩ, quyết định phụ nữ tự cường, tự lực cánh sinh, vứt bỏ hai sự lựa chọn là Lâm Tử Tiêu và Mã Duy Càn, bắt cặp với đối phương.

Lâm Tuấn Hữu cảm khái nói: “Chúng ta đã bước vào thời đại sau lưng một người phụ nữ là một người phụ nữ, sau lưng một người đàn ông là một người đàn ông rồi sao? Được rồi, hãy để chúng ta nhìn xem âm thanh của thời đại mới: Nghe nhạc mới, đoán nhạc cũ.”

Nghe nhạc mới, đoán nhạc cũ chính là lựa những ca khúc nhạc trẻ đang hot, chọn những đoạn được nhiều người ưa thích nhất, đánh ngược đoạn nhạc đó lại, khảo nghiệm khả năng nghe của khách mời.

Thẩm Thận Nguyên yên tâm rồi. Ở phương diện âm nhạc, cậu tin chắc La Thiếu mà trả lời không đúng thì chỗ này không ai có thể trả lời đúng.

“Được rồi, hãy nghe ca khúc đầu tiên.” Lâm Tuấn Hữu làm tư thế mời.

Âm nhạc chậm rãi vang lên, không ngờ lại rất dễ nghe.

Mã Duy Càn dùng ánh mắt khiêm nhường, ra hiệu cho Lâm Tử Tiêu ấn chuông. Lâm Tử Tiêu vô tội nhún vai. Là một diễn viên chỉ biết có đóng phim, anh ta hoàn toàn có lý do không nghe ra. Mã Duy Càn rầu rĩ, đừng nói là ca khúc của người khác, cho dù có là ca khúc của chính anh ta, bị đảo ngược lại như thế này cũng nhất định không nghe ra.

Chu Thần và Lương Tĩnh một người thử ghi nhớ đoạn nhạc đó, một người thử hát ngược lại đoạn nhạc đó, có điều rất hiển nhiên, đây là một việc không dễ dàng, đặc biệt là trong tình huống thời gian có hạn như thế này.

La Thiếu Thần thong thả ấn chuông: “《Mưa rào》, Nhan Túc Ngang.”

Lâm Tuấn Hữu chấn kinh. Đây là thí sinh đầu tiên từ khi trò chơi bắt đầu đến nay, không cần bất cứ sự gợi ý nào đã nhanh chóng giành trả lời, “Không hổ là cha đỡ đầu âm nhạc! Quả nhiên là cha đỡ đầu, cha đỡ đầu chân chính!”

La Thiếu Thần nói: “Ca khúc này là do tôi viết.”

“… Trí nhớ của anh thực quá tốt!” Lâm Tuấn Hữu nói: “Ca khúc tiếp theo.”



La Thiếu Thần đáp: “《Liệt diễm như hoa》,Chu Mẫn Lị.”

Ô ô ô, La Thiếu!

Cơn sóng sùng bái trong nội tâm của Thẩm Thận Nguyên gần như đè đổ bờ đê.

Lâm Tuấn Hữu hỏi: “Cũng là do anh viết sao?”

“Ca khúc này quy luật khá đơn giản, thuận hay ngược đều có chút giống nhau.”

Mã Duy Càn, Lâm Tử Tiêu, Chu Thần, Lương Tĩnh: “…” Bọn họ tại sao không nghe ra giống chỗ nào?!



La Thiếu Thần: “Phong Á Luân, ,《Mộng Thiên Sứ》.”

“…” Lâm Tuấn Hữu đáp: “Chính xác. Bài tiếp theo!”

Tỷ lệ chính xác cao ngất khiến La Thiếu Thần giống như một cỗ máy ghi bàn không biết mệt mỏi, những người khác toàn bộ đều trở thành người luyện tập, background, phù vân, người phàm đã không có cách nào ngăn cản bước chân La Thiếu Thần tiến về phía trước.

Cuộc thi tài đáng xem nhất nên là cuộc thi tài đôi bên ngang cơ nhau, thực lực tương đương, không đến giây cuối cùng không biết được kết cục, nhưng dưới tình huống giống như La Thiếu Thần khoác hào quang của Thượng đế chém giết câu hỏi khiến cả trường quay đều lặng ngắt như tờ.

Lão Mã suýt chút nữa phun ra ngụm máu già, ra sức ra hiệu bằng tay với Lâm Tuấn Hữu: Phần chơi thứ ba, phần chơi thứ ba mau!

Lâm Tuấn Hữu nhận được ám thị, sống sượng chuyển đề tài: “Câu tiếp theo… xin hãy chờ đến chương trình lần sau! Biểu hiện xuất sắc của La Thiếu đã cho chúng ta xem mãn nhãn rồi. Được rồi, chúng ta hãy tổng kết một chút điểm số hiện tại…”

Phần thi thứ hai chỉ có điểm của La Thiếu Thần nhảy từ 20 lên 80, siêu phàm xuất chúng, dẫn đầu thật xa, những người khác đều giữ nguyên điểm số.

“Được rồi, phần chơi cuối cùng của chúng ta cũng là một trò chơi không kém phần hấp dẫn, đó chính là… New Dancing King thế kỷ mà mọi người đều mong chờ!”

Lâm Tuấn Hữu nói xong, như ý nguyện nhìn thấy tất cả khách mời đều một vùng mây sầu sương thảm.

Tuy rằng trước khi đến bọn họ đã biết đại khái bố cục của chương trình, nhưng, trải qua hai phần chơi trước, bọn họ có lý do tin tưởng, phần chơi cuối cùng này tuyệt đối không phải chỉ lắc mông mấy cái liền có thể dễ dàng qua cửa.

Lão Mã chịu đựng sự công kích của oán niệm rất ủy khuất. Ba phần chơi này rõ ràng rất công bằng, phần chơi thứ nhất cho diễn viên điểm, phần chơi thứ hai cho La Thiếu và ca sĩ điểm, phần chơi cuối cùng mọi người cùng bị mất mặt, công bằng biết bao! Ai biết được các vị diễn viên lại thể hiện kém đến thế, ai biết được La Thiếu lại siêu phàm như vậy.

“Phần chơi cuối cùng rất đơn giản, yêu cầu mọi người đồng tâm hiệp lực hoàn thành một vở vũ kịch. Quần chúng sẽ cho điểm dựa vào biểu hiện của mọi người, khách mời có điểm số cao nhất sẽ nhận được phần quà thần bí.

Thẩm Thận Nguyên nhòm nhòm trái lại nhòm nhòm phải. Điểm số không phải trọng điểm, bánh bao mù tạt cũng không phải trọng điểm, phần quà thần bí cũng càng không, trọng điểm hiện tại là, bọn họ làm thế nào để đồng tâm hiệp lực? Cũng may, cậu là MC khách mời, không cần phải xuống diễn, nếu không thì…

“Vai diễn có 6, thế nên, cậu lại phải cho thuê rồi.” Lâm Tuấn Hữu vỗ vỗ vai cậu.

Thẩm Thận Nguyên: “…” Thật đúng là sợ cái gì vớ phải cái đó
Bình Luận (0)
Comment