Dịch: Phong Bụi
Bụi: Sorry mọi người, Lâm Tử Khiếu chứ không phải Lâm Tử Tiêu, Bụi mới kiểm tra lại tên Hán Việt mới biết nhầm.
Chu Thần nghi hoặc hỏi: “Quần chúng khán giả mà anh nói ở đâu?”
“Hiện tại? Chắc là các nơi trên toàn quốc.” Lâm Tuấn Hữu cười chỉ vào máy quay phim, “Ý tôi là quần chúng khán giả ngồi trước màn hình TV có thể thông qua gọi điện hoặc đăng nhập trang web bỏ phiếu lựa chọn diễn viên mà họ cho rằng diễn hay nhất. Số điện thoại và trang web là…” Tay của anh ta huơ huơ một chút, nơi huơ qua lúc chế tác hậu kỳ sẽ có chữ được đánh lên.
Mã Duy Càn tự cho rằng nắm được trọng điểm, hỏi: “Cho nên, chỉ có người diễn hay nhất được nhận phần thưởng, người có số điểm thấp nhất không bị phạt phải không?”
“Gửi một phần ăn gồm nước chanh cùng bánh bao mù tạt qua à? Tôi sợ bưu kiện sẽ bị rơi mất.”
Nhìn thấy nụ cười của Lâm Tuấn Hữu, Mã Duy Càn mới ý thức được bản thân vừa hỏi một câu hỏi ngốc đến mức nào.
Lâm Tuấn Hữu nhìn ra sự gượng gạo của cậu ta, chuyển đề tài: “Được rồi, chúng ta hãy cùng tiến vào phần chơi tiếp theo.”
Phần chơi thứ ba là vũ kịch, cho nên trường quay phải bố trí lại từ đầu, các nghệ sĩ có mặt tại trường quay đều được nghỉ ngơi một lúc. Thời gian nghỉ ngơi này đối với Thẩm Thận Nguyên mà nói hết sức dư thừa. Nếu như có thể, cậu thà đứng cùng với La Thiếu Thần, cho dù không nói gì cũng được. Nhưng tình huống hiện thực là bọn họ không thể không mỗi người một ngả.
Từ Húc đi qua, nhỏ giọng nói với Thẩm Thận Nguyên: “Vừa rồi Tổng giám đốc Lỗ gọi điện qua.” Lúc Thẩm Thận Nguyên quay chương trình, điện thoại liền đưa cho anh giữ hộ.
Lưng Thẩm Thận Nguyên lập tức thẳng tắp: “Có chuyện gì?”
“Không biết. Tôi nói với ông ấy là cậu sẽ gọi điện lại.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Tuy rằng nói thế này không hay lắm, nhưng mà tôi thực sự hy vọng lúc điện thoại gọi đến chỗ ông ta có bom hẹn giờ ứng tiếng phát nổ.”
“Không, nói vậy hay đó.” Từ Húc dùng ánh mắt chân thành nói với cậu, anh ta không phải đang nói ngược.
Thẩm Thận Nguyên: “…” Từ Húc được chọn làm nằm vùng nhất định là do người ta nhìn thấy rằng anh ta có tài năng thiên bẩm có thể nhanh chóng hòa mình với xã hội đen phải không?
Từ Húc nói: “Cậu từng nghe qua cái tên Trang Tranh chưa?”
“Nghe qua mấy lần.” Sự việc của đám người La Khải Tùng, Mục Tất Tín hoàn toàn có thể tổng kết là một thảm án liên hoàn được dẫn phát sau khi một ông trùm xã hội đen bị nằm vùng bắn chết.
“Tôi từng nghĩ không dưới một lần, nếu như hắn ta chết trong tay mình thì hay biết bao. Giống như cậu nói đó, có người đặt bom hẹn giờ trong nhà ông ta, sau đó gọi điện thoại cho ông ta…”
Thẩm Thận Nguyên thấy khuôn mặt anh khó giấu vẻ ưu thương, không nhịn được an ủi: “Cho dù thế nào thì, hắn ta cũng đã chết rồi.”
Từ Húc cười cười lấy lệ, đưa điện thoại cho cậu: “Gọi điện đi.”
Thẩm Thận Nguyên gật gật đầu, cầm điện thoại đi đến một góc, gọi vào số của Lỗ Thụy Dương.
Lỗ Thụy Dương nhận điện rất nhanh, dường như đang đợi điện thoại của cậu vậy. Nhưng tốc độ nhận điện thoại như vậy không khiến Thẩm Thận Nguyên cảm thấy thụ sủng, mà cảm thấy hết hồn, nhưng điều khiến cậu thực sự hết hồn vẫn còn ở đằng sau.
“Tôi đang ở đài truyền hình BLX.” Lỗ Thụy Dương nói.
Thẩm Thận Nguyên suýt chút nữa buột miệng: “Ông đến làm cái gì”, cũng may lý trí đã kịp bịt mồm cậu lại. “Khéo ghê ta.”
“Đúng vậy, tôi và Giám đốc đài nói chuyện mới phát hiện ra hôm nay cậu cũng có chương trình ở đây.” Lỗ Thụy Dương nói “Hơn nữa, La Thiếu Thần cũng có mặt.”
Thần kinh Thẩm Thận Nguyên lập tức căng ra. Tâm tình cảm thấy ngọt ngào vì lén lút đưa đẩy với La Thiếu vừa rồi lập tức chuyển thành sợ hãi. Có thể Mã Duy Càn, Lâm Tử Khiếu, Chu Thần bọn họ trong lúc bận rộn không chú ý đến những biểu hiện không bình thường giữa cậu và La Thiếu, nhưng bọn họ đang ghi hình chương trình giải trí, mỗi một động tác mỗi một ánh mắt đều bị máy quay thu lại rất chuẩn xác. Cậu hoàn toàn không nắm chắc được hình ảnh của mình trong máy quay.
Phải làm thế nào đây?
Ánh mắt của cậu rất nhanh liền lướt qua Từ Húc, rơi xuống bóng dáng La Thiếu Thần đang nói chuyện với Lương Tĩnh ở gần đó.
Giữa những người yêu nhau vẫn luôn có một sự cảm ứng mà các nhà khoa học không thể giải thích nổi. La Thiếu Thần vốn quay lưng lại với Thẩm Thận Nguyên, đang nói chuyện chợt quay đầu lại, nhìn về phía Thẩm Thận Nguyên.
Thời gian ánh mắt hai người tiếp xúc không lâu, La Thiếu Thần nhìn một chút rồi lại quay lại, thản nhiên như thể chẳng có gì đáng nhìn. Thế nhưng đối với Thẩm Thận Nguyên mà nói, thế đã là đủ rồi, đủ để cậu tĩnh tâm lại, tự đưa ra phản ứng phù hợp nhất lúc này.
“Đúng vậy.” Thẩm Thận Nguyên sau khi im lặng một lúc lâu mới trả lời, giọng nói hơi hơi run.
Lỗ Thụy Dương trầm giọng hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ?”
“Ổn.” Thẩm Thận Nguyên cảm thấy Lâm Tử Khiếu đang nhìn qua, nhanh chóng quay người đi, không muốn để anh ta nhìn thấy biểu cảm bình thản không phù hợp với giọng điệu thương tâm nghiêm trọng của mình.
Lỗ Thụy Dương thở dài, đây là kiểu thở dài như thể sự đau lòng của trưởng bối dành cho vãn bối. Nếu như không biết rõ ông ta là người như thế nào, Thẩm Thận Nguyên có thể nói là có chút cảm động.
“Tối thứ Bảy này đến nhà tôi nhé.”
Thẩm Thận Nguyên: “…” Vừa mới gặp phải quy tắc ngầm, cậu không thể không nghĩ sâu xa hơn một chút.
“Là lễ mừng thọ của mẹ tôi.”
Thẩm Thận Nguyên: “…” Tư liệu bối cảnh của Lỗ Thụy Dương trước khi Thẩm Thận Nguyên nằm vùng đã học thuộc nằm lòng, cho nên đương nhiên biết mẹ của ông ta là Chủ tịch Hội đồng quản trị hiện tại của tập đoàn TH. Sinh nhật bà ta theo lý mà nói nên mời giai cấp nhà giàu, thương gia, chính trị viên mới đúng, tìm cậu làm gì? Chẳng lẽ làm quà sinh nhật?
Lỗ Thụy Dương không nhận được câu trả lời trong dự liệu, không khỏi có chút sốt ruột, hỏi: “Hôm đó cậu không rảnh sao?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Tôi đang nghĩ xem nên tặng quà gì.”
“Gia mẫu thích hoa, cậu mua một bó hoa đến là được rồi.” Lỗ Thụy Dương nói, “Thiệp mời chốc nữa tôi sẽ cho thư ký gửi cho cậu.”
“Một bó hoa có giản dị quá không?”
“Tấm lòng là quan trọng nhất.”
“Hay là tôi mua hai bó nhé?”
“…Gia mẫu nhất định sẽ rất vui.”
Gác điện thoại, Thẩm Thận Nguyên bắt đầu đau đầu nên mua hoa gì.
Từ Húc lân la lại gần hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Ông ta mời tôi thứ Bảy này đến mừng thọ mẹ ông ta ở nhà riêng.”
Từ Húc nhướn mày nói: “Túi tiền của cậu phải nhỏ máu rồi.”
“Ông ta nói tặng hoa là được rồi.”
“Được thôi, một bó hoa cúc. Nếu như giữ gìn tốt, thanh minh năm sau ông ta thăm mộ không cần phải mua nữa.”
“Hơ, là mẹ của ông ta, không phải tặng ông ta.”
Từ Húc cười cười, ăn nói lập lờ: “Cam Thái là Chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn TH, cậu cảm thấy bà ta có thể là bà lão được nuôi trong khuê phòng không hiểu thế sự sao?”
Nghe anh ta nói thế, trong đầu Thẩm Thận Nguyên hiện lên hình ảnh Lỗ Thụy Dương và Lỗ Thụy Dương phiên bản bà lão, lập tức rùng mình.
“Thời gian sắp hết, mời mọi người trở về vị trí của mình!” Lão Mã vỗ tay mời mọi người quay trở về.
Lâm Tuấn Hữu trở lại quầy, vẫy vẫy tay với Thẩm Thận Nguyên, đợi cậu đến gần mới nói: “Tôi nghĩ ra một màn mở đầu cực kỳ tuyệt.”
Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc nhìn anh ta.
Lâm Tuấn Hữu ghé lại bên tai cậu thì thầm thế này thế kia thế này thế kia.
“…” Thẩm Thận Nguyên trấn định lắc đầu, “Không được, kỹ thuật của tôi không qua cửa đâu, không làm được động tác có độ khó cao đến thế đâu.”
Lâm Tuấn Hữu cảm thấy sau khi Thẩm Thận Nguyên nghe mình nói xong nếu như khóe miệng không run run một cách khả nghi thì nhất định sẽ đáng tin hơn nhiều, “Chỉ là mặt đối mặt lắc mông hai cái, rồi quay người, lưng đối lưng lắc mông hai cái, cuối cùng dùng mông đẩy đối phương ra thôi mà. Rất đơn giản…”
Nếu là trước kia, Thẩm Thận Nguyên nhất định sẽ đồng ý ngay cách mở màn làm tan bầu không khí gượng gạo này, thế nhưng hiện tại, cậu liếc trộm La Thiếu Thần một cái, có chút không chắc chắn làm như vậy có làm lung lay hình tượng của mình trong lòng đối phương hay không. “Tôi thuộc phái thần tượng.” Cậu tìm một lý do không thành lý do.
“Khéo thay, tôi cũng vậy.” Lâm Tuấn Hữu bắt tay với cậu, “Làm đi, tin tôi đi, sau khi cậu làm thế, fan hâm mộ nhất định sẽ càng thích cậu hơn.”
“Tại sao?”
“Lực eo khỏe!”
“…”
Cuối cùng, vẫn mở màn bằng cách đó.
Do Thẩm Thận Nguyên thực hiện quá hàm súc, cho nên cuối cùng khi hai bên lưng đối lưng cùng đẩy, cậu bị đẩy văng đi.
Lâm Tuấn Hữu ngây ra một lát, rất nhanh liền tiếp lời: “Hoan nghênh trở lại với “Khoái lạc vạn phân tuyến”, tôi là MC Lâm Tuấn Hữu, người vừa nãy lướt qua màn hình chính là MC khách mời hôm nay Thẩm Thận Nguyên. Phần chơi tiếp theo chính là phần chơi được vạn chúng mong đợi, vạn chúng quan tâm… New Dancing King thế kỷ! Ai sẽ là Vua nhảy mới của thế kỷ? Điều này cần mỗi một người xem trước màn hình TV quyết định! Chúng ta trước tiên hãy rút đề mục của hôm nay. Lady first, mời Chu Thần và Lương Tĩnh. Tuy rằng các cô sẽ vươn hai tay ra, nhưng xin các cô hãy nắm chặt một tờ giấy. Nào xin mời!”
Chu Thần dứt khoát nhường cơ hội cho Lương Tĩnh, Lương Tĩnh rút từ trong hộp ra một tờ giấy đưa cho Lâm Tuấn Hữu.
Lâm Tuấn Hữu cười mở tờ giấy ra: “Sẽ là câu chuyện nào đây? Ồ, thật đúng là một món quà lớn! Tuyệt đối là một món quà lớn! “Nước mắt đàn ông” chính là bộ phim tôi thích nhất, không gì hơn được! Tôi dẫn chương trình lâu như vậy, tấm giấy này lần đầu tiên được rút.” Rút được “Nước mắt đàn ông” bắt đầu khiến anh ta nói năng lộn xôn rồi, “Tiếp theo mỗi một người đều phải rút một lần,” Anh ta nhận lấy thùng giấy mà trợ lý biên đạo đưa cho, “Quyết định vai diễn của mình, sau đó có 15 phút chuẩn bị.”
“Nước mắt đàn ông” là bộ phim do Liên Giác Tu đạo diễn, Nhan Túc Ngang và Trương Giai Giai làm diễn viên chính, là TV show lớn duy nhất của Tằng Bạch, sau khi lên sóng đã mang đến tiếng vang không nhỏ. Bộ phim này Thẩm Thận Nguyên đương nhiên xem qua không dưới một lần, cho nên cậu rất tự tin với vai diễn của mình, nhưng, kết quả rút thăm vai diễn khiến cậu có chút gục ngã.
Thiệu Chấn Kỳ (Nhan Túc Ngang) – Lâm Tử Khiếu
Miêu Ưu (Trương Giai Giai) – Thẩm Thận Nguyên.
Thang Long (Trần Đức Chương) – La Thiếu Thần.
Đặng Tiêu Tiêu (Đàm Phỉ) – Mã Duy Càn.
Bạch Thụy Địch (Tằng Bạch) – Chu Thần.
Thượng cấp của Thiệu Chấn Kỳ (người nào đó) – Lương Tĩnh.
…
Trong bộ phim, Thiệu Chấn Kỳ và Miêu Ưu là một đôi, mà Thang Long, Đặng Tiêu Tiêu và Bạch Thụy Địch là tình tay ba, Lương Tĩnh tiếp tục quán triệt sứ mệnh người qua đường A.
Lời tác giả: Giới thiệu tóm tắt nội dung “Nước mắt đàn ông”:
Vai diễn Nhan Túc Ngang đóng trong phim tên là Thiệu Chấn Kỳ, là một cảnh sát bình thường, trong một lần đối đầu với băng cướp ngân hàng, anh ta bị bọn cướp bắt làm con tin. Trong thời gian làm con tin, anh ta quen biết thủ lĩnh của bọn cướp – Thang Long, vai nam chính thứ hai do Trần Đức Chương thủ vai. Thang Long cảm thấy anh quá mức chính trực, quyết định chơi một trò chơi với anh. Hắn đã thả Thiệu Chấn Kỳ.
Nhưng khi Thiệu Chấn Kỳ trở về nhà mới biết rằng, bản thân đã trở thành đồng đảng của Thang Long, hơn nữa sắp phải đối mặt với vận mệnh bị khởi tố. Thang Long nói với anh, đây chính là bắt đầu của trò chơi, nếu như anh hối hận muốn kêu dừng, bắt buộc phải đầu hàng, trở thành đồng đảng thực sự của hắn.
Thiệu Chấn Kỳ lựa chọn trung thành với bản thân. Anh ta tìm một nữ luật sư tuổi trẻ đã nổi danh trong giới chính trị pháp luật – Miêu Ưu do Trương Giai Giai thủ vai, biện hộ cho anh. Miêu Ưu cho rằng đây là một cơ hội tốt để danh tiếng của mình lần nữa vang dội, thế là nhận vụ án.
Nhưng chứng cứ càng lúc càng bất lợi cho Thiệu Chấn Kỳ. Lúc này Thang Long gọi điện đến nói với anh, hắn sắp bắt cóc triệu phú trẻ tuổi của thành phố Bạch Thụy Địch, nếu như anh có thể giúp hắn thì hắn sẽ trả lại trong sạch cho anh. Thiệu Chấn Kỳ quyết định tương kế tựu kế.
Thang Long câu dẫn vị hôn thê của Bạch Thụy Địch – Đặng Tiêu Tiêu do Đàm Phỉ thủ vai, cô ta lấy cớ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật đặc biệt cho Bạch Thụy Địch, bảo y đuổi vệ sĩ đi hết. Bạch Thụy Địch mắc mưu, bị Thang Long bắt cóc. Thiệu Chấn Kỳ giải thoát cho Bạch Thụy Địch vào thời khắc quan trọng, Thang Long bị bắt chết. Nhưng vẫn không có bất cứ chứng cứ nào chứng minh cho sự trong sạch của Thiệu Chấn Kỳ, ngược lại khiến phía cảnh sát ngộ nhận rằng anh cùng Thang Long hợp tác bắt cóc Bạch Thụy Địch.
Cuối cùng, Thiệu Chấn Kỳ bị phán tù chung thân.