Giữa Chốn Phù Dung

Chương 2

Mười hai mười ba năm, Lục quốc còn lại Tứ quốc.

Mấy năm nay Tề Triệu đánh tới đánh lui nhưng cũng đã vứt bỏ hiềm khích trước kia, bắt tay làm hòa.

Xuân nam nay, Thái Tử Triệu quốc Phù Tô lấy thân phận con tin ở lại Yên Kinh, từ đây hai nước kết liên minh, không còn chiến loạn.

Vào hạ, thời tiết khô nóng.

Tiếng chuông ở Linh Sơn vang lên, các tăng nhân bắt đầu niệm kinh.

Bóng đêm buông xuống, phía sau núi đã tối đen như mực, cả ánh trăng trên trời cũng trốn vào trong mây, buổi tối ở đây giơ tay cũng không thấy được năm ngón, phía sau sườn núi nhỏ bỗng xuất hiện một đốm lửa đang cháy.

Cành gỗ giản dị, phía trên còn có bốn củ khoai, một cánh tay thon dài đang nướng chúng, tư thái tao nhã lịch sự.

Chịu đựng lửa nóng muốn thiêu đốt.

Cởi bỏ y phục nữ tử, kéo bím tóc nữ tử lại lần nữa buộc lại tóc dài, qua ánh lửa có thể thấy hắn quả nhiên là mi đẹp như họa, mặt đẹp như tranh vẽ, một thân y phục màu xanh phong lưu, hợp với cách giả dạng thiếu niên. Hắn ngồi ở trên mặt thảm cỏ, vừa nướng khoai lang vừa hát, vẫn quy củ cũ không để lại chút dấu vết, giơ tay ném quần áo vừa thay ra vào trong đống lửa.

Bên trong một cái hố to gần đó, một thiếu niên khỏe mạnh đào đất, không lâu sau đó, mùi khoai lang khẽ bay đến, trên mặt hắn mồ hồi như mưa, gấp đến độ kêu la: “A Mộc! Khoai lang chín chưa?”

Thiếu niên ngồi ở bên cạnh đống lửa nướng khoai đúng là A Mộc, nàng vừa lật khoai lang vừa cười: “Chín rồi, nếu ngươi không đến ta sẽ ăn hết!”

Như vậy sao được, thiếu niên đào hầm liền giẫm lên một khối đất đi ra: “Để lại cho ta với, ta đói bụng quá!”

Nói xong liền vội vàng đi đến, còn kém chưa có đoạt lấy, A Mộc cười hì hì đưa tay ngăn cản hắn: “Đi làm việc nhanh lên, làm xong sẽ cho ngươi hai củ!”

Thiếu niên đào hầm lập tức dậm chân, nhìn nhìn khoai lang, ngoan ngoãn trở về đào hầm.

Lại một lát, khoai lang thật sự chín, A Mộc gạt một cái, lấy một cây đuốc đứng ở trên mặt hố to, bắt đắc dĩ nhìn người thiếu niên ngây ngốc đang vui vẻ ở bên dưới: “La Tiểu Vũ, ta đã nói bao nhiên lần, người chết chôn xuống hố là xong, khi còn sống không thể hưởng phúc, đến lúc chết là xong hết mọi chuyện, hố này của ngươi có thể chôn được vài người rồi!”

Thiếu niên ngẩng đầu, trên mặt đều là đất, trong bóng đêm cũng không thấy rõ khuôn mặt, chỉ lộ ra hàm răng trắng đang cười xán lạn: “Không có việc gì, ta đào to một chút, để cho vị tỷ tỷ này ở cho thoải mái.”

Moi xong một tay ném xẻng dưới đất lên, người cũng dẫm xuống chỗ để lại đi lên.

Cây đuốc trên tay A Mộc động, lúc này chiếu đến mặt cỏ cách đó không xa, một cái bao tải lộ ra một nửa xiêm y màu xanh, nữ tử trẻ tuổi nằm bên trong đó sắc mặt xám trăng, dĩ nhiên là không còn thở.

Hai người đi đến gần, thiếu niên mà A Mộc gọi là Tiểu Vũ chấp tay hành lễ bắt đầu mặc niệm a di đà phật.

A Mộc cúi đầu, theo thường lệ nàng cẩn thận sửa sang lại y phục cho nữ nhân này, ngồi xổm xuống vén tóc rối bay loạn ở trên mặt nàng: “Đời sau nếu làm nữ nhân nhớ nhìn rõ, nam nhân có thể có cái gì tốt, đáng giá để ngươi và vợ cả hắn tranh tới tranh lui đến mức đánh mất tánh mạng, nếu không phải ta tân tân khổ khổ đưa ngươi đi, ngươi đã bị ném vào hồ cá làm thức ăn cho rồi biết không?”

Nói xong liền kêu Tiểu Vũ, hai người ăn ý mười phần, cùng nhau nâng cỗ thi thể này lên, thả vào trong hố.

A Mộc vỗ vỗ tay, ôm cánh tay đứng nhìn nàng: “Tiểu Vũ ngươi nhanh lên, một chút nữa khoai lang sẽ lạnh mất rồi.”

Người thiếu niên bên người đã sớm chuẩn bị: “Được!”

Lửa bị dập tắt. A Mộc ở sau sườn núi bắt đầu vui vẻ ăn khoai lang nóng hầm hập.

Chờ khi nàng ăn đến củ thứ ba, La Tiểu Vũ thở hổn hển chạy tới: “A Mộc, khoai lang đâu!”

A Mộc cầm lấy một củ cuối cùng ném tới cho hắn: “Ai kêu ngươi đào hố hớn như vậy, bây giờ chỉ còn thừa lại một củ thôi!”

Ngốc Đại Cá cũng không để ý, giơ tay chộp lấy còn cảm thấy mỹ mãn cười với nàng: “Ha ha...” Hắn rất nhanh lột vỏ khoải lang, một tay cầm xẻng, trong mồm cắm khoai lang nên khiến lời nói ra không rõ ràng: “A Mộc, ngươi phẫn nữ nhân quá giống, mặc nữ trang cũng đẹp, nhưng khuôn mặt kia lại quá khó coi!”

A Mộc vỗ vỗ đất trên người, đứng lên: “Đẹp thì lần sau sẽ cho ngươi phẫn.”

La Tiểu Vũ lau mặt, đụng đụng bên người nàng: “Không thể, ta không muốn, ta không bằng A Mộc, không đẹp mắt giống nữ nhân như A Mộc, cũng là ngươi tiến vào, ta chỉ làm việc tốn sức lực là được rồi.”

A Mộc liếc hắn: “Tiến bộ.”

La Tiểu Vũ ăn khoai lang, lại lần nữa hồi phục khí lực, giơ xẻng bước chân rất nhanh: “A Mộc, chúng ta đấu đi, xem ai chạy về Phù Dung trước!”

Đây là trò chơi hai người đã chơi từ nhỏ đến lớn, A Mộc đuổi kịp bước chân của hắn: “Được, ai thua người đó phải bưng nước rửa chân!”

La Tiểu Vũ lập tức đứng lại: “Được!”

A Mộc một bộ dạng nghiêm trang nhìn hắn: “Ta đây đếm đến ba... Một... hai...”

Còn chưa chờ chữ ba nói ra, nàng đã giơ chân chạy ra ngoài, mỗi lần đều là như thế, La Tiểu Vũ cười ha ha, đứng chờ ở phía xa truyền đến một tiếng ba, lúc này mới bắt đầu đuổi theo nàng.

Linh Sơn tự ở phía tây Yên Kinh, Phù Dung ở phía bắc Yên Kinh, đợi đến khi hai người trở lại Phù Dung, đã là giờ tuất, xa xa có thể nhìn thấy trên lầu đỏ rực một mảng.

Hai người tiến vào từ cửa nhỏ phía sau viện, sau đó mới tách ra.

Công việc lần này A Mộc ở bên ngoài ngây người tất cả ba ngày, vì thân phận của nàng đặc thì nên cũng không có người tìm nàng.

Từ sau viện lên lầu, phía trước là tiếng người ồn áo, vô cùng náo nhiệt.

Bên trong Phù Dung nổi tiếng nhất là có một ôn tuyền độc lập, bình thường khi trời tối, còn có người vì kết giao mà đến.

Ôn tuyền được thiết kế khéo lóe dẫn đến hơn mười nơi, mỗi nơi cách nhau một tấm bình phong, rất nhiều nam nhân đến đây rất thích loại thiết kế này, đã kêu hai tỷ muội cùng nhau xuống nước, cách vách nghe động tĩnh của cách vách, mọi người cùng nhau ì ạch ì ạch giống như là vô cùng hăng say.

Lại nói A Mộc lớn lên ở Phù Dung từ nhỏ đến lớn, đối với việc này cũng nhìn quen mắt.

Mỗi lần nghe thấy loại âm điệu ân y a nga các loại này, nàng đều có thể nhận ra tỷ tỷ nào đang ở bên trong.

Từ xưa đến nay nam nhân đều thích loại vận động như vậy, giống như nữ nhân là chúa tể, nhưng trên thực tế nào có nhiều sóng triều như vậy, toàn bộ đều do nữ nhân cố ý kêu to có lệ thôi.

Đi đến đầu hành lang dài thứ hai, nhờ ánh sáng cũng có thể thấy hơn mười mấy cái bóng người trắng đang ngâm mình trong ôn tuyền.

Nam nhân ăn chơi đàm điếm nàng nhìn cũng nhiều, nhiều đến mức hai mắt cũng không để ý, A Mộc bước đi chậm rãi, ánh mắt nhìn thân mình của người nam nhân phía dưới, bỗng nhiên lỗ tai bên phải đau xót, nàng vội vàng đưa tay bưng kín, đau quá, ai ôi ai ôi!

Nữ nhân giơ tay níu chặt lấy lỗ tai nàng đi về phía trước: “Ngươi đi theo ta!”

Tóc đen của nàng ấy buông thả trên vai, phía sau chỉ dùng một dây lụa nhỏ thắt lại, phân nửa nữ nhân ở Phù Dung đều ăn mặc lớn mật hở ngực lộ lưng, nhưng dung mạo xinh đẹp của nàng ấy lại không gì sánh nổi, một thân xiêm y ba tầng bao bọc kín đáo nghiêm cẩn, nhưng kể cả như vậy, cũng có thể thấy eo nhỏ đầy một nắm tay, dáng người tao nhã.

A Mộc bịt lấy lỗ tai đi theo nàng ấy: “Ôi chao, ai, ôi A tỷ tha mạng! Đau đau... Đau... A tỷ tha cho ta đi!”

Nữ nhân mím môi, vừa đi vừa dùng sức nhéo lỗ tai nàng: “Ta hỏi ngươi, mấy ngày nay ngươi đi đâu hả?”

A Mộc thuận miệng nói bừa: “Không đi nơi nào, không đi nơi nào, ta ở bên ngoài đánh bạc vài ngày!”

Nàng tin mới là lạ: “Đi nơi nào bài bạc? Khi nào đi? Có phải ngươi lại đi ra ngoài tiếp cái loại phần tử nhỏ để kiếm tiền không hả?”

Đương nhiên A Mộc sẽ phủ nhận, liên tục xua tay: “Không có, không có, thật sự không có! A tỷ không thích ta sẽ không đi qua đó nữa!”

A Mộc vừa mới mười năm, bên ngoài làm không ít việc riêng.

Hậu trạch ở yên kinh đều vô cùng không an tĩnh, rất nhiều phu nhân đứng đắn và các tiểu thư không thể ra mặt đều sẽ thông qua các loại con đường tìm người làm chút chuyện, tiểu thư nhà ai chưa cưới đã mang thai, lão gia nhà ai thu di nương, nhà ai có tên xui xẻo bị đánh chết cần xử lý tử thi, dù sao ở nơi có nữ nhân ắt sẽ có các loại tranh đấu, nàng luôn phẫn thành đủ loại nha hoàn, bôn tẩu trong đó, dựa vào đôi tay thần không biết quỷ không bay làm chút việc, kiếm thêm ít bạc cũng không thừa.

Đáng tiếc A tỷ của nàng, người đứng đầu bảng Phù Dung phát hiện bí mật của nàng, đối với việc này vô cùng phản cảm.

A Mộc cũng không muốn khiến nàng lo lắng, liền khăng khăng mình rửa tay chậu vàng cái gì cũng không phạm, từ hành lang dài trên ôn tuyền đi đến cửa chính trước Phù Dung viện, bên cạnh cửa gian sương phòng treo một lá bùa trừ tá, chính là phòng của nàng, nữ nhân giơ chân đá mở cửa phòng, đẩy A mộc đi vào, cửa phòng ầm một tiếng liền đóng lại.

Thiếu niên xoa lỗ tai còn đang giậm chân, bỗng nhiên nhìn trong phòng mình đèn sáng không nói, còn có một tiểu cô nương đang tròn mắt ngồi ở bên cạnh bàn ăn hạt dưa.

Vừa thấy nàng ta, nàng lập tức kêu không tốt, dùng sức nháy mắt với nàng ta: “Điềm Điềm, sao ngươi lại tới đây?”

Hồng Tụ đứng ở bên cạnh nàng, thiếu nữ cười duyên kêu một tiếng Hồng Tụ tỷ, sau đó giống như không phát hiện ám hiệu của A Mộc: “Mẹ ta kêu ta đến đưa bạc cho A Mộc, nói lần này cố chủ(1) vô cùng háo phóng, cho thêm hai thỏi bạc!”

1.Cố chủ: người đi thuê, chủ thuê.

Nói xong liền đưa chân đá cái túi bên dưới đất, bên trong xôn xao một tiếng, dễ dàng nhận thấy là số lượng không ít.

Hồng Tụ ở bên này cười lạnh: “Nhìn xem, trợn mắt nói lời bịa đặt với ta, A Mộc ngươi thật sự trưởng thành, không để A tỷ vào mắt đúng không?”

Thiếu niên nơi nào còn lo lắng đi thu bạc, chạy nhanh đến bắt lấy tay A tỷ, ống tay áo gần như muốn rủ xuống đất, nàng nắm lấy một góc nhẹ nhàng phe phẩy làm nũng trước mặt Hồng Tụ: “A tỷ đừng giận, A Mộc không chỉ để A tỷ vào trong mắt, còn để ở trong lòng nữa!”

Hồng Tụ vung tay áo phất nàng ra: “Đừng có cả này nói những lời dỗ ngọt ta! Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi muốn mạo hiểm làm mấy chuyện này, nếu có một ngày sẩy tay, ngươi bảo A tỷ phải làm sao!”

A Mộc lần nữa nắm tay áo của nàng: “A tỷ không cần lo lắng cho ta...”

Nữ nhân lại phất áo: “Sao ta có thể không lo lắng! Trông mong ngươi chọc ít họa cho ta, bình an qua mười sáu sẽ đưa ngươi rời khỏi nơi này!”

Không nói ra còn tốt, thiếu niên ngẩng đầu đứng ở trước mặt nàng ấy: “A tỷ không đi ta cũng không đi! Ta sẽ kiếm núi vàng núi bạc rồi mang A tỷ đi!”

Tên đứng đầu bảng Phù Dung, mặc dù trong phòng nàng có tơ lụa, có vàng bạc châu báo, nhưng đều là bên trong Phù Dung.

Một khi đã vào trong sông này, nào có thể dễ dàng thoát thân, Hồng Tụ nghe thấy A Mộc nói đến chuyện này, chóp mũi chua xót, giơ tay giữ lấy tay của thiếu niên: “A Mộc, về sau đừng đi nữa được không?”

Làm sao A Mộc không biết tỷ tỷ lo lắng, nàng ấy sợ mình bại lộ thân phận nữ nhi, đang muốn trấn an hai câu, nước mắt nữ nhân đã không ngừng rơi xuống.

Hồng Tụ biết điểm yếu của A Mộc là chỗ nào, dùng một chút nước mắt còn hơn mắng nàng, còn khiến cho nàng khó chịu, A Mộc lập tức luống cuống tay chân trấn an tỷ tỷ: “A tỷ không muốn ta đi, ta sẽ không đi, ta cam đoan sẽ không đi nữa được không?”

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập, tiểu nha đầu bên người Hồng Tụ đến tìm nàng: “Tiểu thư, tiểu thư! Lý đại nhân đến!”

Phía trên lầu có khách muốn gặp, Hồng Tụ đáp một tiếng đã biết, thu lại nước mắt, hung hăng trừng mắt nhìn thiếu niên để cho hắn nhớ kỹ những lời chính mình vừa nói, sau đó không quay đầu lại rời đi.

A Mộc theo bản năng giữ lấy tay áo nàng, nhưng rốt cuộc lại không bắt được cái gì.

Mỗi lần thấy A tỷ đi ứng phó với đám nam nhân nàng đều hận, giống như lửa đốt trong lòng, cháy đau đến lục phủ ngũ tạng của nàng.

Lúc này thiếu nữ gọi là Điềm Diềm vỗ vỗ bàn tay khiến cho vỏ hạt dưa rơi đầy xuống đất, chắp tay sau lưng đi đến, nghiên đầu nhìn nàng: “Những lời cam đoan của ngươi với Hồng Tụ tỷ là thật hay giả?”

Thiếu niên phiền lòng, đi đến trước bàn xoay người mở túi giơ tay vuốt bạc, giọng nói kìm nén: “Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, về sau sự thành Tiểu Vũ ca sẽ đi đến nhà các ngươi lấy bạc, không cần đưa đến đây, ngươi nói hôm này ngươi đến đây để làm gì, cố ý đến cáo trạng với A tỷ ta sao? Đi nhanh đi, đi nhanh đi!”

Tiểu cô nương tức giận đến dậm chân, đi đến phía sau đá vào bắp chân hắn một cái: “Ta đến đây thật là dư thừa! Này! Lang tâm cẩu phế Mộc, mẹ ta có việc lớn hỏi ngươi có làm hay không? Vội vã nói ta đến đây hỏi ngươi!”

A Mộc quay đầu, nháy mắt nhìn nàng: “Trả bao nhiêu?”

Thiếu nữ hung hăng trừng nàng: “Hai thỏi vàng.”

Hai mắt nàng tỏa sáng, mặt lập tức giãn ra: “Vậy thì phải đi rồi!”

Nói xong liền nhảy lên kéo bím tóc thiếu nữ: “Muội muội tốt, muội muội tốt, vừa rồi là ta hiểu lầm ngươi, ngàn vạn lần đừng giận ta!”

Tiểu cô nương chịu không nổi nàng, kiềm nén ý cười liếc mắt nhìn nàng: “Nhưng mà, ngươi cảm thấy tưởng của Tấn vương phủ, ngươi có thể đi sao?”

Tấn vương phủ?

Thiếu niên cười không nổi...
Bình Luận (0)
Comment