Buổi trưa ngày kế, mặt trời treo ở trên trời giống như lửa, nơi nơi đều nóng.
Khắp nơi bên trong đổ phường đều là người la lối om sòm, A Mộc mặc áo ngắn tay của nam tử đặc biệt nổi bật, nàng mặc trường sam ngồi trên một cái ghế dài, cũng theo mọi người cùng nhau chờ mong nhìn chiếu bạc.
Nàng có một đôi tay kỳ diệu, đã đánh tất thắng, khác hẳn với bộ dạng vội vã của người khác, chỉ khi nào cảm thấy náo nhiệu mới kêu vài tiếng, mọi người chen lấn cùng nhau hăng say đánh cược, bỗng nhiên có một người đến vỗ vào sau lưng thiếu niên.
A Mộc nhìn chằm chằm chiếu bạc, cũng không quay đầu lại chỉ vẫy vẫy tay.
Người phía sau buồn bực muốn véo thịt trên lưng của nàng, nhưng một chiêu này còn chưa động đến thịt của nàng, phía sau thiếu niên giống như sinh ra một bàn tay chặn tay nàng ta lại.
A Mộc quay đầu, thấy Triệu Điềm đứng ở phía sau, bên cạnh đều là nam nhân, lúc này nàng mới nhảy xuống khỏi ghế dài, lôi kéo nàng ta đi ra cửa đổ phường.
Triệu Điềm bĩu môi, vén mành che chạy đi: “A Mộc ngươi lại bài bạc! Hôm qua ngươi đã nói với ta những gì ngươi đã quên rồi sao!”
Thiếu niên giống như làm ảo thuật lấy từ trong ngực ra một chiếc vòng bạch ngọc, đi theo: “Làm sao có thể, không phải muội muội muốn ta mua cho ngươi cái này, để cho Triệu di nương cấp cho ta chuyện tốt sao?”
Mẫu thân Triệu Điềm được xưng là tiểu loa ở Yên kinh, không chuyện gì ở hậu viện các nhà mà nàng ta không biết, ngoài ra nàng ta cũng là người dẫn mối, mười ba năm trước làm di nương cho một lão tiểu thương ở trong kinh, sau này đại lão gia chết, nàng ta liền bị chính thất đuổi ra khỏi Liễu gia, rồi không biết nhặt một đứa trẻ ở đâu, hai người nương tựa vào nhau sống qua ngày cũng coi như đầy đủ sung túc.
Triệu Điềm này chính là đứa trẻ đó, năm nay nàng mười ba tuổi, là một đứa bé lanh lợi.
Vòng tay bạch ngọc này có giá xa xỉ, thiếu nữ cầm ở trong tay giơ lên dưới ánh mặt trời cẩn thận đánh giá, khóe môi cong lên: “Hôm nay là ngày sinh thần của ta, coi như ngươi có tâm.”
A Mộc nghĩ đến tiêu phí mất bao nhiều bạc nàng liền đau lòng: “Ngươi thích là tốt rồi.”
Tiểu cô nương đeo vòng vào tay, quơ quơ đến trước mặt thiếu niên, nhìn người đang đứng yên nhìn, đột nhiên nàng ta xoay người lại kiễng chân hôm lên mặt A Mộc một cái: “Thích, cám ơn ngươi!”
Thiếu niên không nói gì, chống lại nụ cười tủm tỉm của nàng, mặt không đổi sắc lập tức khoanh tay: “Này, nam nữ thụ thụ bất thân, hôn là phải thành thân, đừng có mà hôn loạn!”
Triệu Điềm dù có lớn mật thế nào cũng chỉ là tiểu cô nương, vừa nghe A Mộc ngả ngón nói vậy mặt không khỏi đỏ lên: “Nhanh chút đi! Nương ta đang chờ ngươi đấy!”
Triệu di nương chờ nàng, thì chắc hẳn là đã đàm phán tốt với cố chủ.
Cái gọi là cố chú, đương nhiên không có khả năng là phu nhân tiểu thư nhà nào, đơn giản chỉ là tâm phúc của họ.
Trong hậu trạch này có rất nhiều, rất nhiều chuyện không tiện để mình tự ra tay làm, tìm người làm mới là tốt nhất, một khi gặp chuyện không may liền đẩy ra ngoài liền xong chuyện.
Đi theo Triệu Điềm đến Hương Mãn Lâu, nói đến Hương Mãn lâu này là một tửu lâu cực kỳ có tiếng ở Yên kinh.
Mười ba năm trước Tấn vương Lý Hạo hưu thê giúp người thành toàn ước vọng, trong lúc nhất thời hắn nhận được sự hâm mộ của các đại cô nương tiểu tức phụ già trẻ lớn bé, nhà ai có thiếu nữ đến tuổi thành thân đều muốn tìm nam nhân giống như Tấn vương gia. Bao nhiêu cô nương trang điểm xinh đẹp giả ý đi ngang qua trước cửa Tấn vương phủ, khao khát có thể có một cuộc gặp bất ngờ với Tấn vương, thuận lợi gả tiến vào vương phủ làm kế nương của Thế tử.
Sau này có một ngày, đối diện trạch viện của Tấn vương phủ xuất hiện một tửu lầu ngắm cảnh, đương nhiên đó là tiền thân của Hương Mãn Lâu, hiện giờ trên phố này vô cùng náo nhiệt, càng phồn hoa hơn năm đó.
Triệu Điềm dẫn người đến Hương Mãn Lâu, lúc đi lên lầu có vượt qua một cô nương trẻ tuổi đi xuống.
Nàng một thân tơ lụa, bội ngọc đinh đang thoạt nhìn là biết người không phú tức quý.
A Mộc theo bản năng nhìn nàng ta một cái, vừa nhìn liền có thể biết nàng ta là nhất đẳng nha hoàn của một nhà nào đó, nàng nghiêng người tránh để cho người ta đi xuống lầu trước.
Nhã gian trên lầu im ắng, Triệu Điềm đứng ở ngoài cửa trông chừng, thiếu niên một mình tiến vào. Bên trong cũng không có người khác, chỉ có một nữ nhân ngồi bên cạnh bàn, nàng ta là người đẹp hết thời nhưng vẫn thướt tha thùy mị, trên đầu mang theo một đóa hoa đỏ thẫm, không cần nhìn kỹ cũng biết đây chính là Triệu di nương.
Nữ nhân bưng trà nhấp một ngụm, phá vỡ không khí yên ắng: “A Mộc lại đây ngồi đi.”
Thiếu niên cũng không từ chối, nàng đi đến ngồi xuống trước cửa sổ: “Gần đây di nương phát tài không ít nha, vừa thấy mặt ngày lộ ra màu hồng, thật sự là có ngôi sao may mắn mà!”
Triệu di nương che miệng cười nham nhở: “Những đứa trẻ ta biết ở trong kinh này, ta thích ngươi nhất, hôm nay di nương đã vất vả để tìm giá cao cho ngươi, hiện giờ phải xem ngươi có dám đi vào Tấn vương phủ một lần hay không!”
Nàng vừa quay người vén vạt áo ngồi đối diện nàng ta: “Nói đi, lần này làm cái gì?”
Người tài ẩn dật trong Phù Dung, A Mộc từ nhỏ đã khéo nói, ngoài trừ một cha nuôi, còn nhận thức vài vị nghĩa mẫu, từ nhỏ đã lây dính tài vận, một đôi tay kỳ diệu có thể đổi trắng thay đen mà thần không biết quỷ không hay. Cũng như cửa sau, nàng có thần lực trời sinh, càng giống như có thần trợ giúp, mặc cho ai nhìn cũng chỉ thấy nàng là một thiếu niên nhanh nhẹn, cũng không thể tưởng tượng được tùy ý ra tay có thể đánh gục được hai đại hán, cho nên từ khi cùng Triệu di nương hợp tác đến này, nàng chưa bao giờ thất thủ.
Đương nhiên, những việc từ trước đến nay nàng làm đều là việc nhỏ.
Triệu di nương cầm khăn lau miệng, bĩu môi nhìn xuống phía dưới đài quan sát: “Thấy không, Tấn vương phủ được thủ vệ sâm nghiêm, nếu ngươi có thể trà trộn vào được, coi như đã hoàn thành được một nửa.”
A Mộc cúi đầu, thấy phía trước hai con sử tử đá, có một chiếc xe ngựa: “Điềm Điềm nói trả hai thỏi vàng?”
Nữ nhân đáp: “Nếu thành, sẽ trả hai thỏi, ngươi một nửa, ta một nửa, nếu chuyện không thành vậy thì phải xem tạo hóa của ngươi rồi.”
Lời này nói rất rõ ràng, nếu sự không thành, sinh tử đều không hề có bất kỳ quan hệ gì với người của cố chủ.
Bình thường nàng cũng không trực tiếp gặp mặt cố chủ, đều do Triệu di nương ở giữa chu toàn, dĩ nhiên A Mộc cũng hiểu rõ nguy hiểm bên trong, đang lúc do dự, nữ nhân lại nói tiếp: “Thật ra cũng không chỉ vì chuyện vàng, mấy năm nay không phải ngươi luôn nghĩ đến Triệu Thị sao, di nương có thể nói cho ngươi biết, nghe nói hắn cũng sẽ đến đây.”
Triệu Trị sẽ đến, thiếu niên lập tức ngước mắt nhìn: “Nói một chút đi, muốn ta làm gì?”
Vị Triệu tướng quân này sau khi trở lại Tề quốc, thật sự rất ít khi ở kinh thành, nhất là hai năm trước Tề Triệu muốn kết liên minh, tất nhiên hắn muốn làm chỉ soái tiêu diệt Triệu quốc, năm nay không có chiến sự nên mới hồi Yên kinh.
Nói đến Tấn vương phủ, trong đầu của Triệu di nương liền có xuất hiện nhiều hình ảnh, năm đó nàng có thể coi như là danh kỹ ở ngõ hẻm thứ chín, từng đã dõng dạc nói qua một thế hệ đàn ông già trẻ từ vương công quý tộc đến tiểu thương quan lớn ở Yên kinh, cơ hồ đều từng ngủ qua với nàng.
Đương nhiên, trong lời nói của nàng có bao nhiêu khoa trương đều không cần phải nói, nhớ ngày đó Tấn vương gia yêu thê như mạng, cũng thật sự có thể tai nghe mắt thấy.
Sau này sự thật chứng minh, ai gả cho Tấn vương là người có phúc khí, hắn và Lâm thị sinh được hai nhi tử, sau này lại cưới người có tiếng là gái lỡ thì của Thái sư, thoạt nhìn tuy không đối đãi như phu thê nhưng cũng ân ân ái ái, sau khi vào cửa lại sinh thêm cho hắn một nam một nữ.
Hiện giờ Thế tử Lý Dục đã qua hai mươi tuổi nhưng vẫn chưa thú thê, hơn nữa có một người cha chiếu cố, khiến cho bao nhiêu cô nương ở Yên kinh đều thầm thương trộm nhớ.
Triệu di nương chống cằm: “Bảy ngày nữa chính là sinh thần của Thế tử, ngày đó sẽ có rất nhiều người đến chúc mừng, trong đó có tiểu thư của Triệu tướng quân Triệu Thị cố ý bám lấy mối hôm sự này, đến lúc đó tất sẽ có lúc ở một mình, hiện giờ chỉ cần ngươi trà trộn vào Tấn vương phủ, đến lúc đó cấp cho Thế tử một vao mê huyễn phấn là được.”
Mê huyễn phấn là một thứ thường xuyên xuất hiện trong Phù Dung, sau khi dùng sẽ khiến cho người ta sinh ra ảo giác tình dục, tiếp đó sẽ bị kích thích.
A Mộc không nói gì: “Vị cố chủ này có ý gì, là muốn tác hợp Thế tử và Triệu tiểu thư sao?”
Triệu di nương mím môi cười: “Đây là tâm tư của tiểu cô nương mọi nhà, vậy nên ngươi đừng đoán.”
Nếu tác hợp, làm như vậy không tránh khỏi quá rõ ràng, muốn gạo sống nấu thành cơm chín, nhưng nếu Thế tử trúng chiêu này tất sẽ tưởng Triệu gia làm mà sinh lòng chán ghét, việc hôn sự càng khó thành. Thiếu niên nghĩ lại, bỗng nhiên tâm sáng như gương: “Tâm tư của tiểu cô nương thật là phức tạp.”
Có lời đồn đại thật ra Triệu di nương cũng từng là tiểu thư thứ xuất của Triệu gia, đáng tiếc nhiều năm trước đã thoát khỏi can hệ.
Nên đối với Triệu gia có địch ý, A Mộc cười cười, không trả lời.
Nàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, bỗng nhiên cửa lớn Tấn vương phủ mở ra.
Thị vệ chia ra đứng sang hai bên, hai người sóng vai đi ra, một người trong đó là tình nhân của đại đa số dân chúng của Yên Kinh Tấn vương Lý Hạo, A Mộc đã từng gặp qua.
Một người khác là chàng trai trẻ tuổi, bởi vì cách xa nên không nhìn thấy rõ, chỉ thấy cẩm y hoa phục, thân hình cao lớn, đang được người dưới đỡ lên xe ngựa, nàng thu hồi ánh mắt: “Đây là Thế tử Tấn vương phủ Lý Dục sao?”
Không biết từ lúc nào Triệu di nương đã đứng phía sau nàng: “Không đó là Thái Tử Phù Tô của Triệu quốc.”
Nói xong xoay người cầm lấy một cuộc tranh ở trên chiếc ghế khác đưa đến trước mặt nàng: “Người trong tranh này là Thế tử, nhớ kỹ đừng nhận sai người.”
A Mộc đưa tay mở tranh ra, trên bức họa là một công tử mày kiếm mắt sáng, dung nhan tuấn tú, đẹp đến mức có thể thay cơm, ánh mắt nàng đảo qua liền cảm thấy kinh sợ, bĩu môi nghĩ chỉ với khuôn mặt này thật có thể khiến có tiểu cô nương ái mộ không thôi.
Còn có thời gian bảy ngày, thiếu niên cất bức họa rồi rời đi.
Có thể xác định, buổi tối ngày sinh thần của Thế tử, gánh hát có tiếng nhất ở Yên kinh sẽ đến biểu diễn, cứ như vậy là có thể trà trộn vào dễ như trở bàn tay.
Chủ yếu là sau khi trà trộn vào làm sao nàng có thể tiếp cận Thế tử, lại làm sao để tiếp cận Triệu Thị, cuối cùng làm thế nào để thuận lợi đào thoát, còn có rất nhiều việc cần nghĩ đến. A Mộc giả vở đi ngang qua trước cửa Tấn vương phủ, nàng đi từ cửa trước đến cửa sau, vòng vo mấy cái ngã tư mới nhớ rõ đường, bỗng nhiên nàng nghe được cuộc nói chuyện của hai nam nhân ở gần đó, đến buổi tối mới trở lại Phù Dung.
A Mộc biết tỷ tỷ thích ăn hạt dẻ rang đường nên mua một ít, tâm tình rất tốt xách trong tay.
Chờ tiểu tử mở cửa sau cho nàng, thiếu niên đi dọc theo hành lang hậu viện đi đến trong phòng tỷ tỷ ở trên lầu, nàng rón ra rón rén đi trên hành lang, vừa đến cửa phòng Hồng Tụ liền nghe thấy tiếng than nhẹ mềm mại đáng yêu đặc biệt của phái nữ, nối tiếp đó là tiếng trêu đừa trầm thấp của nam nhân, giống như khoan khoái, lại giống như ẩn nhẫn...
Hai tay nàng nắm thật chặt, xoay người xuống lầu giống như chưa bao giờ tới.
Vừa đến hậu viện, La Tiểu Vũ chạy tiến vào: “A Mộc, ngươi xem ta mang gì đến cho ngươi này!”
Thiếu niên liều mạng đá bao cáo trên cọc gỗ, ném hạt dẻ trong tay tới cho hắn, La Tiểu Vũ vui vui mừng mừng tiếp lấy, cũng đưa này nọ cho nàng.
Đó là một cây chùy thủ, mở mảnh vải bên ngoài ra dưới ánh trăng có thể thấy lưỡi dao còn phát sáng, trong đầu A Mộc thoáng xuất hiện gương mặt của Triệu Thị, giơ tay đâm thẳng vào bao cát, cát từ bên trong ào ào chảy ra.
La Tiểu Vũ ở một bên ha ha cười: “Thế nào, không tệ chứ?”
A Mộc gật đầu, lập tức vỗ vỗ vai hắn: “Có hai câu ta nghĩ muốn nói với ngươi, Tiểu Vũ Ca.”
Ngốc Đại Cá trịnh trọng gật đầu: “Nói đi!”
Thiếu niên im lặng nhìn hắn: “Cưới vợ cưới đức không cưới sắc, giao hữu thổ lộ tình cảm không giao tài, Tiểu Vũ Ca ngươi bảo trọng.”
La Tiểu Vũ: “Nói cái này làm gì, không phải ngươi đã nói sẽ tìm thê cho ta sao?”
Hắn đưa tay khoác lấy vai A Mộc, đã thấy mắt thiếu niên ửng đỏ, một mặt hận ý cắn răng gằn từng chữ: “Ngươi biết bạc ta để ở đâu, nếu lần này ta đi không về, tỷ của ta chính là tỷ của ngươi, ngươi thay ta chiếu cố nàng.”