Chương 81
Người dịch PrimeK Tohabong
Trong phút chốc, từng tia ánh sáng hồng từ trong túi áo trên người anh ta bay ra, trôi nổi trên không trung.
Trong ánh sáng hồng đó, rõ ràng từng đường dao cơ khí dài cỡ gần gang tay.
Đứng trước cửa, thanh niên vươn tay.
Phụt.
Xoẹt xoẹt xoẹt!!
Trong nháy mắt, hơn mười tia ánh sáng hồng chợt xuyên qua cánh cửa, bay vào bên trong phòng khách.
Ánh sáng hồng kéo ra thành từng sợi, tựa như một thanh liêm đao uốn lượn, lại như một đám hồng ngư bơi lội linh động.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
……………
Người thanh niên thu tay
Bỗng chốc hơn 10 tia ánh sáng hồng chui qua lỗ cửa bay trở lại túi anh ta
“Hoàn hảo”, người thanh niên trở lại thang máy, ấn nút xuống.
Lúc này một làn gió nhẹ thổi qua, cánh cửa phòng khách chậm rãi nghiêng lệch, rầm một tiếng rơi xuống đất, lộ ra tình cảnh bên trong lúc này.
Toàn bộ trong phòng khách, một đám trước đó ở chỗ này giờ người thì ngã nghiêng trên sô pha, có ngã trên sàn nhà, có dựa lưng vào vách tường ngồi xuống.
Cổ họng mọi người đều chảy ra một mảnh đỏ sậm.
Mà trên ban công, Mạnh Minh Thành ngửa đầu nửa nằm trên ghế, mi tâm cắm một con dao nhỏ màu đỏ rực.
Lúc này thân đao chậm rãi sáng lên một mảnh dây đỏ phức tạp, tựa như một loại bản đồ mạch điện đặc thù nào đó.
Ầm ầm!!
Đột nhiên thân đao đột nhiên nổ tung, tóe lửa.
Ánh lửa quét sạch toàn bộ căn phòng, ngọn lửa rõ ràng không kèm theo bất kỳ vật gì có thể cháy, tuy nhiên ngọn lửa tràn ngập đến tất cả không gian từ ban công đến phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp….
Sau khi đốt cháy tất cả vật có thể cháy, lại một lần nữa từ nơi trung tâm nhất truyền ra một tiếng nổ mạnh.
Bùm!!
Ngọn lửa bùng nổ từ ban công phun trào ra, chiếu rọi khoảng đất trống phía dưới một mảnh đỏ rực.
Thanh niên tóc dài đi ra hành lang, giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay, huýt sáo bước nhanh rời đi.
Từ đầu đến cuối, anh ta cũng không quay đầu lại nhìn vụ nổ.
Ra khỏi tiểu khu, phía sau mới truyền ra tiếng còi xe cứu hỏa.
Bên ngoài tiểu khu, mấy chiếc xe mui trần màu đen xa hoa đã sớm chờ ở ven đường.
Cửa xe phía trước mở ra, một người thanh niên to lớn đeo kính râm cao hai mét đi xuống.
Người thanh niên cao lớn ấn nút bên cạnh kính râm, nhìn về phía thanh niên tóc dài đang đến gần.
Đã lâu không gặp, Đinh Ninh.
“Ông chủ đâu? "Thanh niên tóc dài quen thuộc mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
“Đang chờ cậu đấy, theo lời Nghi quốc thì chuẩn bị tiệc tối cho cậu, để tẩy trần. "Người thanh niên cao lớn cười nói.
"Quả nhiên vẫn là ông chủ tốt, biết tôi thích giai điệu này." thanh niên hài lòng vỗ vỗ nội thất xe.
“Mới tới đã làm phiền cậu rồi, vất vả quá." Người thanh niên cao lớn khởi động xe, hai đèn xe thể thao chậm rãi sáng lên.
“Khách sáo cái gì, chờ tôi tới sân nhà các anh, đến lúc đó có việc cho anh."Thanh niên cười nói. Đúng rồi, nghe nói ông chủ cũng mở một cơ sở ở bên này?
“Ừ, dù sao cũng rất nhiều việc." Người thanh niên cao lớn nhấn nút.
Xe gầm vang, tăng tốc lao về phía trước.
Ba chiếc xe hình thành đoàn xe nhỏ, xuyên qua từng khu phố, không bao lâu, tiểu khu cao cấp của Mạnh Minh Thành lại bùng lên ánh lửa.
Tiếng nổ vang truyền từ xa đến, đám lửa cơ hồ chiếu sáng, nhuộm đỏ cả bầu trời đêm.
“Làm lớn thế? "Người thanh niên cao lớn lái xe có chút lo lắng.
“Một ông trùm xã hội đen, không ai để ý. "Ngón tay thanh niên tóc dài gõ nhẹ lên cửa xe.
"Rất nhiều lúc, hung hăng hung ác, cũng chỉ là bởi vì chính mình quá yếu, ngoại trừ bản thân thì không thể dựa vào ai khác, cho nên nhiều khi hung ác một chút thì người khác mới không khi dễ anh."
“Dù sao anh cũng là người ở đây, anh nói không sao thì chắc là OK" Người thanh niên cao lớn nói.
Không bao lâu, xe giảm tốc độ, dừng lại trước một nhà hàng màu vàng treo biển Minh Đức tửu lâu.
Người đón khách tiến lên mở cửa.
Thanh niên tóc dài nghiêng người xuống xe, đi nhanh về phía bóng người đã sớm chờ ở trước cửa.
“Đã lâu không gặp, ông chủ! "Anh ta cười giang hai tay ra.
Đã lâu không gặp, Đinh Ninh. "Bóng người xoay người, lộ ra khuôn mặt ôn hòa hoài niệm của Tân Đức Lạp.
Hai người giang tay ôm nhau.
……….
Sáng sớm.
Ánh mặt trời chiếu nghiêng, chiếu lên bàn học màu trắng, phản xạ ra một mảng ánh sáng trắng mơ hồ.
Lý Trình Di nằm ngửa trên giường, không đắp chăn, hai tay đan xen đặt ở bụng, thần thái an tường, thân thể thẳng tắp.
Bốp.
Đột nhiên, hắn mở mắt bất giác sờ ở bên hông chỗ bao súng.
Nút bao súng mở ra, hắn đã cầm chuôi súng bên trong, sẵn sabgf có thể rút súng ra bắn.
Một khẩu súng lục tự động hoàn toàn có thể xả hết đạn chỉ trong vài giây.
Sau khi thấy rõ hoàn cảnh của mình, thân thể căng thẳng của Lý Trình Di chậm rãi thả lỏng.
"..." Hắn ngồi dậy, nhìn tay phải cầm chuôi súng của mình, bỗng nhiên có loại cảm xúc khó hiểu.
Lúc này mới bao nhiêu thời gian, hắn đã biến thành loại trạng thái này...
Ngồi ở trên giường, Lý Trình Di chỉ cảm giác đầu óc trống rỗng, chợt thoát khỏi nguy cơ đoạt mệnh ở Góc chết, cả người hắn kể cả thể xác và tinh thần đều có loại cảm giác được giải thoát.
"Bất kể nói thế nào, về sau nói không chừng còn có thể gặp phải Góc chết, phải mau chóng tăng cường khả năng tự bảo vệ." Thừa dịp hiện tại không có nguy hiểm, nhanh chóng nghiên cứu hấp thu ác niệm rồi tính sau.
Lý Trình Di đưa mắt nhìn vào 89% ác niệm.
Xoay người xuống giường, hắn trong đầu đều bắt đầu tự hỏi, như thế nào mới có thể lấy được đầy đủ ác niệm.
Mặc quần áo tử tế, ra khỏi phòng ngủ, cha mẹ đều đã đi làm, duy chỉ có phòng chị Lý Trình Cửu còn có âm thanh truyền ra.
Lý Trình Di cũng lười chào hỏi bà chị, tự mình luộc trứng ăn sáng.
Hắn rất thích trứng luộc, nước lạnh cho trứng gà vào, nước sôi là có thể vớt lên.
Trứng gà không được đun lâu, nếu không sẽ tạo ra chất lưu hóa màu xanh đen trên bề mặt màu vàng nhạt.
Trước kia hắn còn không biết, sau đó có người nói cho hắn biết loại vật chất này có vi độc, đối với người năng lực tiêu hóa không tốt rất không tốt, vì vậy hắn liền chú ý.
Luộc xong hai quả trứng, thêm một ly sữa hộp, một gói bánh bích quy, chính là bữa sáng của hắn.
Ngồi ở bên bàn ăn phòng khách chậm rãi ăn.
Leng keng.
Đột nhiên chuông cửa vang lên.