Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 242

Ron không tiếp tục hỏi thêm, cậu ta đã hỏi quá nhiều so với bình thường, nhiều tới mức mà Ron chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể.

Khi mà Thomas cho rằng Ron sẽ từ bỏ thì cậu đứng dậy, cầm quyển sổ và rời đi.

“Mình không muốn học. Nhưng càng không muốn khi có chuyện xảy ra chỉ có thể bất lực nhìn bạn bè đối mặt với nguy hiểm.” – Những lời mà Ron để lại trước khi khoác lên tấm áo choàng tàng hình khiến Thomas sững sờ.

Khẽ cười, Thomas cảm thấy thực thú vị. Cậu ta cảm giác thật may mắn khi mình sở hữu khả năng kết nối thứ nguyên mà không phải tiên tri.

Kết nối thứ nguyên khiến Thomas nhìn thấy vô vàn tương lai, vô vàn khả năng. Nhưng tương lai vẫn luôn là một sự bất ngờ với Thomas. Ngày hôm nay là một ví dụ, Thomas có thể thấy trước Draco sẽ tới, nhưng Ron tìm đến là 1 sự bất ngờ. Và sự bất ngờ trước những gì mà bạn mình đã làm.

Quăng người xuống giường, Thomas đầy hào hứng chờ đợi ngày mai tới, cậu ta thực sự chờ mong dưới sự thúc đẩy của mình, lịch sử sẽ rẽ theo hướng nào. Nhưng dù hướng nào đi chăng nữa thì bản thân của hiện tại cũng đã đủ sức để đương đầu với nó.

Sáng sớm sau trận chiến, Thomas đi bộ dọc theo hành lang của lâu đài Hogwarts.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, ánh nắng ban mai đang phủ lên vạn vật một lớp áo choàng mĩ lệ. Làn gió tinh nghịch nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Thomas mỗi khi tràn qua khung cửa.

Thomas đánh mắt ra xa, nhìn về khu vực lâu đài bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến của hôm qua. Tại đó, các giáo viên đang ra sức sửa sang lại cảnh vật bị tàn phá, còn tòa lâu đài thì tự bản thân đang chữa trị một cách chậm rãi. Tất cả trong mắt của Thomas lộ ra thật hài hòa và yên bình.

Cảnh và người đều thật đẹp, thật hài hòa nhưng tâm trạng của Thomas thì không có được tốt như vậy. Kể từ khi tỉnh giấc, cậu ta đã nhớ ra rằng mình còn cần giải thích mọi việc với một người, một người mà cậu vô cùng kính trọng – Gs Albus Dumbledore, và không cần tới bất kỳ khả năng đặc biệt nào Thomas cũng có thể biết rằng hiện tại thầy giáo của mình đang đặc biệt tức giận.

Thuần thục vượt qua mọi cánh cửa dẫn tới phòng hiệu trưởng, Thomas đối diện với người mà cậu ngại gặp nhất hiện tại, Gs Dumbledore.

Gs Dumbledore dùng cặp mắt già nua nhưng vẫn đầy tinh minh của mình nhìn chằm chằm Thomas như thể muốn nhìn thấu mọi ý nghĩ của cậu. Còn Thomas, dù đã có đầy đủ sức mạnh, nhưng đối mặt vớ ánh mắt của Gs Dumbledore vẫn khiến cậu chột dạ. Như một đứa trẻ làm điều sai trái bị phụ huynh bắt được.

“Con không định cho ta một lời giải thích sao?” – Gs Dumbledore vẫn nói với giọng bình tĩnh như thầy luôn vậy, nhưng Thomas có thể cảm nhận được sự giận dữ của thầy. Gs Dumbledore đã không để Thomas ngồi xuống nói chuyện, lần đầu kể từ khi Thomas gặp mặt ông.

Thomas khẽ thở dài:

“Con cũng không rõ phải bắt đầu từ đâu…”

Gs Dumbledore cho Thomas một cái ghế, ra hiệu cậu có thể ngồi xuống.

“Ta có rất nhiều thời gian để nghe con trình bày. Ta hi vọng con có thể cho ta một lời giải thích hợp lý.”

Thomas ngồi xuống ghế, cố gắng sắp xếp ngôn ngữ của mình để có thể thông qua cửa ải của Gs Dumbledore trót lọt. Thomas không có ý định đánh lừa Gs Dumbledore bởi đó là việc không có khả năng. Tuy nhiên nói thật thì cũng có nhiều cách để không chạm nọc.

“Mọi việc bắt đầu từ sau giáng sinh năm trước…”

Cuộc nói chuyện của Thomas và Gs Dumbledore kéo dài suốt một buổi sáng. Trên cơ bản những vẫn đề mà Gs Dumbledore cần biết đều được Thomas giải thích một cách tử tế.

“Nói như vậy, cái chết của cha… ừm… Thomas-B chính là bước ngoặt trong cuộc đời của cậu ta?” – Gs Dumbledore có vẻ như vô cùng có hứng thú với cuộc đời của Thomas-B.

“Có thể nói là như vậy. Sự kiện cha con nối lại liên lạc với đất nước đều diễn ra cùng 1 quãng thời gian ở cả hai thế giới. Tuy nhiên, địa vị khác biệt của con và hắn đã gây ra ảnh hưởng vô cùng to lớn tới kết quả của vụ việc đó.”

Thomas dừng lại, lấy cho mình 1 ly nước, sau đó nói:

“Vào thời điểm đó, Thomas-B không phải là học trò của thầy, hắn ta lựa trọn trở thành 1 học sinh bình thường của nhà Ravenclaw, lựa chọn giấu mình để âm thầm trưởng thành. Nhưng không có chỗ dựa là Phù thủy Vĩ đại nhất mọi thời đại, hắn lúc đó chẳng là cái gì. Và chính phủ ở đó chẳng có bất cứ do dự trong việc xử lý kẻ phản bội năm xưa.”

Gs Dumbledore gật đầu chấp nhận, thầy không ngạc nhiên về cách mà những người cầm quyền xử lý kẻ phản bội.

Thomas tiếp tục:

“Sau cái chết của cha, một năm sau, mẹ của Thomas-B vì đau khổ nên đã sinh bệnh và qua đời trong khi bị giam lỏng. Thomas-B không hề được gặp bà ấy mà chỉ biết thông tin nhờ vào sự chuyền đạt của những họ hàng bên nội. Đến đây, Thomas-B đã không còn bất cứ ai thân thiết.”

Khẽ cười tự giễu, Thomas tiếp tục:

“Nói ra con sợ thầy không tin, đến tận thời điểm đó, Thomas-B vẫn là một kẻ thiện lương. Hắn tuy vô cùng đau thương trước cái chết của cha mẹ, nhưng lại không hề có ý định thù hằn bất kỳ ai hay kẻ nào. Nói thực thì con cũng không thể nào làm được như vậy.”

Gs Dumbledore không lên tiếng, ông hiểu học trò của mình. Đừng có nói là hại chết cha mẹ của Thomas, chỉ cần tổn thương họ thôi đã là một vấn đề to lớn rồi.

Câu chuyện của Thomas khiến Gs Dumbledore hiếu kỳ, rốt cuộc thì cái gì đã khiến Thomas-B trở thành một kẻ giết người không gớm tay như hiện tại.

Thomas tiếp tục:

“Nói ra thì cũng buồn cười, mục đích ban đầu của Thomas-B chỉ đơn giản là muốn sống sót, hắn chỉ muốn có một cuộc sống an bình đến hết đời. Trong mắt của Thomas-B, thay vì đâm đầu vào trả thù 1 cách ngu xuẩn, một người đối chọi với cả 1 quốc gia, thì sống tiếp thật tốt mới là điều mà hắn lên làm.”

“Để có đảm bảo an toàn cho bản thân, Thomas-B lên kế hoạch tiếp cận Harry. Với khả năng của mình, Thomas-B biết rõ một khi đã trở thành bạn bè, Harry tuyệt đối sẽ không bao giờ để mặc hắn 1 mình chịu nguy hiểm. Mà một khi Harry liên lụy vào đó, cả thầy và vô số những người khác cũng sẽ không thể ngồi im.”

“Mọi sự đã sẵn sàng, chỉ cần 1 cơ hội, 1 lý do hợp lý để trở thành bạn của Harry 1 cách thật tự nhiên. Vụ vượt ngục của Sirius Black đã trở thành 1 cái cớ tuyệt hảo.”

Gs Dumbledore than thở:

“Năng lực kết nối thế giới thật đáng sợ. Nó hoàn toàn có thể khiến một người gần như tay trắng trở thành một tồn tại vô địch.”

Thomas gật gù:

“Đúng vậy. Theo đánh giá của con, tiên tri cho phép người ta có cơ hội thay đổi tương lai, còn kết nối thế giới cho cơ hội kiến tạo tương lai.”

Gs Dumbledore kết thúc vấn đề sức mạnh của Thomas. Thầy hỏi:

“Quay lại vấn đề về Thomas-B, theo như con nói, tất cả những gì cậu ta làm chỉ là để có khả năng bảo vệ mình. Và chính bản thân Thomas-B cũng chưa từng ham hố gì quyền lực. Vậy thì con giải thích sao về lý do mà cậu ta lại muốn xâm chiếm thế giới khác? Đó hoàn toàn không phải là hành động của 1 kẻ chỉ muốn tự vệ.”

Thomas im lặng, có một vài điều mà chính bản thân cậu ta cũng không biết có lên nói ra hay không.

Gs Dumbledore ý thức được bản thân dường như đã đụng chạm tới vấn đề vô cùng quan trọng, thái độ của Thomas đã nói lên tất cả.

Sau một hồi suy nghĩ, Thomas hỏi:

“Thầy, nếu như thầy có biện pháp hồi sinh em gái của thầy… thầy sẽ làm chứ?”

Quả bom nặng ký Thomas tung ra khiến Gs Dumbledore choáng váng, ông dường như không tin nổi vào tai mình. Tuy chỉ là một câu hỏi, nhưng Thomas đã nói cho ông biết lý do khiến Thomas-B muốn tấn công, chinh phạt thế giới khác – phục sinh người chết.

Hơi thở của Gs Dumbledore bắt đầu hỗn loạn, trái tim già nua của ông bắt đầu đập liên hồi. Đã bao lâu rồi ông mới phải đối mặt với 1 cám dỗ đáng sợ tới như vậy.

Thomas đưa mắt lo lắng nhìn Gs Dumbledore, tuy bản thân cậu ta tin chắc Gs sẽ vượt qua sự cám dỗ này, nhưng phản ứng của ông khiến Thomas cảm thấy lo lắng.

“Thầy! Thầy… thầy không sao chứ?”

Tiếng gọi của Thomas đánh thức Gs Dumbledore. Ông chật vật lấy chiếc kính cũ kỹ trên gương mặt già nua của mình xuống, lau nó một cách run rẩy.

“Thật xin lỗi! Có vẻ như ta làm con thất vọng rồi. Cám dỗ thực sự là quá to lớn. Ta… cả đời ta luôn day dứt…”

Thomas khẽ thở dài, cậu ta sao lại không biết việc này tác động mạnh tới Gs Dumbledore nhưng mạnh tới mức này thì thực bất ngờ. Nhẹ nhàng lắc đầu, Thomas cũng không biết phải nói gì để an ủi Gs Dumbledore vào lúc này, bởi một người chưa từng trải qua mất mát to lớn như cậu thì không có tư cách để nói ra những lời như vậy.

Sau một hồi, Gs Dumbledore cũng lấy lại bình tĩnh, ông hỏi:

“Có thứ gì mà thế giới của chúng ta có nhưng thế giới của Thomas-B không có sao? Theo ta biết thì ma thuật ở đó đã có những phát triển vượt bậc, Thomas-B lại là người nắm giữ quyền lực tuyệt đối. Theo lý mà nói, nếu muốn tìm kiếm gì đó, hắn không cần thiết phải vất vả đến vậy. Trừ khi…”

Gs Dumbledore dừng lại, ông có phần hoảng hốt.

“Đúng vậy thưa thầy, một người khác, một bản thể khác, ở thế giới khác, của người đã chết.”

Thomas tiếp tục với giọng nặng nề:

“Để hồi sinh người đã chết, cần 1 bản thể khác với tư cách nguyên liệu cho sự phục sinh. Xét trên 1 mức độ nào đó, nó là một nghi thức giả kim thuật, đồng giá trao đổi – một mạng đổi 1 mạng. Và bản thể bị làm nguyên liệu càng tương tự bản thể gốc thì tỉ lệ thành công càng cao. Trên quan điểm của con, đây là một phép thuật vô nhân đạo.”

Tiếng thở dài nhè nhẹ phát ra từ Gs Dumbledore, ông đã từ bỏ, phép thuật này thực sự quá vô nhân đạo, dù là xét theo khía cạnh nào đi chăng nữa.

“Người mà Thomas-B muốn bắt là ai? Học sinh năm hai của nhà Ravenclaw đúng không?”
Bình Luận (0)
Comment