Thomas khá ngạc nhiên khi Gs Dumbledore biết được thông tin về người mà Thomas-B tìm kiếm.
“Đúng vậy! Vợ tương lai của hắn đã chết trong một thí nghiệm ma thuật, sự mất mát đó là giọt nước làm tràn ly. Thomas-B lúc đó đã đủ mạnh mẽ, hắn tin rằng với khả năng của bản thân hoàn toàn có thể tìm ra cách để phục sinh người chết. Và hắn thực sự đã tìm được, một phương pháp độc hữu, chỉ có thể thực hiện với khả năng kết nối thế giới. Còn việc thống trị thế giới trong mắt Thomas-B chỉ là phương tiện phục vụ cho công cuộc hồi sinh. Không hơn.”
Gs Dumbledore cau chặt đôi lông mày đã bạc trắng, ông hỏi:
“Nói như vậy thì hắn sẽ còn quay lại?”
“Gần như chắc chắn!” – Thomas xác nhận – “Nếu như trong quãng thời gian tìm ra cách kết nối 2 thế giới hắn không tìm được mục tiêu nào khác dễ dàng hơn.”
Sự ngưng trọng hiện rõ trên nét mặt của Gs Dumbledore, ông hiểu rằng so với Voldemort thì một kẻ đã chinh phục cả 1 thế giới chắc chắn là một mối nguy hiểm to lớn hơn rất nhiều.
“Chúng ta có bao nhiêu thời gian?” – Gs Dumbledore hỏi.
“Vì con đã, đang và sẽ can thiệp vào sự kết nối giữa thế giới của chúng ta và hắn nên chúng ta có khá nhiều thời gian. Theo tính toán của con thì… chúng ta có trên 15 năm.”
Cả Gs Dumbledore và Thomas đều hiểu rằng cả hai đang tính toán cho trường hợp xấu nhất, nếu như Thomas-B thực sự tìm tới. Nhưng so với cầu mong vào vận may thì hiển nhiên việc tự mình nỗ lực mà gia tăng phần thắng vẫn đáng tin cậy hơn.
Thomas nhìn Gs Dumbledore đang đau đầu tính toán. Cậu ta không rõ người thầy của mình sẽ làm gì, với tính cách của ông, có lẽ lại sắp đặt một đống kế hoạch với vô số tầng chuẩn bị như cái cách mà ông đã đối phó Voldemort. Có điều Thomas không cho rằng chúng sẽ có hiệu quả. Rốt cuộc thì Thomas-B chưa bao giờ là Voldemort, thậm chí chưa bao giờ bị người khác coi thành Chúa tể Hắc ám.
Không nói tới Gs Dumbledore đang toan tính cho tương lai, Thomas cũng bắt đầu những toan tính của riêng mình. Cậu ta luôn có những phương án cho trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.
Cuộc nói chuyện giữa 2 thầy trò kết thúc trong một không khí nặng nề, đây cũng là lần đầu tiên mà cả hai thầy trò không thể tìm được phương hướng giải quyết vấn đề sau 1 lần bàn luận.
Khi Thomas ra tới cửa, Gs Dumbledore chợt nói:
“Thực ra thì có 1 cách để giải quyết vấn đề nhanh chóng. Con có từng nghĩ tới không?”
Thomas sững lại tại cửa ra vào, không mất quá nhiều thời gian để cậu ta đáp lại câu hỏi của Gs Dumbledore:
“Con sẽ không bao giờ làm vậy. Đó là phương pháp hèn hạ và đáng kinh tởm!”
Nhìn vào khuôn mặt thoáng hiện tức giận của Thomas, trong mắt của Gs Dumbledore thoáng hiện ý cười. Ông gật đầu:
“Thầy hiểu rồi. Con đi trước đi. Hi vọng lần sau chúng ta sẽ có thể tìm ra giải pháp cho mớ hỗn loạn này.”
“Vâng. Con xin phép!” – Thomas rời đi trong một tâm trạng khá tệ hại. Dù biết câu hỏi của của Gs Dumbledore chỉ mang tính chất thăm dò nhưng nó thực sự khiến Thomas khó chịu.
Sau khi Thomas rời đi, các bức ảnh hiệu trưởng bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Có vẻ như có người đã chọc giận người không lên trêu trọc. Ông lên lo lắng đi, Albus. Ông vừa khiến kẻ có khả năng thống trị thế giới nổi giận.” – Một giọng nói có phần giễu cợt vang lên.
Gs Dumbledore cười khẽ, ông có thể nghe ra sự kiêu ngạo và tự hào không thể che giấu dưới cái vẻ giễu cợt bề ngoài.
“Ngài có vẻ đang rất kiêu ngạo, ngài Phineas?” – Gs Dumbledore cười híp mắt hỏi ngược.
Ngài Phineas Nigellus Black (cựu hiệu trưởng Hogwarts, cụ cố ngoại của Thomas) không trả lời câu hỏi của Gs Dumbledore, ông khẽ vểnh mặt lên và hừ nhẹ một cách khoái trá.
Thái độ kiêu ngạo của Phineas Nigellus Black khiến cho các bức họa của các hiệu trưởng khác vô cùng ngứa mắt. Nhưng họ thực sự không biết mở miệng phản bác kiều gì khi ông ta có 1 hậu duệ trực hệ xuất sắc đến như vậy.
Thống trị thế giới – đó là một giấc mơ mà chưa có bất kỳ kẻ nào có thể thực hiện, dù là muggle hay phù thủy.
Gs Dumbledore dường như không chịu bất cứ ảnh hưởng nào của Phineas Nigellus Black, ông vẫn giữ nụ cười tủm tỉm trên môi. Khi mà các hiệu trưởng khác cho rằng ông cũng không thể làm gì, Gs Dumbledore bình tĩnh nói:
“Thưa ngài Phineas Nigellus Black đáng kính, cậu nhóc đó là một phù thủy máu lai, là học sinh của học viện Gryffindor, và quan trọng hơn, đó là học trò của tôi.”
Những bức tranh hiệu trưởng khác tỏ vẻ khoái trí nhìn Gs Dumbledore và cựu hiệu trưởng Phineas Nigellus Black đấu khẩu. Với những người không có liên quan như họ thì đây là cách an ủi trái tìm bị đả kích đầy lỗ thủng của mình.
Thomas đi dọc hành lang để trở lại phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor. Trên đường đi, những học sinh đều nhìn cậu ta với vẻ sợ hãi, số ít nhạy cảm thậm chí hét lên và co rút vào một góc.
Thomas cũng chả thèm quan tâm tới thái độ không thân thiện của đám bạn cùng trường. Với cậu ta, những kẻ chẳng mấy liên quan tới mình này dù có mỉm cười hay khóc thét thì cũng như nhau, miễn là đừng khiến bản thân ngứa mắt thì mọi thử đều dễ thương lượng.
Trên đường đi, Thomas có thể thấy những dấu tích chiến đấu ở bên ngoài sân trường đã được khôi phục hoàn tất, một ít học sinh đã ùa xuống chơi đùa. Mọi thứ gần như trở lại bình thường nếu như không có thái độ sợ sệt của đám học sinh khi chạm mặt Thomas.
Ngoài những thiệt hại ở sân trường, tòa lâu đài cũng chịu những tàn phá đáng kể. Nếu không có khả năng tự phục hồi của nó thì ngày hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày vô cùng vất vả đối với các giáo viên và các học sinh cấp cao ở Hogwarts.
Mỗi khi Thomas đi ngang qua một khu vực chưa kịp hồi phục, cậu ta đều tiện thể góp chút sức lực thúc đẩy nhanh tiến độ công việc. Rốt cuộc thì bản thân là nguyên do chính khiến ngôi trường bị phá hoại.
Khi Thomas trở lại phòng sinh hoạt chung, đám học sinh đang tụ tập ở đây đột nhiên im lặng một cách đột ngột.
Khẽ nhướng mày, Thomas nhìn qua xung quanh. Đám bạn thân không có ở đây, 2 anh em sinh đôi cũng không có nốt.
Đám học sinh nhà Gryffindor, trừ một số cực kỳ cá biệt, đều không quá sợ hãi Thomas. Từ ánh mắt của họ, Thomas thấy càng nhiều hơn là sự hiếu kỳ.
Ngay khi Thomas định nói gì đó để phá vỡ cái bầu không khí im lặng đầy nặng nề đang tràn ngập trong căn phòng sinh hoạt chung thì một bàn tay đã kéo cậu lại. Quay đầu nhìn qua, Thomas nhìn thấy Hermione không biết vừa mới chui ra ở đâu đang nắm chặt lấy cánh tay của mình.
“Đi theo mình!” – Hermione nói.
Dứt lời, cô lôi kéo cánh tay của Thomas tiến về khu phòng ngủ.
Thomas nhẹ nhàng tránh thoát sự lôi kéo của Hermione, nói:
“Cậu đâu cần phải lôi kéo như vậy. Mình đâu có chạy mất.”
Hermione nhìn Thomas một lát, sau đó cả hai đi dọc lên dãy cầu thang dẫn về phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, Harry và Ron đều đã có mặt, cứ như họ đang đợi sẵn Thomas trở lại.
Đóng lại cửa phòng, Hermione hỏi:
“Cậu biến đi đâu từ sáng vậy? Tụi này đến phòng y tế thì biết tin cậu đã rời đi từ sớm?”
Thomas thả mình xuống 1 cái ghế bành:
“Mình đi gặp Gs Dumbledore, có nhiều thứ mình cần phải giải thích với thầy ấy.”
Harry lên tiếng:
“Cậu không nghĩ bọn mình cần 1 lời giải thích cho đống lộn xộn này à?”
Thomas đưa tay lên gãi đầu, một mặt khó chịu. Cậu ta vừa mới phải tường trình với Gs Dumbledore cả một buổi sáng, và giờ lại phải tiếp tục với đám bạn.
Thomas bắt đầu hối hận, đáng lẽ cậu ta lên đi thẳng tới phòng bếp chứ không phải là quay lại ký túc xá.
Đám bạn khẽ nhướng mày, kinh nghiệm đánh bạn hơn 2 năm với Thomas đã cho họ biết thằng bạn lại chuẩn bị tái phát bệnh lười. Trên trán của cậu ta dường như hiện lên vài chữ “thật phiền toái”.
Hermione đe dọa:
“Hôm nay không giải thích thì cậu đừng hòng đi đâu.”
Harry lập tức ủng hộ quyết định của Hermione, Ron đứng phía sau nhún vai bất đắc dĩ, đồng thời cho Thomas một ánh mắt ám chỉ “không thể giúp sức”.
Trước thái độ kiên quyết của đám bạn, Thomas quyết định thỏa hiệp. Tuy nhiên trước đó cậu ta cần lấp đầu cái dạ dày đang trống rỗng của mình.
Con gia tinh Jack xuất hiện gần như lập tức sau tiếng gọi của Thomas và nhanh chóng dọn lên một bàn đầy thức ăn.
Gọi đám bạn ngồi xuống cùng dùng bữa. Thomas một bên chậm rãi thưởng thức đồ ăn, một bên giải thích sơ lược cho Harry, Hermione và Ron về mọi việc.
Dĩ nhiên lần này là bản cắt giảm so với những gì đã trao đổi với Gs Dumbledore, nhưng chừng đó cũng đủ để thỏa mãn những thắc mắc của Harry và Hermione. Còn về phần Ron, cậu ta có vẻ quan tâm tới đám thức ăn ngon lành đang trên bàn ăn nhiều hơn.
Sau một hồi giải thích với đám bạn, Thomas nhận được một cuộc gọi từ phía quản gia của gia đình Black và nhanh chóng rời đi.
Khi chỉ còn lại ba người, Harry hỏi:
“Các cậu nghĩ sao về những gì Thomas đã nói?”
Hermione nhíu chặt lông mày, đáp:
“Mình tin những gì Thomas nói là thật nhưng… cậu ấy chắc chắn còn giấu diếm gì đó.”
Hermione quay sang nhìn Ron và cô phát hiện cậu ta đang tơ tưởng tới gì đó. Bộ dạng chẳng quan tâm của Ron dường như khiến Hermione khó chịu, cô khẽ gắt:
“Ron! Cậu có nghe tụi này nói gì không hả?”
Ron giật mình:
“Sao? Có chuyện gì à?”
“Thì về những gì Thomas vừa nói. Mình cho rằng cậu ấy còn có gì đó giấu diếm bọn mình.”
“À. Có sao đâu” – Ron đáp tỉnh bơ.
Thái độ khác thường của Ron khiến Hermione khó chịu, Cô đang tính nói gì đó thì Ron đã tiếp tục:
“Ai chả có bí mật của riêng mình. Mình chỉ biết là Thomas sẽ không làm hại bọn mình. Bạn bè thì nên tin tưởng nhau. Không phải sao?”
Lời nói của Ron làm Harry và Hermione sững sờ, ngạc nhiên, sau đó là bắt đầu xấu hổ. Đặc biệt là Hermione, cô là người hay dấu diếm mọi chuyện chả kém gì Thomas, và ba người bạn chưa bao giờ quá tò mò về chúng.
Còn Harry thì không có nhiều thứ giấu diếm như vậy, nhưng với cậu ta, việc săm soi bạn bè thực sự là 1 cái gì đó đáng xấu hổ. Cậu cũng hiểu rằng kẻ mà cậu đối thoại ngày hôm qua không phải Thomas, họ chỉ có nhiều điểm tương đồng và 1 mối quan hệ phức tạp mà thôi. Harry sẽ không vì những việc Thomas không làm và có xa cách với bạn bè của mình.
Hermione quyết định bẻ lái câu chuyện sang chủ đề khác để tránh lúng túng:
“Các cậu có để ý tới con gia tinh của Thomas rất khác biệt với những con gia tinh khác không? Nó có vẻ được đối xử rất tử tế”
Câu chuyện của Hermione rất thành công chuyển hướng sự chú ý của mọi người. Cả đám bắt đầu sôi nổi bàn tán về con gia tinh Jack. Con gia tinh này thực sự quá bắt mắt, cả về ngoại hình lẫn cách hành xử của nó. Đối với những người đã nhìn quen cái tổ hợp thái độ “siêu nhiệt tình” cộng thêm quần áo rách rưới của đám gia tinh thì con gia tinh Jack thực sự là một cú sốc.