Hạ Của Anh

Chương 61

01

Chỉ cần tôi muốn là có thể nhận được số liên lạc của anh, thậm chí có thể gặp anh thêm lần nữa.

Vì thế tôi bắt đầu điều chế nước hoa để bù đắp niềm tiếc nuối mà “Hạ của anh” để lại.***

Anh ấy nói nghiêm túc thế khiến tôi nghe mà bật cười.

Trước giờ mùa hạ chính là mùa tôi thích nhất.

Thật sự kỳ diệu, rõ ràng khi ấy tôi đã chắc chắn bản thân không còn ngửi thấy bất cứ mùi gì. Nhưng khi nhìn thấy anh ấy, tôi có thể ngửi được mùi hương của riêng mùa hè, pha lẫn mùi cỏ thơm, mùi nắng mai và mùi của biển rộng.

Trước đây tôi đọc được một câu thế này, hình như là lời thoại trong một câu chuyện liên quan đến báo thù. Người kia nói “Tôi muốn cô yêu tôi, sau đó mới lạnh lùng vứt bỏ cô.”

Có lẽ chỉ do con người luôn thích những sự vật có mối liên hệ khăng khít với mình. Bởi vì tôi sinh ra vào mùa hạ, cho nên tôi mới rất thích nó.

Dường như vì điều này, tôi cảm giác bản thân được trở về với cuộc sống, năng lực cảm nhận trở nên chậm chạp cũng dần dần thức tỉnh.

Nhưng từ khi tôi bắt đầu viết thư cho Khâu Dương, màu sắc của thế giới dần khôi phục bình thường.

Sau đó tôi nói với bản thân mình, như vậy cũng tốt, bởi vì không hoàn hảo mới giống cuộc sống của tôi.

Tôi cũng luôn cảm thấy, mùa hạ rất thích hợp để xảy ra một vài câu chuyện.

Những cảm xúc vui, buồn, mừng, giận, những hương vị của cuộc sống dần dần rời xa tôi.

Tôi ngồi giữa hai người họ, nhấp từng ngụm rượu nhỏ, hưởng thụ cảnh đêm có người yêu và người thân.

Ví dụ như bắt đầu một tình yêu.

***

***

Đoán xem buổi trưa rồi, không biết Khâu Dương đã ăn cơm chưa?

Bố nói: “Cậu chú ý xưng hô đi, tôi cũng họ Hạ.”

Nhưng sự ngốc nghếch pha lẫn đáng yêu ấy lại khiến tôi cười vui vẻ. Sau đó tôi cười, cuối cùng rơi nước mắt lúc nào không hay.

Lần đầu tiên gặp Khâu Dương cũng vào một ngày hạ.

Cho dù người đó chỉ vô tình.

Chẳng qua, tôi không làm như vậy, tôi cũng nhờ anh Khải chuyển lời với bố. Nếu ông có thể chấp nhận chuyện này nữa, tôi sẽ nghĩ đến chuyện về nhà.

Khi ấy khứu giác của tôi đã bắt đầu xuất hiện vấn đề nhưng chưa đến mức hoàn toàn không ngửi được gì.

Khâu Dương là một người nhiệt tình, thuộc kiểu người tồn tại trong những bộ truyện tranh nhiệt huyết mà tôi đọc trong thời niên thiếu.

Song, tôi đã không còn cơ hội nữa rồi.

Đúng vậy, chẳng phải cuộc sống vẫn luôn khó tin như vậy sao?

Ngày gặp anh, một mẫu nước hoa của tôi vừa mới được tung ra thị trường, phía nhãn hiệu mở hoạt động giới thiệu, mời tôi đến đó tham gia.

Heo Con chính là tên của mèo nhà anh Khải.

Người ta vui vẻ sống, còn tôi thì lại khăng khăng gây khó khăn.

Đêm ấy, đầu óc tôi mơ mơ màng màng, sau đó, khi trời sắp sáng, tôi viết xong lá thư đầu tiên cho anh.

Tôi rất sợ hãi mấy chuyện như vậy. Đứng trước mặt vô số người xa lạ, nói những lời mà người ta chẳng quan tâm, hành vi này khiến tôi nghĩ thôi cũng cảm thấy chẳng khác nào mình không tồn tại.

Bây giờ nhớ về lúc ấy, cảm thấy tất cả như được sắp đặt sẵn. Mỗi lần chúng tôi gặp gỡ, mỗi lần chạm vào nhau đều chẳng khác nào một vở kịch.

Vì thế tôi từ chối lời mời tham gia hoạt động, nhưng ngày hôm ấy vẫn lén đến dạo quanh một vòng hiện trường tổ chức hoạt động với thân phận một người qua đường.

Nói trắng ra, tôi đang sinh sự đấy.

Lúc chuẩn bị về, tôi ngang qua hiệu sách ở tầng một, ngoài cửa xếp một hàng dài khiến tôi cảm thấy nghi ngờ.

Đoán xem chín giờ rồi, không biết Khâu Dương đã dậy chưa?

Từ khi chuyển đến đây, dường như khứu giác của tôi đã khôi phục. Đương nhiên, chỉ khi nhớ đến anh hoặc nhớ đến anh thì tôi mới có cảm giác này.

Sau đó tôi nhìn thấy Khâu Dương.

Người đàn ông đuổi theo đồng xu khi ngang qua tôi đã chia sẻ cho tôi hơi thở sự sống của anh ấy như rắc hơi sương.

Tôi quá xấu xa, chỉ vì muốn gần anh ấy hơn mà làm ra chuyện như vậy.

Sau lần gặp Khâu Dương, mỗi ngày tôi đều lên mạng tìm kiếm thông tin về anh, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình với anh có thể phát sinh chuyện gì.

Bây giờ tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ khi ấy anh mặc quần áo màu gì, đeo đồng hồ hiệu nào, còn cả bộ dạng đuổi theo đồng xu khiến tôi buồn cười kia nữa.

Không phải buồn cười theo nghĩa xấu, mà là…

Chẳng qua, khi ấy tôi thực sự không ngờ, cuộc sống vốn dĩ không phải ngập tràn tiếc nuối, ông trời lấy đi của bạn cái này chính vì tặng bạn một niềm vui bất ngờ hơn.

Không phải buồn cười theo nghĩa xấu, mà là…

Sau đó tôi nhìn thấy Khâu Dương.

***

Giống như ngày hè nóng nực bất chợt đón cơn mưa mát lành.

Bố nói: “Cậu chính là Khâu Dương à? Ngố ngố kiểu gì ấy, tại sao Tiểu Hòa lại thích cậu nhỉ?”

Bởi vì mèo béo quá béo cho nên không thể nhanh nhẹn băng qua đường, Khâu Dương đã kịp thời xuất hiện giải cứu nhãi con ấy.

Khiến người ta tràn ngập sức sống.

Khi ấy khứu giác của tôi đã bắt đầu xuất hiện vấn đề nhưng chưa đến mức hoàn toàn không ngửi được gì.

Yêu ngay cái nhìn đầu tiên ư?

***

Tôi không mong tình yêu của tôi là gánh nặng với người khác.

***

Thực ra tôi cũng không chắc nữa.

Cơ hội bày ra trước mặt, vậy mà tôi lại rút lui.

Con người đều thích vội vàng đưa ra kết luận với tất cả hành vi, vội vàng gắn mác cho nó. Tôi không làm được phải chăng cũng vì phản ứng của tôi không được nhanh nhẹn đến thế.

***

Chẳng qua sau khi tình cờ gặp anh, tôi bèn ghi nhớ cái tên có trên banner tuyên truyền, sau đó lên mạng tìm kiếm. Sau đó nữa, tôi dùng nguyên thời gian buổi trưa, vừa ăn kem vừa ngồi xem hết những bài đăng Weibo của anh.

Bây giờ tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ khi ấy anh mặc quần áo màu gì, đeo đồng hồ hiệu nào, còn cả bộ dạng đuổi theo đồng xu khiến tôi buồn cười kia nữa.

Nhìn thấy anh đăng tranh tự vẽ, tôi chỉ muốn in ra đóng khung treo khắp phòng mình.

Vì thế, ông ấy bảo anh Khải tới tìm tôi, nói với tôi ông ấy không còn giận nữa, cũng chấp nhận rồi, tôi có thể về nhà.

Chúng ta luôn có thể cảm nhận được một người có yêu thương cuộc sống và hưởng thụ sinh mệnh hay không. Cho dù cách màn hình, nhưng tôi vẫn thấy được thế giới của Khâu Dương vui vẻ đến mức nào.

Khi ấy tôi cảm nhận rõ ràng rằng cuộc sống của tôi dần dần rơi xuống theo khứu giác bị mất đi. Thậm chí năng lực cảm nhận “cuộc sống” của tôi bị bào mòn, tôi không còn cảm nhận được mọi thứ xung quanh.

Thực ra tôi rất hiểu tại sao bọn họ không thể hiểu được điều này. Bố mẹ luôn hi vọng con cái của mình có một cuộc sống sung túc. Nếu như tôi đi theo con đường bọn họ đã vạch sẵn cho mình, cả đời này tôi sẽ chẳng bao giờ gặp khó khăn gì. Cứ cho là sau này một mình tôi gồng gánh công ty, cuối cùng vì sự ngu dốt của tôi mà công ty sa sút đến bước đường cùng, tài sản bọn họ tích lũy cũng đủ cho tôi sống thoải mái đến hết đời.

Anh là người dẫu có sống một mình thì cũng sẽ khiến mỗi giây mỗi phút trôi qua trong thú vị. Dẫu vậy, chưa chắc anh đã nhận thức được điều này.

Khoảng thời gian ấy tôi rơi vào khủng hoảng và lo lắng, mỗi ngày đều sợ hãi thức dậy sau giấc ngủ tôi sẽ hoàn toàn không ngửi được mùi gì nữa.

Ví dụ như bắt đầu một tình yêu.

Khi nhìn thấy anh ấy, tôi chợt phát hiện, dường như khói lửa nhân gian có thể quay trở về cơ thể tôi theo một cách khác.

Khó khăn lắm tôi mới tìm được một chuyện khiến bản thân say mê trong thế giới rộng lớn này, khó khăn lắm tôi mới thoát khỏi con đường bố mẹ tôi đã vẽ sẵn và sáng tạo ra ý nghĩa thực sự trong sinh mệnh của tôi. Kết quả, sự nghiệp vừa mới khởi sắc đã gặp phải cú sốc này. Tôi đoán có là ai đi chăng nữa, khi gặp phải chuyện như vậy đều rất khó bình tĩnh chấp nhận nhỉ?

Gọi điện với anh Khải xong, tôi thức nguyên đêm để suy nghĩ vấn đề này.

Khoảng thời gian ấy mỗi ngày tôi đều vùng vẫy rối rắm, tôi cảm thấy đây là một ám thị nào đó, ông trời đang nói với tôi rằng Hạ Thanh Hòa, mày còn tìm kiếm giá trị gì của bản thân nữa, mày là một kẻ có sống cũng vô dụng.

Khi ấy tôi cảm nhận rõ ràng rằng cuộc sống của tôi dần dần rơi xuống theo khứu giác bị mất đi. Thậm chí năng lực cảm nhận “cuộc sống” của tôi bị bào mòn, tôi không còn cảm nhận được mọi thứ xung quanh.

Những cảm xúc vui, buồn, mừng, giận, những hương vị của cuộc sống dần dần rời xa tôi.

03

Tôi nghi ngờ bản thân, cảm thấy mình đang bị vứt bỏ.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Không ngửi được khói lửa nhân gian, tôi còn điều chế nước hoa kiểu gì.

Khi chuyển tới đây, thậm chí tôi không dám nhìn người nhà bên một cái, sợ vừa liếc qua sẽ bị đối phương nhìn thấu tâm tư.

Tôi bị vứt bỏ, là thế giới này chủ động vứt bỏ tôi.

Trong lá thư viết cho Khâu Dương, tôi cố gắng không để lộ thông tin thật của bản thân. Ngay từ đầu, tôi rất sợ bị anh phát hiện, rất sợ hành động này sẽ gây phiền phức cho anh.

Trong suốt một thời gian dài tôi không cảm nhận được hạnh phúc. Nói ra những lời này tôi cảm thấy rất có lỗi với bố mẹ mình, có lỗi với những người quan tâm đến tôi. Nhưng cảm nhận của tôi với hạnh phúc thực sự rất nhạt, nhạt tới mức phải cố gắng mới nhận ra… Ồ, thì ra đó chính là hạnh phúc.

Tôi chẳng muốn chú ý đến tất cả mọi thứ xung quanh mình, cảm thấy tất cả sự tồn tại trên thế giới này đều vô cùng nhàm chán.

Thời điểm ấy ngày ngày tôi đều oán trách ông trời, thậm chí tôi đã từng nghĩ, đợi đến một ngày tôi hoàn toàn mất đi khứu giác có lẽ cũng là ngày ngọn đèn sinh mệnh của tôi cạn dầu.

Tôi cũng luôn cảm thấy, mùa hạ rất thích hợp để xảy ra một vài câu chuyện.

Đêm ngày hạ, gió nhẹ nhàng thổi loạn mái tóc hơi dài của tôi.

Nhưng, tôi gặp được Khâu Dương.

Khó khăn lắm tôi mới tìm được một chuyện khiến bản thân say mê trong thế giới rộng lớn này, khó khăn lắm tôi mới thoát khỏi con đường bố mẹ tôi đã vẽ sẵn và sáng tạo ra ý nghĩa thực sự trong sinh mệnh của tôi. Kết quả, sự nghiệp vừa mới khởi sắc đã gặp phải cú sốc này. Tôi đoán có là ai đi chăng nữa, khi gặp phải chuyện như vậy đều rất khó bình tĩnh chấp nhận nhỉ?

Khi nhìn thấy anh ấy, tôi chợt phát hiện, dường như khói lửa nhân gian có thể quay trở về cơ thể tôi theo một cách khác.

Vì anh ấy đã cứu mèo béo nhà hàng xóm, cả nhà hàng xóm đều vô cùng biết ơn anh. Khi đó Tiết Nhất Khải đang công tác bên ngoài, chị dâu và cô chú thường xuyên tới thăm Khâu Dương.

Có lẽ tôi không ngửi được, song các giác quan khác vẫn còn đó.

Trẻ con thì trẻ con vậy, dù sao trong mắt bọn họ tôi vẫn luôn trẻ con như thế.

Bố nói: “Được rồi, Tiểu Hòa, con cũng đừng khóc nữa, chẳng phải con nói thằng nhóc này uống rượu khá lắm sao? Mang rượu ra đây, hôm nay cậu ta mà hạ gục được bố, bố sẽ đồng ý mối quan hệ của hai đứa.”

Người đàn ông đuổi theo đồng xu khi ngang qua tôi đã chia sẻ cho tôi hơi thở sự sống của anh ấy như rắc hơi sương.

Cho dù người đó chỉ vô tình.
Bình Luận (0)
Comment