Hạ Của Anh

Chương 62

***

Bởi vì bản thân tôi là một người đã nhìn thấy tận cùng của sinh mệnh, cho nên tôi không hi vọng bắt đầu mối quan hệ với bất cứ ai.

Cảm giác thích một người thật tuyệt, tôi không muốn coi anh như cọng cỏ cứu mạng tôi, như vậy sẽ khiến anh áp lực rất lớn, mặc dù anh ấy chẳng biết gì về chuyện này.

Nếu chuyện đó xảy ra, nhất định nó sẽ là một loại nước hoa độc nhất vô nhị, tôi sẽ không bán nó, bởi vì chỉ có mình Khâu Dương xứng đáng có được nó thôi.

Rõ ràng tôi chỉ mất đi khứu giác, nhưng dường như cả thị giác cũng biến mất theo.

Sau lần gặp Khâu Dương, mỗi ngày tôi đều lên mạng tìm kiếm thông tin về anh, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình với anh có thể phát sinh chuyện gì.

Tôi thầm nghĩ dù sao anh cũng đâu biết tôi là ai, vậy thì đánh bạo tỏ tình đi, nói với anh tôi rất thích anh, nói với anh chính anh đã khiến tôi cảm thấy cuộc sống này tràn đầy sức sống và vô cùng đáng yêu.

Nhìn thấy anh đăng hình tự sướng, tôi sẽ cười cả ngày vì anh cố ý chụp lỗ mũi.

Cảm giác này hơi giống với theo đuổi thần tượng. Sự tồn tại của Khâu Dương trở thành nơi gửi gắm tinh thần cho tôi. Trong những ngày tháng mà anh không biết, mỗi ngày tôi đều hấp thụ chất dinh dưỡng từ anh để duy trì sự sống.

Tôi đã chẳng để dành cho bản thân dẫu chỉ là một chai nhỏ.

Có đôi khi tôi cảm thấy bản thân giống như một tên trộm, có đôi khi lại cảm thấy mình giống như một tên rình mò biến thái.

Khoảng thời gian ấy tôi rơi vào khủng hoảng và lo lắng, mỗi ngày đều sợ hãi thức dậy sau giấc ngủ tôi sẽ hoàn toàn không ngửi được mùi gì nữa.

Khâu Dương nói: “Chuyện này thật khó tin.”

Tôi sẽ tự trách bản thân mình, nhưng vẫn không nhịn được mỗi ngày tìm kiếm thông tin của anh.

Vốn dĩ bố mẹ tôi đã không thích tôi theo ngành này, bọn họ cảm thấy chỉ nên coi nó như sở thích, không đáng để tôi chú tâm quá nhiều.

Nhìn thấy anh đăng hình tự sướng, tôi sẽ cười cả ngày vì anh cố ý chụp lỗ mũi.

Tôi chẳng thể bước một bước đến gần anh ấy hơn, thậm chí những khi đứng trước mặt anh tôi còn không biết phải nói gì.

Nhìn thấy anh đăng tranh tự vẽ, tôi chỉ muốn in ra đóng khung treo khắp phòng mình.

Trước giờ mùa hạ chính là mùa tôi thích nhất.

Phải chăng chính vì sự tồn tại của Khâu Dương, cảm giác bị thế giới vứt bỏ của tôi cũng nhạt dần, nói theo một ý nghĩa nào đó, khi ấy anh đã cứu vớt tôi.

Chú mèo béo của nhà hàng xóm bất ngờ lao ra ngoài khi cửa mở. Chúng tôi cùng đuổi theo, kết quả nó đã dẫn tôi đến gặp mặt Khâu Dương, chẳng qua lần gặp mặt này không vui vẻ lắm.

Tôi luôn muốn tìm kiếm ý nghĩa cho cuộc sống của mình chứ không phải để bọn họ nói với tôi.

Bởi vì lúc ấy tôi biết rất rõ, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ hoàn toàn mất đi khứu giác, cho nên ngày qua ngày sống trong sợ hãi và âu lo. Từ sau khi tôi biết người tên Khâu Dương, cuộc sống của tôi mới dần dần bước về quỹ đạo bình thường.

Vốn dĩ bố mẹ tôi đã không thích tôi theo ngành này, bọn họ cảm thấy chỉ nên coi nó như sở thích, không đáng để tôi chú tâm quá nhiều.

Bởi vì lúc ấy tôi biết rất rõ, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ hoàn toàn mất đi khứu giác, cho nên ngày qua ngày sống trong sợ hãi và âu lo. Từ sau khi tôi biết người tên Khâu Dương, cuộc sống của tôi mới dần dần bước về quỹ đạo bình thường.

Thực ra tôi rất hiểu tại sao bọn họ không thể hiểu được điều này. Bố mẹ luôn hi vọng con cái của mình có một cuộc sống sung túc. Nếu như tôi đi theo con đường bọn họ đã vạch sẵn cho mình, cả đời này tôi sẽ chẳng bao giờ gặp khó khăn gì. Cứ cho là sau này một mình tôi gồng gánh công ty, cuối cùng vì sự ngu dốt của tôi mà công ty sa sút đến bước đường cùng, tài sản bọn họ tích lũy cũng đủ cho tôi sống thoải mái đến hết đời.

Tôi rất yêu bố mẹ mình, như cách bọn họ yêu tôi.

Lần đầu tiên gặp Khâu Dương cũng vào một ngày hạ.

Bố tôi cau mày khó chịu rồi mở cổng bước vào. Tôi nghe Khâu Dương nói: “Cháu chào chú, là cháu dụ dỗ Hạ Hạ, chú muốn đánh thì đánh cháu này.”

Nhưng tôi mong muốn như vậy ư?

Tôi luôn muốn tìm kiếm ý nghĩa cho cuộc sống của mình chứ không phải để bọn họ nói với tôi.

Những thứ đã mất đi dường như chẳng còn quan trọng. Quan trọng là mùa hè này tôi đã có được gì.

Bởi vì cuộc sống của bọn họ không phải cuộc sống của tôi, ý nghĩa mà bọn họ tìm kiếm không phải ý nghĩa tôi khát vọng tìm kiếm. Tôi hi vọng thứ chờ đợi ở tận cùng cuộc sống của tôi không phải hư vô mà là một thế giới phồn hoa.

Nói trắng ra, tôi đang sinh sự đấy.

***

Bởi vì vấn đề khứu giác, bố mẹ tôi bắt đầu thử thuyết phục tôi từ bỏ.

Tôi còn đang oán trách ông trời, vì Khâu Dương, tôi đã đưa ra một quyết định quan trọng.

Khâu Dương có mùi hương thế nào nhỉ?

Có lẽ anh ấy mang mùi cỏ xanh, ánh nắng, sóng biển thuộc về ngày hè. Chắc hẳn anh ấy phải vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ.

Cả ngày tôi đều suy nghĩ vấn đề này.

Tôi sẽ tự trách bản thân mình, nhưng vẫn không nhịn được mỗi ngày tìm kiếm thông tin của anh.

Tôi nghĩ một hồi, cảm thấy có lẽ tôi sẽ tặng cho bọn họ một món quà, là nước hoa mà tôi điều chế, sau đó chúc phúc cho bọn họ.

Có lẽ anh ấy mang mùi cỏ xanh, ánh nắng, sóng biển thuộc về ngày hè. Chắc hẳn anh ấy phải vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ.

Tôi vốn định ở lại với anh ấy, nhưng có việc đột xuất không thể không đi.

Ngày ấy, sau khi Khâu Dương đi tôi đã suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng đưa ra được kết luận, nếu một ngày nào đó anh thực sự bằng lòng ở bên tôi, tôi sẽ yêu anh hơn gấp bội để bồi thường cho anh.

Sau khi gặp được anh, tôi đã không còn lạc lối nữa, tôi quyết định sẽ nắm bắt thời gian cuối cùng, trước khi khứu giác hoàn toàn rời khỏi tôi, tôi sẽ làm một hương nước hoa thuộc về riêng mình Khâu Dương.

Thuộc về Khâu Dương, cũng thuộc về mùa hạ này, thậm chí tôi hi vọng một ngày nào đó có thể tận tay tặng cho anh.

“Đúng thế, anh nói xem em chuyển tới đây có giống như biến thái bám đuôi lắm không?”

Tôi tưởng rằng tôi tới kịp, nhưng hiện thực luôn thích trêu chọc người.

Khâu Dương đúng là rất đáng yêu, đáng yêu có đôi khi hơi ngốc.

Cho dù có rất nhiều chuyện chúng tôi không thể chung ý kiến, thực ra chúng tôi đang rất cố gắng học cách thấu hiểu đối phương.

Không nguy hiểm đến tính mạng, song anh ấy chấn động não rất nghiêm trọng.

Cho dù tôi mang mẫu nước hoa này cho bất cứ ai ngửi người ta đều khen không ngớt lời. Dẫu vậy, tôi biết rõ, nó hoàn toàn không phù hợp với hi vọng của tôi.

Thời điểm ấy ngày ngày tôi đều oán trách ông trời, thậm chí tôi đã từng nghĩ, đợi đến một ngày tôi hoàn toàn mất đi khứu giác có lẽ cũng là ngày ngọn đèn sinh mệnh của tôi cạn dầu.

Song, tôi đã không còn cơ hội nữa rồi.

Khiến người ta tràn ngập sức sống.

Lúc nhét thư vào trong hòm vừa hay lại gặp cậu giao báo. Tôi giật mình, vội vàng kéo Công Chúa đi.

Khi ấy tôi nghĩ, có lẽ cuộc đời của một con người chính là như vậy, phải có tiếc nuối mới đáng để nhận ra.

Tôi cảm thấy bản thân mình vô cùng xấu xa, vô cùng tham lam.

Chẳng qua sau khi tình cờ gặp anh, tôi bèn ghi nhớ cái tên có trên banner tuyên truyền, sau đó lên mạng tìm kiếm. Sau đó nữa, tôi dùng nguyên thời gian buổi trưa, vừa ăn kem vừa ngồi xem hết những bài đăng Weibo của anh.

Vì thế, mẫu nước hoa được mọi người công nhận nhưng lại không hoàn hảo với tôi được tung ra thị trường, tôi đã đặt cho nó cái tên “Hạ của anh”.

Vì thế tôi từ chối lời mời tham gia hoạt động, nhưng ngày hôm ấy vẫn lén đến dạo quanh một vòng hiện trường tổ chức hoạt động với thân phận một người qua đường.

Sau đó tôi nói với bản thân mình, như vậy cũng tốt, bởi vì không hoàn hảo mới giống cuộc sống của tôi.

Mẫu nước hoa này chỉ được tung ra với số lượng có hạn.

Tôi đã chẳng để dành cho bản thân dẫu chỉ là một chai nhỏ.

Song, vì tránh xe nên Khâu Dương ngã đập đầu xuống lề đường, mèo béo ngơ ngác không cử động, Khâu Dương bị ngất đi cũng không cử động.

Tôi hi vọng nó chỉ tồn tại trong hồi ức của mình, giống như khứu giác đã mất đi của tôi và người tên Khâu Dương mà tôi sẽ không bao giờ gặp lại.

Chẳng qua, khi ấy tôi thực sự không ngờ, cuộc sống vốn dĩ không phải ngập tràn tiếc nuối, ông trời lấy đi của bạn cái này chính vì tặng bạn một niềm vui bất ngờ hơn.

Cảm giác này hơi giống với theo đuổi thần tượng. Sự tồn tại của Khâu Dương trở thành nơi gửi gắm tinh thần cho tôi. Trong những ngày tháng mà anh không biết, mỗi ngày tôi đều hấp thụ chất dinh dưỡng từ anh để duy trì sự sống.

Tôi không dám chắc có phải tôi đã đổi khứu giác của mình để nhận được cơ hội gặp lại Khâu Dương hay không, nhưng cuộc gặp gỡ của hai chúng tôi đã đánh thức khứu giác ngủ say ấy.

Tôi ngửi được mùi hương của anh, là mùi hương có thể dắt tôi vào cuộc sống ngày hạ.
Bình Luận (0)
Comment