Hà Nhật Cộng Huề Thủ

Chương 60

Biên tập: Kỳ Lam



Vô Na trở lại phòng ngủ, những người khác đều đã tự động lui ra, chỉ còn một mình Hàn Nghiên Trầm, bị ép ngồi trên giường, nghiêng người dựa vào một bên trụ giường.

Nhìn thấy thân ảnh đạm nhiên an tĩnh kia, Vô Na lòng tràn ngập lửa giận cùng nóng giận mất hết lý trí.

Hắn chậm rãi đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống đối mặt với Hàn Nghiên Trầm, lẳng lặng đánh giá ngọc diện ôn nhuận đạm nhiên, như họa trong trí nhớ. Miệng lẩm bẩm: “Mạch Bạch, nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn rất nhớ huynh.”

Khuôn mặt kia giờ phút này lạnh như băng, bởi vì huyệt đạo bị chế trụ mà diện vô biểu tình, nhưng càng lộ ra vẻ vô tâm vô tình, băng lãnh mạc nhiên, ánh mắt giữa lạnh giá mang theo một tia mỉa mai cùng căm hận, không chút nào sợ sệt cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

Không, Mạch Bạch của hắn không nên có biểu tình như vậy.

Vô Na có chút bối rối, ma xui quỷ khiến mà vươn tay chạm vào hai bên khóe miệng Hàn Nghiên Trầm kéo lên, muốn thay y vẽ ra một ý cười thản nhiên, lại phát hiện càng giống như cười lạnh.

“Mạch Bạch, huynh không nhận ra ta sao?” Hắn buông tay, càng thêm hoảng loạn.

Hàn Nghiên Trầm trong mắt hiện lện một tia kinh ngạc.

Vô Na đứng lên, hai tay giữ chặt hai vai Hàn Nghiên Trầm, dùng ngữ khí ôn nhu mà Hàn Nghiên Trầm chưa từng nghe qua nói: “Mạch Bạch, có phải huynh hận ta khi đó không đi cứu huynh? ——– thực xin lỗi, ta không biết, ta đến chậm, ta đến chậm… Mấy năm nay, huynh sống có tốt không?”

Hàn Nghiên Trầm vẫn lạnh lùng mà nhìn hắn như cũ, trong lòng dần dần hiện ra một suy đoán ngay cả chính mình cũng không dám tin.

“…. Huynh quả nhiên không chịu tha thứ cho ta, ngay cả cười với ta một cái cũng không chịu.” Vô Na thở dài, nhẹ nhàng chạm lên hai má Hàn Nghiên Trầm, ngón tay di chuyển đến bờ môi của y, cẩn thận vuốt ve.

Cảm nhận được người bên dưới một trận cứng ngắc, Vô Na chua xót cười, thu tay lại: “Huynh sợ ta sao? Huynh chán ghét ta chạm vào huynh sao? Yên tâm, ta không phải loại người cầm thú kia, huynh không muốn, ta tuyệt đối không cưỡng ép. Chỉ cần….” Hắn si ngốc mà nhìn Hàn Nghiên Trầm, “Chỉ cần huynh không bao giờ biến mất, giống như trước đây nhìn ta, cùng ta uống rượu tâm sự qua ngày.”

Vốn dĩ muốn đem y ôm chặt trong lòng hung hăng giày vò, khiến y hoàn toàn thuộc về mình, không bao giờ buông ra nữa. Thế nhưng vừa nhìn đến khuôn mặt ngọc diện xuất trần, hắn liền tự thấy xấu hổ, không mảy may có lòng dạ nào làm những chuyện nhơ bẩn, ngay cả nghĩ đến cũng không dám.

Không muốn miễn cưỡng y, Vô Na tựa như van nài mà nhìn Hàn Nghiên Trầm, nói: “Mạch Bạch, cùng ta, chuyện gì ta cũng có thể đáp ứng huynh, có được hay không?”

Hàn Nghiên Trầm nhìn hắn, mỉa mai cùng căm hận chậm rãi thối lui, băng giá trong ánh mắt lại có thêm mấy phần thương xót cùng sáng tỏ.

——– Thì ra là như vậy.

Vô Na nắm chặt hai tay, khẩn trương chờ đợi đáp án của y, một lúc lâu sau mới nhớ tới còn chưa giải huyệt đạo cho y, vội vàng giúp y giải, tự giễu nói: “Trách không được huynh lại oán hận ta, huynh xem, ta ngay cả chuyện này cũng quên.”

Hàn Nghiên Trầm vừa được tự do liền đẩy Vô Na ra, từng chữ từng chữ nói rõ: “Nghĩa phụ, ta là Hàn Nghiên Trầm, không phải Trầm Mạch Bạch.”

“Không! Là huynh! Huynh chính là Mạch Bạch!”

“Ta không phải! Nghĩa phụ, người quên rồi sao? Trầm Mạch Bạch đã sớm bị họ Tô kia hại chết, ta chẳng qua chỉ là oan hồn không chết, lưu lại thay Trầm gia báo thù.”

“Không! Ngươi là y! Khuôn mặt này ta làm sao có thể nhận nhầm!” Vô Na bắt đầu cuồng loạn, kích động nắm chặt bả vai y, quát: “Mạch Bạch, ta nhớ huynh như vậy, yêu huynh như vậy, vì cái gì muốn gạt ta, vì cái gì muốn trốn tránh ta!”

Hàn Nghiên Trầm cắn răng vặn những ngón tay kia, không biết làm sao vì Vô Na điên cuồng phẫn nộ mà dùng hết sức lực, thế nào cũng thoát không ra.

“Ngươi là của ta! Ngươi đừng mơ tưởng trốn thoát!”

Dưới sự vùng vẫy, vạt áo vừa rồi được Diệp Lăng Vân quấn kỹ lại lần nữa mở tán loạn, lộ ra hồng ngân đậm nhạt bất đồng còn chưa tán đi. Vô Na lập tức nhớ tới môt màn vừa rồi, khuôn mặt vốn dĩ xuất trần như ngọc kia ở dưới thân nam nhân mà thở dốc, ửng hồng……

“Là vì hắn có phải không!” Hung bạo tái khởi, Vô Na hai mắt đỏ ngầu đem Hàn Nghiên Trầm một bả đẩy ngã trên giường, thô bạo mà xé rách y phục y, gào thét, “Ngươi là của ta! Ngươi là của ta! Ngươi như thế nào có thể để cho kẻ khác chạm vào mình!”

Hàn Nghiên Trầm một bên liều mạng mà giãy dụa, một bên lặng lẽ ngưng tụ nội lực. Có điều vết thương cũ của y chưa lành lại thêm thương mới, vừa nãy bị điểm huyệt đạo, khí huyết còn chưa hoàn toàn lưu thông, cố gắng nửa ngày mới gom lại được chút nội lực.

Thế nhưng Vô Na kia đã lột sạch y phục của y, bàn tay to lớn thô ráp đầy lửa nóng đang tùy tiện chạy loạn trên người y, một tay không ngừng tiến xuống dưới, rất nhanh sẽ chạm lên hạ thể y.

Hắn nặng nề thở dốc, phẫn nộ nói: “Trên người người ngươi lập tức sẽ toàn bộ là vị đạo của ta, xem ta đem ngươi tẩy sạch sẽ.”

Không được! Không đợi được nữa rồi!

Hàn Nghiên Trầm dưới sự chế trụ của hắn trong nháy mắt dốc hết sức lực đánh về phía ngực hắn, Vô Na lại chỉ cần động tay một cái, dưới tay ngắt y một cái trừng phạt khiến cho y đau đớn đến toát ra một trận mồ hôi lạnh.

Vô Na thỏa mãn cười, thả lỏng tinh thần, vừa nắn vừa niết, đùa bỡn hạ thể y, cuồng vọng nói: “Cứ việc tới đi, để ta xem ngươi đến tột cùng là có bao nhiêu bản lĩnh.”

“….” Hàn Nghiên Trầm không tiếng động mà hít sâu một hơn, muốn tái cố gắng tụ tập chút nội lực, lại phát hiện đan điền giữa đan điền trống rồng, mặc y thôi động thế nào cũng không còn một tia phản ứng.

Hai ngày nay sợ là đã hao tổn quá độ rồi.

Hàn Nghiên Trầm cười khổ, cảm giác được cái tay kia còn đang đùa giỡn khiêu kích mình, mà tay còn lại cũng đã chạm đến phía sau, đang hướng tới cửa huyệt dò xét.

Vừa rồi cùng Diệp Lăng Vân hoan ái mãnh liệt còn chưa hoàn toàn bình ổn, nơi đó mẫn cảm cùng nóng ẩm, còn lưu lại tinh thủy tình ái, cũng không biết là của y, hay là của Diệp Lăng Vân.

Bởi vậy ngón tay kia không cần tốn nhiều sức đã tiến vào tỏng, cũng không gặp quá nhiều trở ngại.

Cảm thấy được nơi đó ẩm ướt, sưng tấy không như bình thường, lại muốn nhớ đến hình ảnh đã chứng kiến, Vô Na biến sắc, ba ngón tay dùng sức đâm vào, hung hăng đụng chạm.

Không mảy may có một tia khoái cảm, cảm giác chán ghét nảy lên, dạ dày không ngừng xáo trộn, nguyên lai ngoại trừ Diệp Lăng Vân, kẻ khác chạm vào vẫn là ghê tởm như thế. Khiến y khó có thể chịu đựng được.
Bình Luận (0)
Comment