Hà Nhật Cộng Huề Thủ

Chương 61

Biên tập | Kỳ Lam



Ngón tay đột nhiên bị thu hồi, vật nóng rực kia đặt ở động khẩu vận sức chờ phát động, vô tình hữu ý mà ma xát cửa huyệt, tiếng thở dốc ồ ồ vang lên bên tai y.

Y lại nhớ tới bộ dạng phụ thân năm đó ở dưới thân Tô Kình Phong liều mạng giãy dụa, thống khổ như thế, tuyệt vọng như thế, mà y nho nhỏ chỉ có thể đứng từ xa nhìn, kinh sợ cùng bất lực, cái gì cũng làm không được, chỉ có thể gắt gao nhịn xuống không dám phát ra một điểm tiếng động.

Y nhớ tới ngay tại thời điểm y nghĩ chính mình chắc chắn phải chết, Vô Na tựa như thần tiên xuất hiện trước mặt, dạy y một thân công phu, cho y địa vị cùng tôn nghiêm, cho y cơ hội cùng năng lực báo thù.

Đã nhiều năm trôi qua, y không ngừng ép mình phải trở nên mạnh mẽ, ép bản thân phải lãnh huyết vô tình, không được sợ hãi, bất quá cũng là vì báo thù, vì báo ân.

Thế nhưng đến giờ mới biết được, đây mới là tất thảy chân tướng.

Bất luận y nỗ lực như thế nào, cường đại như thế nào, y rốt cuộc vẫn phải đi trên con đường cũ của phụ thân, bị người mình tín nhiệm phản bội, bị ép buộc chịu đựng dục vọng dơ bẩn cùng khuất nhục, bất lực và mệt mỏi, phản kháng không được, vùng vẫy không xong.

Bất kể là hắc hay bạch, vốn dĩ căn bản chẳng có cái gì khác biệt, y thủy chung đều trốn không thoát.

Diệp Lăng Vân, có phải ngươi không giống như bọn họ?

Có phải sau khi ta toàn tâm toàn ý tin tưởng, ngươi cũng sẽ giống như bọn họ khiến ta thất vọng?

Phải không?

Sẽ như vậy sao?

Không thế nào ——-

Cho tới tận bây giờ, ta vẫn cam nguyện tin tưởng ngươi, tin tưởng trên cõi trần thế này còn sót lại một điểm chân thành ấm áp cuối cùng, cho dù, chỉ là một chút.

Bất luận ta làm cái gì, bất kể ta gặp phải chuyện gì, ngươi nhất định vẫn mỉm cười chờ đợi ta, bất kể sinh hay tử, có phải hay không?

Như vậy đã đủ rồi.

Tất cả rất nhanh sẽ kết thúc.

Mệt mỏi sâu sắc cùng chán ghét dấy lên, Hàn Nghiên Trầm dứt khoát ngừng vùng vẫy, an tĩnh nằm ở đó mặc Vô Na kia muốn làm gì thì làm.

Ngay trong nháy mắt khi Vô Na định tiến vào, Hàn Nghiên Trầm rốt cuộc nhịn không được cuồng tiếu, khiến Vô Na dừng lại động tác.

Hắn nghi hoặc nhìn Hàn Nghiên Trầm cười điên cuồng không ngớt: “Ha ha ——- ha ha ——- thật nực cười, ngươi luôn miệng nói yêu, cùng họ Tô kia có gì khác!”

Vô Na trong lòng đột nhiên dộng một cú, hét lớn: “Ta sao có thể cùng kẻ mặt người dạ thú kia giống nhau!”

“Có gì không giống, ngươi hiện tại làm chuyện này với ta, có cái gì không giống! Ha ha ha ——- muốn làm gì thì liền làm đi, cùng lắm, một lần nữa giết chết Trầm Mạch Bạch!”

“Không! Không! Mạch Bạch, huynh tin ta!”

Hàn Nghiên Trầm cũng không đáp lời hắn, chỉ cười, cười ra nước mắt, cười đến mức ho ra máu, mà vẫn tiếp tục cười.

Vô Na kinh hoản từ trên người y thối lui, nhìn thần sắc điên cuồng tuyệt vọng trên khuôn mặt kia, điên cuồng hét lên: “Không! Không! Ta sao có thể như hắn! Sao có thể như hắn!”

Tiếp đó nghiêng ngả lảo đảo trốn chạy khỏi phòng ngủ.

Hàn Nghiên Trầm một mình cười thật lâu, mãi đến khi thở không nổi mà ho ra máu, rốt cuộc mới dừng lại.

Y vật lộn xuống giường, đi tới tìm nước nóng Vô Na đã phân phó hạ nhân chuẩn bị trước, lung lay lảo đảo mà bò vào trong dục dũng.

Dơ bẩn, toàn thân cao thấp đều là vị đạo của kẻ khác, ngoài vị đạo của Diêp Lăng Vân, y không thể chịu đựng được.

Y một lần lại một lần cố sức chà sát tẩy rửa, từ đầu đén chân, lại từ chân lên đầu, máy móc lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, mãi đến khi nước ấm đã nguội lạnh, cái lạnh thấu tim xâm nhập vào da thịt, nhưng vẫn không ngừng tay.

Tẩy sạch một chút, sạch thêm một chút nữa, những thứ dơ bẩn như vậy, bảo y làm sao đối mặt với Diệp Lăng Vân.

Không, Diệp Lăng Vân còn đang ở trong tử lao chờ y tới cứu, không còn thời gian nữa rồi.

Hàn Nghiên Trầm tựa như ở trong mộng tỉnh lại, ào một tiếng từ trong nước lạnh đứng lên, miễn cưỡng bước ra khỏi dục dũng, từ trong tủ quần áo lấy ra một kiện y phục mặc vào, tất cả kinh mạch trống rỗng, toàn thân cứng ngắc vô lực, trước mắt tối sầm, trượt chân trên mặt đất.

Mê man thiếp đi, cũng không biết bao lâu, đột nhiên cánh cửa mở ra.

Có người nhẹ nhàng bước tới ngồi xổm trước mặt Hàn Nghiên Trầm, nhẹ nhàng gọi y: “Thiếu chủ, thiếu chủ ——- tỉnh tỉnh ——-” thấy y không phản ứng, liền dẫn dắt kinh mạch toàn thân y, trợ giúp kinh mạch y thông suốt.

Một cỗ nhiệt lưu ở trong kinh mạch chậm rãi di chuyển đi toàn thân, khiến y dần dần tỉnh táo lại.

Y cố gắng mở mắt nhìn, là Lưu Ba.

Hàn Nghiên Trầm thừa dịp hắn không chú ý liền chế trụ mệnh môn một tay hắn, tuy rằng nội lực vô dụng, nhưng mệnh môn bị nắm giữ, nói chung cũng có thể khiến Lưu Ba có vài phần lo ngại.

Lưu Ba thế nhưng không có chút ý định vùng vẫy, ngữ khí cư nhiên còn mang theo vài phần vui mừng: “Thiếu chủ tỉnh rồi, mau ăn cái này, ta đem thiếu chủ rời đi.”

Hàn Nghiên Trầm nỗ lực nhìn cho rõ đan dược hắn cầm trên tay, đích thực là đại hoàn đan của Miêu Kim Cốc, trân quý vô cùng, đặc biệt có lợi cho việc tu bổ nội lực thông kinh mạch.

Y cũng không vội vàng nắm lấy, ngược lại thản nhiên hỏi: “Ngươi có ý gì?”

“Thuộc hạ chỉ muốn cứu thiếu chủ ra ngoài. Còn có Diệp thiếu hiệp, đã bị áp giải đến mộ anh hùng, thiếu chủ chẳng lẽ không muốn cứu hắn?”

Diệp Lăng Vân ——-

Nghe ba chữ này, lòng Hàn Nghiên Trầm liền có một chút đau đớn, vừa nôn nóng vừa lo lắng, nhưng trong thời điểm này y càng phải trấn tĩnh, liền bất động thanh sắc nói: “Ta bị giam không phải hợp ý ngươi sao? Minh nhân bất thuyết ám thoại (người quang minh không nói chuyện ám muội), nói đi, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Lưu Ba khóe môi chậm rãi câu lên một nụ cười nhợt nhạt, nói: “Được lắm, khá cho ‘minh nhân bất thuyết ám thoại’, ta vốn dĩ cũng không muốn ở trước mặt thiếu chủ giấu diếm điều gì. Ta chính là muốn thiếu chủ cùng cốc chủ đoạn tuyệt, phản bội cốc chủ, ta mới có cơ hội đoạt được cốc chủ vị. Về phần thiếu chủ về sau sống hay chết, đối với ta không còn liên quan gì nữa. Thế nào, có đi hay không?”

“….” Hàn Nghiên Trầm lúc này mới buông lỏng mạch môn hắn, tiếp nhận đại hoàn đan trong tay hắn nuốt vào.

Lưu Ba đắc ý cười khẽ vài tiếng, từ trong ngực xuất ra thanh ngọc tiêu đưa qua, nói: “Cái này là nhặt được trên mặt đất tử lao. Binh khí tùy thân cũng tùy ý vứt đi, thiếu chủ vừa rồi cũng thật là vong tình a ——-“

Hàn Nghiên Trầm lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, cầm lấy thanh ngọc tiêu giắt trên lưng, không nói thêm nữa, chỉ yên lặng vân công thúc động đan dược, vất vả cảm nhận được trong đan điền có tụ tập được một chút nội lực, cũng không dám chậm trễ, đứng dậy bước đi.

Lưu Ba ở phía sau y nói: “Cốc chủ giờ này đang ở trong chủ thính, thiếu chủ có nhất thiết đi ra, nếu như bị ngăn lại, đừng trách ta không cảnh báo ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment