Hạ Tinh Chi Tử

Chương 15

Phòng bệnh u ám, đệm giường lạnh lẽo, mùi dược nồng nặc, âm thanh máy móc đơn điệu, cùng   vài đóa hoa hồng đơn đọc trên bàn, chính là toàn bộ thế giới hàng ngày của tôi.

Tỉnh lại sau 12 ngày, tôi vẫn như cũ phải dựa vào máy móc, mới có thể kéo dài hơi tàn. Thân thể suy yếu dị thường căn bản không xuống giường được, việc vệ sinh cơ bản nhất cũng cần có người khác hỗ trợ. Nếu không phải ba mẹ cùng ca ca đối với tôi cẩn thận tỉ mỉ mà chiếu cố, chỉ sợ tôi cũng đã không sống được đến hôm nay.

Thân thể khôi phục so với dự kiến chậm hơn rất nhiều, đôi khi đều rơi vào tình trạng buồn ngủ như hôn mê sâu. Đáng tiếc tình trạng này trừ bỏ làm ba mẹ lo lắng hơn, thì cũng không có gây tử vong gì. Bác sĩ nói đây là bởi vì ta đối với Thuốc của Tĩnh vãn pháp dị ứng, có thể thức tỉnh đã là một kỳ tích y học. Không thể không cười, ông trời quả nhiên hài hước, thế mà lưu lại một cái kỳ tích tàn khốc để châm chọc tôi.

Vô lực dựa vào chiếc giường được nâng cao lên, tôi thất thần nhìn hoa hồng để trên bàn. Kỳ thật, bó hoa vẫn như cũ kiều diễm mỹ lệ, đáng tiếc nó thật mau sẽ bị vứt bỏ. Ba mỗi ngày đều sẽ mang một bó hoa tươi đến để thay cho bó trước. Vô luận hoa đẹp như thế nào, vận mệnh cuối cùng đều sẽ bị vứt bỏ…… Đây chính là nhân sinh?

Mờ mịt mở tay chính mình ra, lão mẹ nói hài tử không đủ cân, chỉ có mười một cm. Mười một cm, còn không có bằng một bàn tay của tôi…… Như vậy tiểu hài tử, cái gì cũng đều không hiểu, lại cố tình muốn gánh vác sự u buồn của tôi, cuối cùng còn phải mang theo oán niệm sâu như vậy mà rời đi. Hắn thật sự thực vô tội, thực đáng thương……

Hài tử, ngươi còn hận ta sao? Trước sau đều không có bất luận cái gì gọi là nước mắt, tâm tôi, đã chết theo hài tử.

Lão mẹ đặt cho hài tử cái tên là Lâm Vĩnh Hào.

Lão mẹ nói Tiểu Hào là người Hạ Tinh, là một đại mỹ nhân.

Lão mẹ còn nói Tiểu Hào thực ngoan cường, không chịu khuất phục trước Tử Thần, là một tiểu  nam tử hán, không hổ là con cháu Lâm gia.

Tôi biết lão mẹ là đang gạt ta. Tiểu Hào căn bản không muốn lưu lại, bởi vì hắn căn bản không muốn nhìn thấy người mẫu thân thất bại này.

Tiểu Hào, ngươi hiện tại là rất tốt đi?

Tôi đã từng sợ hãi mất đi Thiếu Phong, thật cẩn thận mà hy vọng có thể khiến anh ta ở lại bên cạnh tôi. Tôi biết anh ta không phải một người thích bị quản thúc, vì thế tôi đã dùng cách ngu xuẩn nhất để hắn ở lại bên cạnh mình. Mỗi một lần, xem anh ta trước mặt người khác thì ôm người mới, xoay người lại chạy tới kéo tôi lên giường, tôi đều sẽ rất thống khổ. Mười ba năm qua, tôi có bao nhiêu buổi tối lo lắng mà đề phòng, lo lắng Thiếu Phong sẽ không cẩn thận đem tôi quên mất. Quả nhiên, chỉ cần nửa năm, anh ta liền đem tôi quên mất. Sự chăm sóc bấy lâu, liền biến thành một từ ngu ngốc……

Nhập viện lâu như vậy, Thiếu Phong trước sau không có xuất hiện. Là anh ta đưa tôi nhập viện, thì không có khả năng không biết tôi xảy ra chuyện. Ngay cả khi anh ta đang sợ hãi, ngay cả khi hài tử cũng đã không còn, ngay cả khi làm bằng hữu bình thường, anh ta cũng nên đến thăm tôi chứ? Huống hồ, tôi cùng anh ta cũng chẳng phải là bằng hữu bình thường mà thôi. Nếu, hài tử không chết, anh ta có phải sẽ đến không?

Hiện giờ, Thiếu Phong tới hay không đối với tôi cũng chẳng quan trọng, chẳng qua tôi không nghĩ tới Thiếu Phong ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không chịu bố thí cho tôi. Kỳ thật, Thiếu Phong thay đổi, tôi sao lại không biết? Trước kia, bất luận anh ta bên người có bao nhiêu tình nhân, cách mấy ngày anh ta đều sẽ tới tìm tôi. Tách ra dài nhất kỷ lục cũng bất quá cũng chỉ có hai mươi tám ngày mà thôi. Chính là lần này đây lại là nửa năm…… Tôi như thế nào lại không đoán ra, anh ta ở New York nhất định sẽ có người mới.

Hài tử là bị tôi hại chết. Nếu không phải tôi miên man suy nghĩ, có lẽ hài tử sẽ không phải chết……

Nhẹ nhàng ấn ấn bụng, đau đớn kia ngay cả liều giảm đau mạnh nhất cũng ức chế không được. Bác sĩ nói, tôi về sau chỉ sợ phải trường kì dùng thuốc giảm đau. Cũng tốt, ít nhất tôi có thể xác định, đã từng có một tiểu sinh mệnh trú ngụ ở nơi đó hai năm.

Âm thanh đẩy cửa quen thuộc, tôi liền biết ba đang bước vào. Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều giám sát tôi rất chặt chẽ, tựa hồ là phòng tôi làm việc ngu ngốc.

“Ba ba.”

“Hôm nay có khá hơn chút nào không?” Ba cưng chiều sờ sờ đầu tôi. “Vẫn còn chóng mặt sao?”

“Đã khá hơn nhiều rồi ạ. Bác sĩ vừa mới đến, nói tình trạng của con hiện tại rất tốt.” Ba mẹ vì tôi đã tiều tụy không ít, tôi thật sự không nghĩ lại làm cho bọn họ lo lắng. Đáng tiếc thân thể tôi chính là không biết cố gắng……

“Nếu như không thoải mái liền lập tức gọi bác sĩ, biết không?”

“Đã biết.”

“Nào, ta mang cháo cá mà ngươi thích tới, hôm nay ngươi nhất định phải đem toàn bộ ăn hết, biết không?” Ba thuần thục giơ thìa lên, đem cháo nóng hầm hập đưa đến bên miệng tôi.

Cháo loãng ngọt thanh đựng đầy nồng đậm sự ôn nhu. Tôi hẳn là thực may mắn, trên thế giới này còn có một cảng tránh gió vững chắc giành cho tôi.

“Mẹ đâu hả ba?” Cẩn thận ăn cháo, tôi nhịn không được hỏi ba. Thông thường lão mẹ cùng ba luôn như hình với bóng.

“Chắc là tới công ty đi. Công ty có chút việc khó giải quyết cần mẹ của con ra mặt.” Vì tôi, ba mẹ gần đây đều rất ít tới công ty. Gật gật đầu, tôi lại chậm rãi nuốt xuống một ngụm cháo. Kỳ thật, thân thể tôi còn chưa có thể tiếp nhận đồ ăn. Có lẽ thấy tôi thần sắc không đúng, ba vội vàng buông chén xuống, đem túi ni lông đưa cho tôi. Ta không tiếng động lắc đầu, nhắm mắt lại, nỗ lực áp xuống  cảm giác ghê tởm kia. Tĩnh vãn pháp dùng dược quả nhiên rất mạnh, có lẽ lần này, đem lưu lại trong người tôi không chỉ một cái di chứng.

“Con không sao.” Chỉ là không thể ăn được nữa. Ba kéo ghế đen bên cạnh tôi ngồi xuống: “Không thoải mái liền không cần miễn cưỡng. Không cần trước mặt ta tỏ ra mạnh mẽ. Nhìn ngươi thành ra cái dạng này, phận làm ba như ta nhìn thực đau lòng.”

“Ba ba……” Tôi hổ thẹn mà cúi đầu. Tôi có thể minh bạch ba và lão mẹ hiện tại thực đau lòng, nhìn đến hài tử chính mình phủng trong lòng bàn tay nuôi dưỡng từ nhỏ tới lớn, có cha mẹ nào mà không thương tâm? Loại đau lòng đến khắc cốt ghi tâm này, tôi cũng từng có……

“Tử Hiên……” Ba đột nhiên muốn nói lại thôi. Khẽ lên tinh thần, tôi biết cái gì nên tới trước sau cùng đều phải tới. “Ngươi cùng Thiếu Phong đến tột cùng là làm sao vậy?”

“Ba ba, con cùng Thiếu Phong đã không còn quan hệ.”

“Ngươi không biết việc hắn kết hôn?” Nhẹ nhàng lắc đầu, vì cái gì tâm tôi đã trống rỗng nhưng là vẫn bị dao động một chút. “Hắn cũng không biết việc ngươi mang thai?” Vẫn là lắc đầu, tôi cùng Thiếu Phong, tựa hồ ngay từ đầu liền đã sai.

Khẽ thở dài một cái, ba trầm mặc trong chốc lát lại hỏi: “Các ngươi có phải hay không có cái gì hiểu lầm?”

“Ba ba, hài tử là sự hiểu lầm duy nhất giữa con cùng Thiếu Phong.” Hiện tại hài tử đã chết, tôi cùng Thiếu Phong đều đã không còn quan hệ, còn có cái gì gọi là hiểu lầm?

“Tử Hiên, đừng quá tiêu cực? Có lẽ sự tình cũng không giống như ngươi tưởng tượng.”

“Ba ba, con biết rất rõ tính cách của hắn. Nếu hắn thật sự để ý con, liền sẽ không đối với con như vậy.” Rất nhiều chuyện không phải không biết, chỉ là không muốn nói ra mà thôi. Đã từng gặp qua Thiếu Phong đối với tình nhân của anh ta có bao nhiêu ôn nhu, tôi như thế nào lại không biết chính mình được anh ta quan tâm đều không có bằng một nửa bọn họ? Mười một năm, con số này không lừa được người, chỉ là đứa nhỏ này làm tôi đối với Thiếu Phong mất đi cảnh giác vốn có, mới có thể lập tức bị thương đến chỗ sâu nhất trong trái tim. Vẫn luôn cho rằng, về sau chính mình ít nhất còn có một hài tử. Vì cái gì muốn tôi ở thời điểm tuyệt vọng cho tôi một tia hy vọng, sau đó lại nhẫn tâm mà đem hài tử cướp đi?

“Có một người muốn gặp ngươi, nhưng ta không biết có nên hay không để nàng gặp ngươi.”

“Có người muốn gặp con? Ai vậy?”

“Tử Hiên, ta không muốn ngươi tinh thần sa sút. Thiếu Phong người này ta tuy rằng không phải thực  hiểu biết, nhưng ta xem hắn cũng không phải là một người vô tình. Các ngươi cứ chấm dứt như vậy cũng không phải là biện pháp. Ta tin người này có lẽ đối với ngươi sẽ có điểm trợ giúp.”

“Đến tột cùng là người nào muốn gặp con?”

“Là một bằng hữu của Thiếu Phong.”

“Bằng hữu?”

“Được rồi. Ta đem nàng kêu vào. Ta đứng ở cửa, nếu ngươi có chuyện gì thì gọi ta, biết không?” Tôi hơi gật gật đầu.

Một nữ tử xa lạ thong dong đi đến. Tóc dài phiêu dật cuốn khúc, dáng người thon thả, đôi môi gợi cảm, đôi đôi mắt rất có thần thái. Đây là một nữ nhân rất có mị lực, cũng là loại hình Thiếu Phong thích…… Một cái  ý niệm thình lình nhảy ra làm tôi có chút bất an. Hiện tại tôi suy yếu tái nhợt, người không giống người, quỷ không giống quỷ, đột nhiên nhìn thấy người xa lạ như vậy, tôi không tự biết xấu hổ.

Đứng ở một góc phòng bệnh, nữ nhân tinh tế đánh giá tôi, không hề nói một tiếng.

Xấu hổ cùng trầm mặc làm tôi phi thường không được tự nhiên: “Ngươi là……?”

Nữ nhân phục hồi lại tinh thần, hơi hơi mỉm cười: “Thực xin lỗi, là ta thất thố. Thường nghe Thiếu Phong nhắc tới ngươi, lại không nghĩ rằng ngươi là một nam nhân mỹ lệ như vậy. Ta kêu Bích Giai.” Cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, Bích Giai hơi hơi cắn chặt răng: “Ta là bằng hữu tốt của Thiếu Phong, cũng là tình nhân của Stephanie.”

“Cái gì?” Tôi bối rối. Nữ nhân này đầu óc có vấn đề sao?

“Ngươi cùng Thiếu Phong là quan hệ gì, ta cùng Stephanie chính là cái quan hệ đó.”

Dần dần minh bạch ý tứ trong lời nói của nàng, ta kinh ngạc nhìn đại mỹ nữ trước mặt, nhất thời nói không ra lời. Chẳng lẽ Stephanie cũng là đồng tính luyến ái?

“Đúng vậy. Ta cùng Stephanie đều là…..” Bích Giai nhìn ra ta kinh ngạc, trấn định gật gật đầu. “Hơn nữa ta cùng Stephanie ở bên nhau đã 5 năm.”

“Mấy năm trước, khi ta đến San Francisco làm việc, nhận thức Thiếu Phong. Ta cùng hắn rất hợp duyên, nhất kiến như cố, chúng ta thực mau liền thành bạn tốt. Khi đó, ta đã biết Thiếu Phong có tình nhân, đó chính là ngươi. Khi hắn nhắc tơi ngươi luôn là bộ dáng thực hạnh phúc, thường thường đem Tử Hiên mà treo ở ngoài miệng, còn định giới thiệu cho ta và ngươi nhận thức. Cứ như vậy, ta cũng không ngại cho hắn biết, tính hướng của ta cùng Stephanie. Khi đó, chúng ta cũng không biết ngươi cùng Stephanie thế nhưng lại là thân thích.” Bích Giai ngừng lại, trộm quan sát sắc mặt của tôi.

“Tiếp tục.” Những việc này tôi chưa bao giờ biết. Tôi vẫn luôn cho rằng, Thiếu Phong ở ngoài sẽ luôn giấu giếm quan hệ của tôi và anh ta trước mặt bằng hữu.

Hơi chút dừng một chút, Bích Giai mới tiếp tục nói tiếp: “Gia đình ta cùng Stephanie đều không  tiếp thu quan hệ của chúng ta, cho nên chúng ta vẫn luôn dấu diếm rất tốt. Chính là, quan hệ của chúng ta như vậy, chung quy sẽ có chút tiếc nuối. Ta tưởng ngươi hẳn là so bất luận kẻ nào đều có thể minh bạch, một đôi tình nhân hy vọng đều có thể có một hài tử thuộc về chính mình đi?”

Tôi đích xác thực minh bạch loại tâm tình này. Tôi tin rằng không có ai có thể minh bạch loại tâm tình hơn tôi?

“Stephanie thực thích hài tử, phi thường hy vọng có thể có được một hài tử của chính mình, nhưng mà ta cùng nàng không giống như ngươi cùng Thiếu Phong may mắn, căn bản không có khả năng có hài tử. Ta biết Thiếu Phong cũng không phải hoàn toàn là đồng tính luyến ái, cho nên lần này khi Thiếu Phong tới New York, ta liền tìm Thiếu Phong giúp đỡ.”

Không phải hoàn toàn là đồng tính luyến ái……

Trong lòng khẽ siết lại. Có chút vấn đề không phải là không nghĩ liền không có việc gì. Ngay cả khi tôi có thể mang thai, tôi rốt cuộc vẫn là nam nhân. Thiếu Phong bất luận là trong cuộc sống riêng tư hay xã hội, đều không cần tôi. Có đôi khi, sự chịu đựng, cũng ít nhiều xuất phát từ sự bất đắc dĩ……

“Vốn dĩ, Thiếu Phong cũng không chịu đáp ứng, dù gì thì đây cũng lài việc vớ vẩn, nhưng sau hắn thấy chúng ta rất có thành ý, mới miễn cưỡng đáp ứng giúp đỡ. Khi đó chúng ta chỉ là hy vọng ít nhất có thể cho hài tử một khởi đầu thật bình thường, mới quyết định cho Stephanie cùng Thiếu Phong đi đăng ký kết hôn, trở về Úc Châu hướng thân thích bằng hữu nói một tiếng. Chúng ta cũng không có nghĩ đến sự tình thế nhưng lại biến thành nghiêm trọng như vậy.”

“Ta biết, ta cùng Stephanie là ích kỷ, không có nghĩ đến hậu quả, nhưng khi đó chúng ta căn bản  không nghĩ tới trên đời này lại có nam nhân có thể mang thai, càng không biết ngươi kỳ thật đã sắp tới kì sinh nở. Hiện tại bất luận lý do là gì, ngươi trong lòng đều sẽ không dễ chịu. Ngay cả khi Thiếu Phong là bằng hữu tốt của ta, ngay cả khi hết thảy kế hoạch trước đó là rất tốt, đương nhiên khi sự tình của Thiếu Phong cùng Stephanie phát sinh, ta còn khó chịu, huống chi là ngươi. Bất quá, ta có thể cam đoan, ở trong lòng Thiếu Phong, chỉ có duy nhất một người là ngươi. Chuyện cho đến bây giờ, ta nói cái gì đều đã là vô ích. Hết thảy đều là ta không tốt, ta cũng không dám khẩn cầu ngươi có thể tha thứ cho ta, chỉ là, ta hy vọng ngươi có thể tha thứ cho Thiếu Phong. Hắn đối với ngươi rất sâu đậm.” Tôi sững sờ ở trên giường, nhất thời phản ứng không kịp. Sâu đậm……?

Chính là, khi đó anh ta nói: Tôi thay đổi……

“Là Thiếu Phong kêu ngươi tới?” Tôi nhẹ giọng hỏi Bích Giai.

“Không phải. Hắn không biết ta tới. Hắn không nghĩ làm ta cùng Stephanie phải khó xử, suy cho cùng hắn cũng biết tính tình của bá phụ bá mẫu. Nếu như không phải lời nói tức giận của bá phụ, e rằng ngay cả Stephanie cũng không biết đã xảy ra chuyện lớn.” Tôi không biết phải nói gì tiếp theo. Có đôi khi, tôi thật sự vô pháp minh bạch Thiếu Phong đến tột cùng là loại người gì.

“Sự tình cũng là bởi vì chúng ta dựng lên. Hài tử chết non chúng ta phi thường tiếc nuối. Bất quá Thiếu Phong hắn cũng đã chịu đả kích không nhỏ, huống chi hắn cũng đã bị thương thành như vậy……”

“Thiếu Phong bị thương?” Tôi lắp bắp kinh hãi.

Bích Giai khổ sở gật gật đầu: ” Thời điểm hài tử chết, bá phụ tức điên, đem Thiếu Phong hung hăng ra sức mà đánh một. Thiếu Phong vì ngươi cùng hài tử lo lắng, không buồn ăn uống, thân thể đã rất kém, nhất thời phản ứng không kịp, không cẩn thận bị bá phụ đánh gãy chân.”

Chuyện lớn như vậy, vì cái gì không có người nói cho tôi? Linh quang chợt lóe, tôi đột nhiên minh bạch một chút sự tình. Có lẽ, hắn không tới xem tôi là vì tôi đã ổn? Bác sĩ đích xác dặn dò mấy trăm lần không thể làm tôi chịu thêm kích thích. Với tính cách của lão mẹ, hắn tuyệt đối không có khả năng khiến cho Thiếu Phong gặp được tôi.

“Lâm tiên sinh, có lẽ ta là người ngoài cuộc không nên tham gia vào chuyện của các ngươi, nhưng ta nhìn ra được Thiếu Phong thực để ý ngươi. Nếu không phải hắn hàng đêm đợi thời điểm ba ba ngươi đêm lưu lại, tiến vào bồi ngươi cùng hài tử, có khả năng hài tử đã sớm chết trong bụng. Thời điểm hài tử chết hắn so bất luận kẻ nào đều thương tâm khổ sở.”

Thiếu Phong thật sự sẽ bởi vì hài tử qua đời mà khổ sở?

Là cái dạng cảm xúc gì lại đem tâm tình bình tĩnh của tôi đảo loạn? Cảm xúc đột nhiên mất khống chế khiến tôi vạn phần khổ sở. Nhịp tim đột ngột tăng lên, tôi hô hấp bắt đầu có điểm khó khăn.

“Tử Hiên, ngươi không sao chứ?” Thấy tôi sắc mặt trắng bệch, Bích Giai hoảng loạn hỏi. Tôi nhắm mắt lại, bắt đầu mạnh mẽ hô hấp. Loại tình huống này đối với tôi cũng không có gì xa lạ. Khi đó tôi mới vừa biết hài tử chết non liền đã bị quá một lần. Bích Giai lập tức mở cửa đem ba tiến vào.

“Tử Hiên! Ngươi cảm thấy thế nào?” Thanh âm ba nôn nóng làm tôi thoáng phục hồi tinh thần lại. “Ta đi kêu bác sĩ!”

“Không cần.” Tôi giữ chặt tay ba. “Con không có việc gì.”

Qua sau một lúc lâu, tim tôi mới đập dần dần thư hoãn xuống dưới. Mở to mắt, thấy ba lại vì tôi mồ hôi đầy đầu, lòng tôi phi thường băn khoăn. “Ba ba, đã không có việc gì.” Thân thể này thật là không còn dùng được nữa.

Tiễn Bích Giai, ba đi đến mép giường tôi: “Thật sự không có việc gì?”

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: “Yên tâm, con sẽ không có việc gì.”

Vào buổi chiều yên tĩnh, chung quanh có vẻ an nhàn. Tôi cẩn thận suy nghĩ những điều Bích Giai nói, trong lòng liền biến thành ngũ vị tạp trầm, nhất thời không biết rõ tư vị gì. Nếu Bích Giai nói chính là thật sự, kia là vì cái gì Thiếu Phong muốn nói với tôi loại lời nói này? Chẳng lẽ, anh ta lại tại hoài nghi tôi cái gì? Ít nhiều cũng hi sinh tôn nghiêm mới đổi trở về chút tình cảm, vì cái gì luôn khiến Thiếu Phong đối với tôi nghi thần nghi quỷ? Chẳng lẽ chỉ vì lúc trước tôi đối với hắn hoàn toàn phòng vệ, đáp ứng đến quá đơn giản? Trong lòng chua xót không thôi, tôi đột nhiên cảm thấy thực mệt mỏi.

Ba cầm dao gọt hoa quả, cẩn thận lột vỏ rồi cắt táo thành miếng nhỏ.

“Ba ba, Thiếu Phong ở nơi nào?”

Thân thể ba hơi cứng đờ, nhưng vẫn là thành thật mà nói cho ta: “Ở công viên của bệnh viện.”

“Con muốn gặp hắn.” Rõ ràng hận chính mình lại đi quan tâm anh ta, nhưng lại rõ ràng lực cánh tay của lão mẹ, chỉ sợ Thiếu Phong bị thương không nhẹ. Thiếu Phong cùng tôi bất đồng. Hắn trên đời này không thân không thích, cũng sẽ không chiếu cố tốt chính mình, hiện tại lại còn bị thương……

Ba khó xử nhìn tôi trong chốc lát, cuối cùng vẫn kiên định cự tuyệt tôi: “Không được! Ngươi hiện tại thân thể quá yếu, ta không thể cho ngươi gặp hắn.”

“Con có lời muốn hỏi hắn.”

Trầm mặc vài phút, ba vẫn không chịu: “Không được. Muốn gặp hắn, phải đợi thân thể ngươi tốt lên mới được! Ngươi không thể lại chịu kích thích.” Chém đinh chặt sắt, tôi nghe ngữ khí ba, biết ba sẽ không mềm lòng, bất đắc dĩ mà cúi đầu. Tôi biết, ba là còn vì vừa rồi tôi thiếu chút nữa tái phát nên áy náy không thôi.

“Ba ba cũng là vì ngươi. Chờ thân thể ngươi tốt rồi, ta nhất định cho ngươi gặp Thiếu phong được không?”

“Ba ba, Thiếu Phong có phải bị thương rất nghiêm trọng không?”

“Cũng không phải nghiêm trọng lắm, chỉ là chân bị thương tương đối nghiêm trọng. Bọc thạch cao, qua mấy cái cuối tuần liền không có việc gì.”

Gật gật đầu, tôi nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Tôi quyết định chuyên tâm đem thân thể của mình dưỡng tốt. Chỉ cần tôi có thể chính mình xuống giường, ba và lão mẹ có muốn ngăn cũng ngăn không được.
Bình Luận (0)
Comment