Hạ Tinh Chi Tử

Chương 16

Bầu trời xanh thẳm, bãi cỏ xanh tươi cùng mùi hoa nhàn nhạt trong không khí, mọi thứ xung quanh tràn ngập sinh khí. Tôi bước từng bước thong thả, thật vất vả mới đến tới bãi cỏ trước bệnh viện.

Ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua lá cây, chiếu xuống một chiếc ghế dài cô độc. Thiếu Phong tựa hồ gầy đi rất nhiều, mái tóc có chút dài lộn xộn khẽ bay trong gió. Hai cái nạng để đằng sau băng ghế dài anh ta đang ngồi có chút bắt mắt. Rốt cuộc chính mắt nhìn thấy, Thiếu Phong thật sự ở chỗ này…… Vẫn luôn ở đây……

Nỗ lực đi ra khỏi phòng bệnh, chính là muốn gặp Thiếu Phong một chút, nhưng khi người đã ở trước mắt, tôi đột nhiên có chút do dự, không biết nên làm thế nào đối mặt với Thiếu Phong. Bao nhiêu oán giận, bao nhiêu ủy khuất, tất cả đều dồn lại ở nơi cảnh sắc cô độc này?

Theo ánh mắt Thiếu Phong, tôi thấy cách đó không xa có hai nam nhân đang chơi đùa vui vẻ với một hài tử ước chừng ba bốn tháng trong lòng. Này hẳn là  một cảnh rất ấm áp đi? Giờ phút này tôi lại cảm thấy bọn họ hết sức chói mắt.

Thật sâu hít một hơi, tôi rốt cuộc cũng hướng Thiếu Phong bước đến.

Thiếu Phong ngơ ngác mà nhìn đôi mới làm baba kia, không có chú ý tới tôi, thẳng đến khi tôi ngồi bên cạnh anh ta, anh ta mới đờ đẫn quay đầu.

“Tử Hiên……?” Thanh âm Thiếu Phong có điểm khàn khàn, hai quầng thâm dưới mắt rất sâu, cằm đầy râu chứng tỏ anh ta đã nhiều ngày không có rửa mặt chải đầu. Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng khổ sở này của Thiếu Phong, tôi không khỏi có điểm thất thần.

“Em đã khỏe hơn chưa……?” Trong giọng nói tràn ngập sự quan tâm.

Tôi nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt thực tự nhiên  dừng lại nơi cái chân bọc đầy vải trắng của Thiếu Phong. “Còn đau sao?” Tôi nhỏ giọng hỏi.

“Không đau.”

Tôi lại gật gật đầu, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt. Thiếu Phong duỗi tay ôn nhu chỉnh lại phần tóc tán loạn bên tai tôi. Trong một thời gian dài nằm ở bệnh viện, mái tóc ngắn của tôi đã sơm dài đến chấm vai. Nếu hài tử vẫn còn, hôm nay hắn vừa vặn tròn hai tháng. Lẳng lặng nhìn nhau thật lâu, ánh mắt Thiếu Phong có điểm phức tạp, thâm thúy khó hiểu. Tôi đột nhiên nhớ tới đây là lần đầu tiên sau khi Thiếu Phong biết về thể chất khác thường của tôi cùng tôi gặp mặt. Xấu hổ cúi đầu, tôi phi thường không được tự nhiên. Cứ nghĩ đến việc tôi không bao giờ nói việc đó, nhưng thân là nam nhân lại có loại thể chất này, tôi thật sự có chút xấu hổ.

“Tử Hiên, xảy ra chuyện lớn như vậy, vì cái gì không nói cho anh biết?” Thanh âm run nhè nhẹ, Thiếu Phong có vẻ có chút kích động.

Bởi vì tôi không dám nói, bởi vì tôi không muốn anh lấy việc đó làm cái cớ để rời xa tôi……

(chữ nghiêng là suy nghĩ của Tử Hiên)

Có một số lý do tôi vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ nói.

“Vì cái gì không thẳng thắn nói với tôi? Vì cái gì phải đối với tôi bày ra cái loại chuyện vui đùa này?” Tôi hỏi lại Thiếu Phong.

“Em đã biết?”

“Bích Giai đã đem việc của mấy người nói cho tôi.” Thiếu Phong quay đầu đi, nhìn chằm chằm lên bãi cỏ xanh, lẳng lặng không nói lời nào.

Hài tử trong tay hai vợ chồng người Hạ Tinh kia đột nhiên cười khanh khách khiến cho hai vị phụ huynh cười đến hạnh phúc. Kỳ thật, rất ít hài tử Hạ Tinh sẽ chết non. Thật vất vả mới có được hài tử, đại đa số người Hạ Tinh đều sẽ thật cẩn thận quý trọng, sẽ chẳng có ai giống như tôi và Thiếu Phong làm điều ngu xuẩn?

Gian nan nuốt nước miếng, tôi hỏi Thiếu Phong: “Thiếu Phong, còn có nhớ hay không tôi từng nói qua, tôi cả đời chỉ có một mình anh?” Thiếu Phong khó hiểu nhìn ta, sau một lúc lâu, rốt cuộc nhẹ nhàng gật đầu.

“Em đây là có ý tứ gì?” Thiếu Phong lại gật đầu.

“Anh không tin lời tôi nói?” Tôi lại hỏi.

“Không phải……”

“Vậy anh rốt cuộc là hoài nghi tôi cái gì?” Trong lòng quá nhiều ủy khuất lập tức dũng đi lên. Luôn là không nghĩ ra, luôn là không rõ, đến tột cùng ta làm sai cái gì?

Trầm mặc một lúc, Thiếu Phong hít một hơi thật sâu nói: “Tử Hiên, em hiểu lầm rồi. Anh không có hoài nghi em cái gì cả. Chỉ là anh muốn xác định vị trí của anh trong lòng em thôi.”

“Anh nghĩ em hẳn là rất rõ ràng, anh từng có rất nhiều tình nhân. Trước kia, anh đối với chuyện tình cảm chưa bao giờ nghiêm túc, tình nhân đối với anh, bất quá cũng chỉ là người để lăn giường cùng. Trừ khi tình cảm mãnh liệt, cái gì cũng đều không liên quan. Bất quá, tình nhân đối với anh luôn tò mò, luôn nghĩ trăm phương nghìn kế đẻ ở lại bên cạnh anh, luôn hao tổn tâm cơ làm anh vui vẻ. So với bọn họ, em vẫn luôn phi thường lạnh nhạt, đối với anh hết thảy chẳng có chút quan tâm. Nhiều năm như vậy, quan hệ của anh với em dường như cũng chỉ là dừng lại ở mức bạn giường. Em vẫn luôn duy trì bộ dạng không chút để ý, bất luận anh với ai ở bên nhau, bất luận anh với ai thân thiết, em cũng đều không đố kỵ cũng không sinh khí. Em tuy rằng không có cự tuyệt anh, nhưng cũng giống như không quan tâm anh.”

“Mỗi lần, anh đều cố tình làm một vài chuyện đặc biệt, nhưng mỗi khi em nhìn thấy đều vẫn là bộ dáng dửng dưng, không để trong lòng. Giống như lần trước, anh rất muốn chuyển nhà để sống chung với em, nói đến vài lần, nhưng em vẫn cho rằng anh nói giỡn, không nghiêm túc. Anh suy xét thật lâu, rốt cuộc đem phòng ở bán đi, da mặt dày chính mình dọn đến nhà em, nhưng em trước sau vẫn là bộ dáng không thèm để ý. Ở chung hơn nửa năm, em thế nhưng còn nghĩ anh chỉ là đang lên kế hoạch khác. Anh vẫn luôn không biết quan hệ giữa chúng ta là gì. Có đôi khi, anh cảm thấy không biết làm sao. Rõ ràng cảm thấy em hẳn là cũng thực thích anh, chính là đôi khi lại hoài nghi chính mình có phải hay không tự mình đa tình. Mấy ngày này, em phảng phất có rất nhiều bí mật, không có việc gì cũng sẽ lầm bầm lầu bầu một mình ngồi trong góc ngây ngô cười, hỏi thì em lại cái gì cũng không chịu nói. Lòng anh khó tránh khỏi có điểm hụt hẫng. Anh đích xác đã từng lo lắng có phải hay không em đã thích người khác, nhưng thấy thế nào cũng đều không giống. Anh đoán mãi cũng không ra đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, trong lòng phi thường không yên ổn, luôn cảm thấy trong lòng em có phải không có anh hay không. Quá nhiều thứ không xác định, làm anh phi thường thống khổ.”

“Mấy năm nay anh đã thay đổi rất nhiều, bắt đầu có rất nhiều cảm giác anh chưa từng trải nghiệm. Ngoại trừ sự an tâm khi ở cạnh em, còn có rất nhiều sự ấm áp cùng chờ mong. Tuy rằng anh cũng không biết chính mình đến tột cùng là chờ mong cái gì, nhưng luôn theo bản năng muốn đem em ôm đến gắt gao, phảng phất nghĩ muốn cùng em thân mật một chút đẻ bắt lấy thứ gì đó. Anh bắt đầu không hiểu được bản thân vì cái gì mà đối với ảnh chụp của trẻ con nhìn đến phát ngốc, bắt đầu muốn cùng hài tử của đồng nghiệp chơi đùa, bắt đầu có một loại ý niệm chính mình sẽ có một hài tử, tuy rằng anh thật sự không có ý niệm muốn phản bội em. Loại ý niệm kỳ quái này khiến anh có điểm bất an, nhưng loại sự tình này, anh lại không dám nói với em. Bởi vì có cảm xúc như vậy, cho nên khi Bích Giai nói với tôi ý tưởng này, anh lập tức minh bạch hoàn cảnh của nàng, mới chịu đáp ứng hỗ trợ các nàng. Tử Hiên, nếu như em chịu đem sự thật nói cho anh, anh sẽ tuyệt nhiên không đáp ứng giúp các nàng……”

Nghe Thiếu Phong thì thầm những lời trong lòng, từng câu từng chữ nhẹ nhàng chạm đến trái tim tôi. Đích xác, là do tôi không có dũng khí đứng trước Thiếu Phong nói rõ ràng mọi chuyện. Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ mềm lòng, có lẽ……

“Nếu anh biết, anh liền sẽ không làm như vậy? Chẳng lẽ tôi không mang thai, anh liền có thể làm như vậy? Anh có biết hay không mặc kệ anh vì cái gì mà làm như vậy, tôi đều sẽ thực thương tâm? Loại chuyện kết hôn này, anh không cảm thấy hẳn nên nói trước cho tôi một tiếng hay sao? Nếu như ngay cả loại chuyện này đều có thể giúp, vì cái gì anh lại không giúp tôi đem hài tử lưu lại?” Tôi kích động lớn tiếng hướng Thiếu Phong quát. Nhớ lại sự bất lực khi đó, nhớ lại sự sợ hãi khi đó, tôi liền phi thường khó chịu? Anh ta có biết hay không tôi khi đó thực hy vọng anh ta sẽ ở cạnh mình……

“An đã thử qua, Tử Hiên, tin tưởng anh, anh thật sự muốn tận lực đem hài tử lưu lại. Bác sĩ nói như thế nào anh liền làm như vậy, chính là…… Hài tử…… Hận anh……”

“Anh gạt người! Hài tử như thế nào lại hận anh! Nó thích anh như vậy, nếu anh toàn tâm muốn lưu lại nó, nó nhất định chịu lưu lại!” Tôi nắm chặt tay thành hai đấm, hung hăng mà nhìn Thiếu Phong. Tôi so với ai khác đều rõ ràng, ở thời điểm tôi hôn mê, hài tử thương tâm đến cỡ nào, hài tử không muốn rời xa người cha vô trách nhiệm này đến nhường nào!

“Tử Hiên, đây là sự thật! Anh không có lừa em! Nó… Hận… Hận anh khiến em bị thương tổn sâu đậm như vậy.” Thiếu Phong định kéo tay của tôi lại, lại bị tôi hung hăng hất ra. Tôi đã quá rõ ràng nhược điểm của chính mình. Trước mắt tên đàn ông xấu xa này, tôi trước sau đối với anh ta đều vô phương chống đỡ.

Liều mạng áp xuống những cảm xúc không kiềm chế được, tôi cũng học Thiếu Phong hít một hơi thật sâu. Hơi chút bình tĩnh lại, tôi sửa sang lại suy nghĩ của chính mình một chút, chậm rãi đối với Thiếu Phong nói: “Thiếu Phong, anh có nhớ chúng ta đã ở bên nhau bao nhiêu năm không?”

Thiếu Phong sửng sốt một chút, tựa hồ không nghĩ tới tôi đột nhiên hỏi anh ta loại vấn đề này.

“Chúng ta ở bên nhau đã mười ba năm.” Tôi nhàn nhạt nói. Kỳ thật tôi cũng dự đoán được anh ta sẽ không chú ý loại sự tình này. “Mười ba năm tuy rằng không tính là dài, lại đủ để cho người ta quên đi rất nhiều việc. Đáng tiếc tôi trời sinh tương đối keo kiệt, luôn là vô pháp quên đi một ít đồ vật thực nhàm chán……”

“Có còn nhớ hay không tôi là như thế nào mà biết anh một chân đạp mấy thuyền? Khi đó anh ôm ta hướng tới một người nam nhân anh vứt bỏ nói, anh ghét nhất người khác can thiệp vào việc của anh, sau đó còn ở trên đường cái cùng tôi hôn môi thân thiết, đem người ta bức đi. Một đêm kia, anh không có hồi ký túc xá, buổi tối ngày hôm sau trên người của anh liền xuất hiện rất nhiều dấu hôn xa lạ. Một khắc kia, tôi liền minh bạch biết chính mình rốt cuộc thích một người nam nhân thế nào. Đáng tiếc bản thân ngu ngốc, chẳng những không có cùng anh ngả bài, còn thật cẩn thận không chọc giận để anh sinh khí. Thiếu Phong, anh cùng người khác thân thiết, tôi sao có thể không ngại, nhưng chúng ta có thể duy trì cho tới hôm nay, suy cho cùng cũng là bởi vì tôi không quan tâm sao?”

Thiếu Phong sắc mặt chợt trắng bệch, phảng phất đánh đòn cảnh cáo. Nếu không phải tôi chưa bao giờ cho anh ta áp lực, thì làm sao lúc trước có thể lưu lại anh ta? Chính là, tôi lại đem bản thân mình biến thành đầy thương tích……

“Một buổi tối không lâu sau đó, anh đột nhiên mang theo một thân thương tích về ký túc xá, tôi hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh chỉ lạnh lùng nói một câu “Ngươi quan tâm cái rắm”  liền chạy đi ra ngoài, vừa đi cả đêm cũng không có trở về. Tôi lo lắng mà nơi nơi tìm ngươi, cơ hồ đem toàn bộ Hệ Pháp luật lục tung đều tìm không thấy cái bóng của anh. Cuối cùng, tôi mới ở Hệ Thương mại thấy anh cùng một nữ hài tử xinh đẹp ấp ấp ôm ôm. Đêm đó, trên người của anh bị thương là vì nàng, không phải sao? Đêm đó, anh liền ở lại phòng của người ta đi? Chỉ có tôi như tên ngốc mới có thể cả đêm không ngủ liều mạng đi tìm anh. Sau lại anh còn cùng nữ hài tử đó nháo đến sôi trào, còn đem cả người ta mang về phòng của chúng ta. Có mấy lần, tôi cảm mạo ho đến lợi hại vẫn là một người tránh ở thư viện mấy đêm liền, chính là không muốn thấy anh cùng người khác bộ dáng thân thiết triền miên. Có một đoạn thời gian, tôi liền như một thay thế phẩm, luôn ở cạnh anh giúp anh phát tiết. Nhưng là, anh có tin hay không, khi đó tôi còn bi ai mà cho rẳng bản thân mình may mắn vì anh không có quên tôi?”

“Sau khi rời khỏi trường học, tôi và anh vẫn ngầm gặp mặt, nhưng trừ bỏ làm tình thì vẫn là làm tình. Ở trong mắt anh, tôi bất quá chỉ là bạn giường mà thôi? Lâu dần, tôi cũng quen với việc đó, rồi dần chấp nhận, dù sao thì cũng chính là như vậy, chỉ là tôi đối với anh vẫn vô pháp hết hy vọng, anh xảy ra chuyện tôi vẫn lo lắng đên phát bệnh. Anh nói anh sinh bệnh, tôi liền hấp tấp hầm đồ bổ, mua thuốc vội vội vàng vàng đến nhà anh, kết quả anh đoán xem tôi nhìn thấy gì? Anh cùng một người nam nhân ở trên giường mây mưa, không biết có bao nhiêu nhiệt tình, chỗ nào của anh là bộ dáng sinh bệnh? Có bệnh chính là tôi, thế nhưng lại vẫn tin tưởng anh!”

“Tiếp theo, anh càng trở nên trầm trọng hơn, không biết ở nơi nào nhận thức một đống tên không thể hiểu được, còn đột nhiên trở nên phi thường thích cái loại hành động tình dục kích thích biến thái, luôn bức tôi ở một số địa phương làm tình, hoàn toàn không quan tâm đến cảm thụ của tôi. Tôi nhịn anh việc làm bậy, anh lại không cho tôi mặt mũi, uống say sau đó nơi nơi nói bậy, kết quả anh có biết hay không những người bạn nhậu của anh đó cảm thấy tôi thế nào không? Bọn họ có lần nửa đêm đột nhiên cạy nhà tôi có ý đồ cường bạo tôi, nếu không phải tôi từ nhỏ cùng lão mẹ học võ, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi. Mặc dù không có gì nguy hiểm, nhưng anh biết tôi có bao nhiêu sợ hãi không? Tôi liền nói cho anh, hy vọng anh ít nhất sẽ quan tâm tới an nguy của tô một chút, chính là anh thế nhưng lại hỏi tôi có nguyện ý hay không theo chân bọn họ cùng nhau chơi 3P! Thiếu Phong, anh nói tôi lạnh nhạt, chính là anh cũng đem tôi giống như bùn lầy mà giẫm đạp, anh còn bắt tôi nhiệt tình là để cho ai xem?”

Nói ra một ít chuyện vẫn luôn cho rằng bản thân vĩnh viễn sẽ không bao giờ nói, quá nhiều nỗi phẫn uất bấy lâu bản thân chôn giấu liền lập tức trào ra. Tôi bất tri bất giác ôm chặt chính mình, ánh mắt càng nhìn càng xa, phảng phất lùi về phía sau, nhìn lại người mình yêu nhất mỗi một lần đều đem tôi bóp đến nghẹt thở còn bắt tôi nhiệt tình. Luôn không rõ, Thiếu Phong vì cái gì lại có thể đối với tôi tàn nhẫn như vậy, đem một cái rồi lại một cái chờ mong cùng mộng tưởng của tôi tùy ý phá huỷ……

“Tôi dọn nhà, thay đổi công tác, hạ quyết tâm quên anh, kết quả anh lại tìm tôi, ăn vạ tôi không bỏ! Anh nếu không chịu quý trọng tôi, vì cái gì không chịu buông tha tôi? Ném không xong anh là tôi xui xẻo, không bỏ xuống được anh là tôi phạm tiện! Chậm rãi, tôi nghĩ thông suốt, chỉ cần đối với anh không có yêu cầu, liền sẽ không có đau lòng, chỉ cần có thể bình bình tĩnh tĩnh, đoạn tình cảm này có thể đi được bao lâu thì liền đi bấy lâu, hết thảy đều tùy duyên. Chính là, cùng anh ở bên nhau, tôi chưa bình tĩnh được không lâu. Lập tức có người tự sát, lập tức có kẻ điên tới văn phòng hướng tôi hắt nước tiểu, nhận hết các loại lời nói lạnh nhạt của đồng nghiệp, cuối cùng anh còn cho rằng tôi hoang đường đến nhìn đồng nghiệp còn không thuận mắt, nói cho tôi anh khả năng bị AIDS. Tôi hỏi anh, anh lại nói một đống lớn lời mỉa mai châm chọc tôi. Tôi sợ chết là sai sao? Tôi cũng không tự làm bậy, tự nhiên không muốn mình chết không sạch sẽ! Anh kiểm tra rồi lại cố ý không nói cho tôi biết chân tướng chỉ biết kéo tôi làm tình làm tình để thử tôi, anh biết khi đó tôi có bao nhiêu khó chịu không?”

Nghẹn ngào. Tôi ngừng lại ngơ ngác nhìn đám cỏ trước mặt. Vì cái gì chính mình thế nhưng có thể lại ngốc đến nước này? Bị thương đến loại tình trạng này, thế nhưng còn có thể mang thai hài tử của anh ta…..

“Thiếu Phong, anh hẳn là biết người Hạ Tinh ở dưới tình huống gì mới có thể mang thai?” Trên cỏ, một  bóng dáng hướng tôi không tiếng động mà gật gật đầu.

“Anh có thể tưởng tượng, nhiều năm như vậy, sau mỗi lần tôi cùng anh làm tình tâm tình sẽ ra sao? Một lần lại một lần anh không chứng minh anh yêu tôi khiến lòng tự trọng của tôi càng ngày càng thấp, thấp đến liền chính mình đều không tin bản thân rốt cuộc cũng có một ngày mang thai. Anh có thể minh bạch đó là loại tâm tình thế nào không? Anh nói anh thống khổ, vậy anh có thể hay không tưởng tượng ra cách tôi mỗi lần kiểm tra thai kì, cách tôi mỗi lần kiểm tra chính mình sẽ có tâm trạng thế nào không? Toàn tâm toàn ý trả giá, chẳng những không có một chút hồi báo, ngược lại còn bị anh không ngừng hoài nghi cùng vũ nhục đến tột cùng là vì cái gì? Nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn không rõ chính mình rốt cuộc đã làm sai cái gì. Vì cái gì thời điểm anh muốn ăn bữa tối dưới ánh nên chưa từng nghĩ tới tôi, nhưng thời điểm anh làm tình trong hẻm nhỏ hoặc nhà vệ sinh công cộng, cái đầu tiên nghĩ đến lại chính là tôi? Vì cái gì anh lại để ý việc người khác biết quan hệ của chúng ta, lại có thể như vậy không chút nào kiêng kị ở trước mặt tôi nói về những tình nhân khác của anh? Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì mà khiến anh ngay từ đầu cho rằng tôi là người tùy tiện, làm anh vẫn luôn đem tôi trở thành bạn giường mà  đối đãi? Tôi suy nghĩ thật lâu, nhưng vấn đề này tôi trước sau nghĩ trăm lần cũng không ra, Thiếu Phong, hiện tại anh có thể hay không nói cho tôi biết, vì cái gì?”

“Tử Hiên…… Anh ……” Kéo dài âm cuối, thật lâu cũng phun không ra được một đáp án. Nơi xa, một chiếc ô tô màu đỏ dừng lại trước cổng  bệnh viện. Không lâu, một đôi nam tử tuấn lãng thong dong từ trong xe bước ra. Nhìn nhau cười, trong đó một nam tử duỗi tay dắt một nam tử thẹn thùng khác, sau đó hai người cùng nhau sóng vai đi vào bệnh viện. Tôi đã cố tình bỏ qua một trận đau đớn trong lòng kia. Đã từng, tôi cỡ nào chờ đợi chính mình cũng có thể như nam kia giống nhau, cùng Thiếu Phong tay trong tay tới nơi này đãi sản, liền rõ ràng, cái này hy vọng  xa vời cỡ nào. Không nghĩ tới, cuối cùng tôi thế nhưng thật là bị Thiếu Phong đưa vào tới, đáng tiếc trường hợp một chút cũng không có lãng mạn.

Dưới ánh mặt trời, không khí có vẻ dị thường tươi mát, tôi hít một ngụm khí thiên nhiên thật sâu sau đó quay đầu đối mặt Thiếu Phong.

Thiếu Phong khó xử  nhìn tôi, mặt không còn chút máu.

“Thiếu Phong, anh là nghĩ không ra đáp án? Kia để tôi đoán một chút được không?” Tôi rốt cuộc lên tiếng vì Thiếu Phong giải vây.

“Tử Hiên, không cần làm như vậy?”

“Không, để tôi đoán xem. Anh nói xem có phải hay không là bởi vì thân thể tôi trời sinh liền rất thích hợp cùng nam nhân làm tình, cùng anh làm tình đến thế nào cũng đều không chảy máu bị thương, cho nên anh vẫn luôn cho rằng tôi có nhiều kinh nghiệm, có rất nhiều tình nhân, thực tùy tiện?”

Thấy vẻ mặt xấu hổ của Thiếu Phong, tôi tức khắc chán nản, tuyệt vọng. Thật là vì loại lý do này……?

Điềm đạm cười, tôi tự giễu nói: “Hiện tại, anh đã biết chân tướng, hẳn là rất đắc ý đi? Thế nhưng lại có một người ngốc đến vì anh mà làm đến mức này…… Ngốc đến vì một câu nói mớ của anh thiếu chút nữa tự sát, ngốc đến mức biết sẽ chết thế nhưng còn liều mạng muốn vì đoạn cảm tình này lưu lại cái gì đó……”

“Tử Hiên, chúng ta làm lại từ đầu, được không? Tin tưởng anh, lần này, nhất định anh sẽ làm thực tốt.” Thiếu Phong không biết khi nào đến gần tôi, lập tức đem tôi ôm chặt lấy.

“Làm lại từ đầu?” Đem đầu vùi trong lồng ngực ấm áp của anh ta, tôi tinh tế cân nhắc những chữ xa lạ này, đầu óc trống rỗng. Hơi thở Thiếu Phong ôn nhu lại quen thuộc, nhè nhẹ thẩm thấu vào sinh mệnh của tôi. Chuyện cho tới giờ, tôi thế nhưng lại quyến luyến, vẫn như cũ quyến luyến. Thật không may nó lại không xu tan được tảng băng trong lòng tôi. Có quá nhiều chuyện cũ, quá nhiều đau xót, không có giới hạn.

“Đã không còn khả năng.” Qua thật lâu, tôi nhẹ nhàng thoát khỏi Thiếu Phong, đứng lên. “Bởi vì tâm tôi đã theo hài tử, đã chết.”

“Tử Hiên, không cần nghĩ tiêu cực như vậy? Chỉ cần em nguyện ý, chúng ta còn có thể lại có hài tử.” Thiếu Phong nôn nóng cầm lấy nạng, định đứng lên.

“Thiếu Phong, nhân sinh này liệu có mấy cái mười ba năm? Hiện tại tôi đã không còn dũng khí cùng năng lực lại chờ thêm mười ba năm, chờ đến khi anh say mèm, chờ đến khi anh không thể hiểu được lần thứ hai làm tôi mang thai, sau đó lại không thể hiểu được làm tôi mất đi hài tử. Thiếu Phong, lại một lần, tôi sẽ chết.” Những thứ tôi có thể cho đều đã cho, là chính anh ta không cần. Hiện tại tôi đã không……

“Tử Hiên, sẽ không! Tin tưởng anh! Lần này chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc, sẽ có rất nhiều hài tử vây quanh chúng ta kêu ba ba mụ mụ.” Thiếu Phong vô tình nói một câu, liền nhắc nhở tôi một sự thật.

“Thiếu Phong, anh nói đúng. Tôi thế nào lại đã quên, anh sắp làm ba ba.” Phảng phất có thứ gì chặn ở cổ họng, thanh âm của tôi trở nên có điểm khô khốc khàn khàn. “Chúc mừng anh. Về sau không cần lại tùy hứng, phải làm một người cha tốt, biết không? Đừng để cho hài tử của Stephanie giống Tiểu Hào, đến khi đó mọi người lại nghĩ nó là con anh.” Chậm rãi từ túi tiền lấy ra một cái Hạ Tinh thạch màu hồng phấn, tôi chật vật đứng lên đưa cho Thiếu Phong. “Đây là Hạ Tinh thạch, là minh chứng người Hạ Tinh có thai. Mỗi một người mẹ người Hạ Tinh đều sẽ đem thời điểm mình mang thai chế tạo ra tới đệ nhất Hạ Tinh thạch đưa cho hài tử, làm bùa hộ mệnh. Có phải hay không thật sự có thể bảo hộ hài tử, tôi không biết, nhưng Hạ Tinh thạch có thể chuẩn xác đo tâm tình của người đeo nó, là một loại đá quý thực trân quý. Đây là đò vật duy nhất Tiểu Hào lưu lại. Tôi nghĩ, nó nhất định hy vọng anh có thể có được Hạ Tinh thạch của nó.” Đem Hạ Tinh thạch đặt trên tay Thiếu Phong: “Nếu như anh không thích, liền ném đi.”

Nói xong, tôi chết lặng xoay người hướng cổng bệnh viện mà đi. Thiếu Phong ở phía sau kêu, nhưng tôi không có quay đầu lại. Đột nhiên rất muốn lập tức rời khỏi nơi này, nơi mà Tiểu Hào bị mang đi……

Máy móc gọi taxi, hướng về Sydney mà chạy.
Bình Luận (0)
Comment