Bữa sáng là cả nhà phải ăn cùng nhau.
Đây là quy củ An Chính Đình đặt ra, chỉ cần ông ở nhà, những người khác phải dậy sớm dùng cơm, tuy rằng An Đề chưa bao giờ thực sự làm được vài lần, vì không dậy nổi. Nhưng nếp sinh hoạt của cô ở nhà Chu Cánh đã được điều chỉnh lại, vì thế cô mang theo Chỉ Thực cùng nhau xuống lầu.
An Ngạn ngồi ngay ngắn, tay cầm một quyển sách quốc học, Trịnh Thanh Đan ngồi canh bên cạnh.
An Đề tự dưng có chút đồng cảm, cậu bé sinh ra trong gia đình này cũng thật không dễ dàng, xấp xỉ tuổi nhau, đều là nghỉ hè, Chỉ Thực thì ngày nào cũng chơi, còn cậu thì ngày nào cũng học.
Chỉ Thực hỏi An Ngạn: “Cậu tên gì thế?”
Xuất phát từ lễ phép, cậu bé buông sách, ngẩng mặt lên, nói năng chuẩn mực: “Tớ tên là An Ngạn.”
“Cậu đi học rồi à?”
“Ừ, năm tuổi tớ đã vào lớp một.”
Chỉ Thực cảm thán: “Sớm thật đấy.”
An Ngạn nói xong, lại cúi đầu xuống, tiếp tục đọc thầm.
Chỉ Thực thì thầm gần như không nghe thấy: “Chán thật.”
Đừng nói cô bé, ngay cả An Đề cũng thấy vậy.
Không chỉ chán, mà còn lạnh nhạt, cô thầm nghĩ, Trịnh Thanh Đan đi huấn luyện một con robot AI có khi còn nhanh hơn.
Đợi An Chính Đình xuống lầu, bữa cơm mới chính thức bắt đầu.
Trịnh Thanh Đan dạy An Ngạn rất nghiêm, không được nói chuyện khi ăn, nhưng An Đề trước nay luôn tùy tâm sở dục, vừa nhai đồ ăn vừa hỏi Chỉ Thực bên cạnh: “Em ăn sủi cảo tôm không?”
Chỉ Thực rất biết nhìn sắc mặt, thấy mấy người khác trên bàn im lặng lạ thường, cô bé gật đầu, lí nhí nói: “Ăn ạ.”
Bàn ăn quá lớn, Chu Chỉ Thực tay ngắn chân ngắn, lại câu nệ, chỉ dám gắp đồ ăn trước mặt. Món sủi cảo tôm ở khá xa, An Đề trực tiếp bưng cả đĩa lại đây, đặt trước mặt cô bé: “Còn muốn ăn gì nữa không? Chị lấy cho.”
Lúc này, vẻ mặt An Ngạn mới có chút dao động, liếc nhìn về phía hai người. Cậu bé mím môi, không nói gì.
Ăn xong bữa sáng, An Đề tỉ mỉ trang điểm cho Chỉ Thực, tết tóc bím, cài kẹp tóc, còn tìm một chiếc vòng cổ sặc sỡ cho cô bé đeo cùng váy.
Chỉ Thực hỏi: “Chị An Đề, em trai chị có đi cùng chúng ta không?”
“À không, chị chưa bao giờ dắt nó đi chơi.”
“Tại sao ạ?”
“Mẹ nó quản nó nghiêm lắm, nó không đi học thì cũng đi học các lớp năng khiếu, mà chị cũng không thích nó.”
Chỉ Thực gật gật đầu như đang suy nghĩ.
Lúc chuẩn bị ra cửa, An Ngạn vừa hay ở trong phòng khách. Cậu bé nhìn hai người họ, dáng vẻ muốn nói lại thôi, An Đề cũng không hỏi cậu bé muốn nói gì.
Mãi đến khi họ đi đến cửa, cậu bé mới đi theo, hỏi: “Chị ơi, hai người đi đâu đấy?”
“Công viên giải trí. Em đừng nghĩ nữa, mẹ em không cho đi đâu.” An Đề thay giày, dắt Chỉ Thực, “Đi thôi.”
Chỉ Thực quay đầu lại nhìn cậu bé một cái, lên xe mới nói: “Hình như An Ngạn cũng muốn đi chơi.”
An Đề không có phản ứng gì lớn, dù sao tình cảm với người em cùng cha khác mẹ này cũng mỏng như tờ giấy.
“Vậy thì nó phải tự đi mà tranh thủ chứ, sao mẹ nó bảo gì nó cũng nghe nấy. Lấy bữa sáng ra mà nói, đồ nó ăn đều do mẹ nó sắp xếp sẵn, ngày thường không bao giờ nó được ăn đồ ăn vặt bên ngoài.”
Chỉ Thực ấp úng không nói gì.
“Sao thế?”
Cô bé đang định mở miệng, lại lắc đầu: “Chú Chu Cánh nói, không được tùy tiện phán xét chuyện nhà người khác.”
An Đề chẳng mấy để tâm: “Haiz, không sao, không khí gia đình không tốt, quan hệ không thân thiết, chị biết mà, chị quen rồi.”
Cho dù học đại học ngay tại Kỳ Châu, cuối tuần hay nghỉ lễ, cô thà đi du lịch bên ngoài, hoặc ở lại trường, chứ không muốn về nhà.
Cho nên, làm gì có gia đình nào thập toàn thập mỹ, người ngoài nhìn vào, và người trong cuộc sống, là hai kiểu sinh hoạt hoàn toàn khác nhau.
Nhưng cô sẽ không vì vậy mà tự than thân trách phận, đắm mình trong cảm xúc tiêu cực. Cô đã sống hạnh phúc hơn đại đa số mọi người rồi, cuộc đời luôn có những khiếm khuyết, không cần thiết phải tự mình xé nó ra to hơn.
Phùng Dĩnh tổ chức tiệc sinh nhật vào buổi tối, ban ngày An Đề đưa Chỉ Thực đi công viên giải trí chơi.
Nếu Chu Cánh đã nói anh bao, An Đề sẽ không nương tay, mua đồ lưu niệm, mua đồ ăn vặt, nhà hàng trong công viên giá cả đắt đỏ, cô cũng trực tiếp gọi hai phần ăn xa hoa.
Nhưng đồ ăn cũng không ngon, cô ăn qua loa vài miếng rồi không động đến nĩa nữa.
Chỉ Thực không quen dùng dao nĩa, ăn uống rất vất vả, nhân lúc này, An Đề gửi ảnh và video của cô bé cho Chu Cánh.
Ann: Đây, đừng nói tôi ăn không của chú, xem như báo đáp, cho chú lưu lại làm kỷ niệm.
Chắc là anh đang bận, mãi không thấy anh trả lời.
An Đề thấy Chỉ Thực ăn mặt mũi dính bẩn như mèo, cô cười lau miệng cho cô bé: “Ăn hết không?”
“Dạ! Không thể lãng phí lương thực.”
Lúc này Chu Cánh đang gặp mặt đối tác mới.
Anh ở Kỳ Châu công tác mấy năm, tích lũy được một số mối quan hệ, móc nối lẫn nhau, lại có thêm mạng lưới quan hệ mới. Vị này là ông chủ của một công ty chuyên nghiên cứu phát minh, sản xuất bao bì thực phẩm dùng một lần cao cấp, họ Hàn.
Địa điểm gặp mặt được đặt ở một quán trà. Giới trẻ bây giờ đang thịnh hành kiểu quán trà Trung Hoa mới, vừa có thể mua mang đi, cũng có phòng trà riêng yên tĩnh, dành cho người ta nghỉ ngơi, đàm phán.
Ông chủ Hàn nói: “Hiện tại chấn hưng nông thôn là xu thế tất yếu, nhưng chuyên làm về mảng này không dễ dàng lắm đâu, đặc biệt là doanh nghiệp tư nhân.”
“Đúng vậy, nhưng giai đoạn khó khăn nhất đã qua rồi, hiện tại các nền tảng thương mại điện tử phát triển nhanh chóng, cũng xem như là đang thuận theo chiều gió.”
“Tuổi Chu tổng còn trẻ mà đã có quyết đoán như vậy, thật đáng gờm.” Ông chủ Hàn rót ba ly trà khác nhau, “Thử xem, Kim Tuấn Mi, Kim Quan Âm, Đại Hồng Bào, ba loại này không tệ.”
Khi còn đi học, kiến thức của Chu Cánh đã vô cùng rộng, bất kể là nghệ thuật, lịch sử, hay tài chính, chính trị, anh luôn có thể nói được vài câu, sau khi đi làm, ưu thế này càng được thể hiện rõ.
Nhân chủ đề này, anh thuận thế nói đến trà, và mô hình hoạt động của các quán trà kiểu mới, rồi tiếp đến là sự phát triển của thị trường.
Chưa đầy một tiếng đồng hồ, ông chủ Hàn đã lộ rõ ánh mắt tán thưởng, ông tỏ ý muốn hợp tác.
Đương nhiên, các chi tiết cụ thể hơn, còn cần bàn bạc thêm.
Giữa chừng ông chủ Hàn ra ngoài nghe điện thoại.
Trên bàn có mứt, hạt, điểm tâm dùng kèm với trà, nhưng đối với Chu Cánh thì quá ngọt, anh chỉ uống ly trà pha lạnh.
Điện thoại anh để chế độ im lặng, mở ra mới biết An Đề đã gửi nhiều tin nhắn như vậy.
Chu Cánh: Cảm ơn.
An Đề trả lời rất nhanh: Có cần con tin nói vài câu với chú không? để chú xác nhận em ấy vẫn bình an không?
Anh khẽ cười, gõ chữ: Được.
Đối phương gửi tới một tin nhắn thoại bốn giây. Là giọng của Chỉ Thực.
“He he, yên tâm đi chú Chu Cánh, chị An Đề không giết con tin đâu.”
Ann: Khi nào giao tiền chuộc?
Chu Cánh: [Chuyển 2000.00, Vui lòng nhận tiền]
Chu Cánh: Đủ không?
Ann: Không không không, phải ghi chú là tự nguyện tặng, lỡ sau này chú bắt tôi trả lại thì sao.
Chu Cánh: ?
Ann: Chú không hiểu đâu, kiểu chuyển khoản không có ghi chú đặc biệt này là có thể đòi lại được, bây giờ đàn ông mưu mô quỷ quyệt nhiều lắm.
Chu Cánh bật cười, anh chuyển lại một lần nữa, đổi thành hai khoản 1314.
Chu Cánh: Chơi vui vẻ.
Ann: Nhiều thì không trả, thiếu thì đòi thêm.
Cô yên tâm thoải mái nhận tiền, quay đầu dùng nó để trả nợ tín dụng, cùng lúc đó, không khỏi cảm thán, có ngày cô lại sa sút đến mức này.
Ông chủ Hàn bước vào, đúng lúc nhìn thấy Chu Cánh mỉm cười nhìn điện thoại, liền hỏi: “Đang nói chuyện với bạn gái à?”
Anh lắc đầu: “Tôi độc thân.”
Ông chủ Hàn hơi kinh ngạc: “Chu tổng, cậu ưu tú như vậy, sao có thể chứ?”
“Tạm thời tôi chưa gặp được người phù hợp.” Chu Cánh đứng dậy, “Trùng hợp cũng đến giờ cơm rồi, tôi đã đặt nhà hàng, mời ngài bữa cơm đạm bạc.”
Buổi chiều, Chu Cánh xong việc, anh hỏi An Đề có cần anh đến đón không.
Ann: Cũng được, bên này trời sắp tối, người lại đông, khó gọi xe.
Anh đợi hơn một tiếng đồng hồ, thấy một lớn một nhỏ thong thả đi tới.
Hôm nay hai người họ mặc đồ cùng tông màu, An Đề mặc một chiếc áo hai dây hoa nhí trắng hồng, cổ áo viền bèo, sau lưng là thiết kế buộc dây, bên dưới là váy bò ngắn, đi giày bệt màu trắng ngọc trai.
Chu Chỉ Thực thì mặc váy liền màu trắng, tóc tết hai bím, trên đầu, cổ, cổ tay đeo đủ loại phụ kiện sặc sỡ.
Mặt An Đề nóng đến đỏ bừng: “Chú đợi lâu chưa?”
“Cũng tạm.” Chu Cánh đưa một gói khăn ướt cho cô, lại rút ra hai tờ, lau mặt lau tay cho Chỉ Thực.
“Đợi tôi một lát.” An Đề ném túi cho anh, “Tôi đi vệ sinh đã.”
Cổng chính công viên không thể dừng xe, để tránh cô không tìm thấy, Chu Cánh đưa Chỉ Thực đến ghế đá dưới bóng cây ngồi.
Chỉ Thực nói: “Hôm nay có nhiều anh tìm chị An Đề xin WeChat lắm đó.”
“Thế à, thế chị ấy có cho không?”
“Không cho ai cả.” Cô bé cười khúc khích, “Chị ấy nói chị ấy ly dị, có con rồi, người ta không tin, nói em là em gái chị ấy, chị ấy bảo trông chị ấy trẻ thôi, chứ thật ra 32 tuổi rồi.”
Đúng là trước sau như một, toàn nói xàm.
Chỉ Thực lo lắng: “Chú Chu Cánh, chị ấy xinh như vậy, chú mà không nắm chắc, là bị người khác cưa mất đó.”
“Không phải con không hy vọng chú kết hôn sao?”
“Con sợ thím tương lai không cần con, nhưng chị An Đề thì sẽ không, chị ấy đối xử với con tốt lắm.”
Chu Cánh nói: “Chị ấy có thể luôn là chị An Đề của con, không nhất thiết phải ở bên cạnh chú.”
“Nhưng con cũng sợ chú cô đơn, chú không phát hiện à, lúc có chị ấy, chú cười nhiều hơn, con muốn thấy chú cười nhiều hơn.”
Chỉ Thực biết Chu Cánh rất bận, nhưng không biết áp lực của anh lớn thế nào, càng không thể biết, anh không lúc nào dám lơ là, vì anh phải chịu trách nhiệm với rất nhiều người, rất nhiều việc.
Trong mắt ngây thơ của cô bé, cô bé chỉ thấy anh luôn lạnh lùng, ban đêm một mình hút thuốc giải toả áp lực là lạnh lùng, ở giữa đám đông náo nhiệt cũng là lạnh lùng.
Người khác thường tìm anh nhờ vả như bí thư Chu, bà nội, An Đề cũng vậy.
Cứ như thể, anh đã là một cây cột vững chãi mà kiên cường, có thể chống đỡ cả một mái nhà lớn, che chở cho vô số người.
Nhưng cô bé hy vọng có người có thể quan tâm anh, hy vọng anh giống như cô bé, vì một cô gái tốt đẹp như An Đề mà cảm thấy vui vẻ.
Chu Cánh xoa đầu cô bé, anh không nói gì thêm.
Chỉ Thực thất vọng vô cùng.
Hai người họ tốt vậy mà, tại sao không thích nhau chứ? Yêu đương còn cần điều kiện gì nữa sao?
Haizz. Thật không hiểu nổi người lớn.
Để ăn sinh nhật cùng bạn bè, Phùng Dĩnh đã tạm dừng chuyến du lịch, bay từ nước ngoài về. Cô ấy tổ chức một bữa tiệc tại nhà, mời rất nhiều người đến.
Chu Cánh đưa An Đề đến.
Chỉ Thực không hề sợ người lạ, có An Đề ở đây, lại còn được ăn nhiều đồ ngon, cô bé cũng đi theo.
Phùng Dĩnh vừa thấy cô bé, lập tức giang tay múa vuốt vồ tới, véo má cô bé một trận: “Nghe An Đề nhắc em nhiều lần rồi, cuối cùng cũng gặp được, you are so sweet, như cái bánh bao sữa vị sô cô la vậy.”
Chỉ Thực: “…”
Cô bé nhe răng trợn mắt, hung dữ: “Em không có đen như vậy đâu!”
Phùng Dĩnh cười không ngớt: “Bên kia có bánh quy, bánh kem, trái cây, em cứ ăn thoải mái, đừng khách khí với chị nhé.”
Cô ấy khoác vai An Đề: “Sao chỉ có một nhóc, người lớn đâu?”
An Đề vừa ăn nho xanh, không biết có phải vì tên na ná nhau (Đề – Nho xanh/Thanh đề) mang lại cảm giác thân thuộc không, cô đặc biệt thích ăn nho xanh, nho đỏ: “Cái gì?”
“Biết rồi còn cố hỏi, ông chú Chu của cậu đó, không đến cùng à?”
“Cũng hai mắt một mũi một miệng, có gì đẹp đâu.”
Phùng Dĩnh “Chậc” một tiếng: “Ban đầu ai bảo với tớ là trông rất đẹp trai cơ.”
An Đề nhai nhai: “Đẹp trai thì đẹp trai, nhưng không liên quan đến tớ.”
Phùng Dĩnh cười mờ ám: “Không liên quan mà còn giúp anh ta trông trẻ à?”
“Aizz, sao cậu nhiều chuyện thế? Nhận được quà sinh nhật chưa?”
“Nhận được rồi, cảm ơn cưng.” Phùng Dĩnh “Chụt” một cái lên má cô: “Đợi tớ phát tài tớ nuôi cậu.”
“Thôi đi, hai đứa mình chơi được với nhau không phải là không có lý do. Cậu mà không cả ngày lông bông ở nước ngoài, quyết chí làm nên sự nghiệp, tớ còn có thể tin cậu hai phút.”
“Vậy cậu mà không đối nghịch với bố cậu, vào công ty ông ấy tìm một công việc, cũng không đến nỗi bị cắt sinh hoạt phí.”
An Đề “Xì” một tiếng: “Ông ấy có thể để tớ tuỳ tiện sống qua ngày à? Bằng không đã chẳng ném tớ đến chỗ Chu Cánh.”
Đại học là vòng bảo hộ cuối cùng, một khi tốt nghiệp, là phải tr*n tr** đối mặt với hiện thực.
“An Đề, thời gian này cậu đi Tân Cương khai thác mỏ dầu à? Phơi nắng đen thế?” Người nói móc là một cô gái tóc ngắn nhuộm đỏ.
An Đề đáp lễ: “Đúng vậy, đào ra được con thần thú chim lửa là cậu đấy.”
Cô gái tóc đỏ cười: “Sao, tâm trạng không tốt à?”
Phùng Dĩnh nói: “Đại tiểu thư đi trải nghiệm nỗi khổ nhân gian đấy, vừa về ghé qua một cái, lại sắp phải ‘ba lần xuống nông thôn’, à không, ‘hai lần xuống nông thôn’ rồi.”
An Đề véo cô ấy một cái: “Cậu cứ vui sướng trên nỗi đau của người khác đi.”
Cô ấy linh hoạt né ra: “Thôi, các cậu chơi trước đi, tớ qua bên kia.”
An Đề dựa vào sô pha, vì đã chơi cả ngày, mệt đến mức có chút uể oải, cô gái tóc đỏ nói: “Hôm qua Trần Phùng Ngọ còn hỏi tớ, hôm nay cậu có tới không đấy.”
“Sao anh ta còn chưa từ bỏ ý định thế?”
“Người ta đẹp trai, lại chung tình với cậu như vậy, sao cậu không thử xem?”
“Tớ còn muốn thử với Leonardo hồi 20 tuổi đây, sao anh ta không cho tớ cơ hội chứ?”
“Tớ biết ngay cậu sẽ thế này mà, dù sao nhiệm vụ của tớ cũng xong rồi.”
An Đề liếc cô ấy: “Cậu nhận bao nhiêu tiền rồi? Chia tớ một nửa đi, tớ đồng ý gặp cậu ta một lần.”
Cô gái tóc đỏ cười đến suýt sặc: “Không phải chứ, An đại tiểu thư, cậu thiếu tiền đến mức này cơ à?”
“Sao em không tìm anh? Em muốn bao nhiêu?” An Đề lười nhác nhấc mí mắt, chẳng phải là nhân vật trung tâm của chủ đề vừa rồi sao, Trần Phùng Ngọ?
Cô không chút nể mặt: “Anh ngốc à? Tôi thèm vào mấy đồng của anh à? Tôi nói đùa đấy.”
Trần Phùng Ngọ bắt đầu theo đuổi An Đề từ năm ba đại học, là người kiên trì lâu nhất trong số những người theo đuổi cô. Phùng Dĩnh còn trêu, người khác chạy 800 mét, anh ta chạy marathon.
Nhưng An Đề thật sự chướng mắt anh ta.
Anh ta chính là kiểu phú nhị đại ăn chơi trác táng, ngầm hút thuốc, uống rượu, gái gú đủ cả, ở trước mặt cô chỉ giả vờ làm một chàng trai ngây thơ mà thôi.
Trong nhà chẳng qua chỉ mở một nhà hàng sang trọng, mà cũng vênh váo như thế.
Bị cô phũ, Trần Phùng Ngọ cũng không tức giận, nói: “Em mà thiếu tiền, cứ nói với anh.”
An Đề không thèm để ý đến anh ta, thậm chí nửa cái liếc mắt cô cũng không cho.
Cô nghĩ lại, nói không chừng chính điều đó lại chạm đúng điểm k*ch th*ch của anh ta, cô càng lạnh lùng kiêu ngạo, anh ta càng muốn chinh phục cho bằng được.
“Chị An Đề,” Chỉ Thực “lóc cóc” chạy tới, “Em có tiền, em có tiền, chị không cần tìm anh khác đâu.”
An Đề bật cười: “Nhóc con như em thì có mấy đồng chứ.”
“Chu Cánh cho em nhiều tiền mừng tuổi lắm, em tiết kiệm nhiều lắm.”
An Đề đột nhiên nảy ra ý, nói với Trần Phùng Ngọ: “Tôi có bạn trai rồi, là chú của cô bé này, mở công ty, đẹp trai hơn anh, chín chắn hơn anh, bố tôi còn rất thích anh ấy, anh đừng quấn lấy tôi nữa, OK?”
Trần Phùng Ngọ sững sờ, rồi cười phá lên: “Cái cớ này em dùng bao nhiêu lần rồi, anh có bao giờ thấy em thật sự ở bên ai đâu.”
“Anh không tin à? Không tin tôi gọi anh ấy tới nhé.” An Đề bấm điện thoại, giọng ngọt ngào nói: “Anh yêu, bạn em muốn gặp anh, anh có thể qua đây một chuyến không?”
Chu Cánh: “…”