Hạ Vấn Dây Tơ Hồng - Hành Nhất Tiếu

Chương 34

An Đề về phòng mình, cô nhìn thấy một cái túi lớn xuất hiện từ lúc nào. Nào là ống kính tele, ống kính góc rộng, và cả một chiếc Flycam – đúng thứ cô từng muốn. Cô có học qua nhiếp ảnh, dù chỉ là nghiệp dư, cũng biết bộ này không hề rẻ.

 

An Đề lắp ống kính, ra sân thử. Cô zoom vào ông lão gánh gồng đằng xa, con chuồn chuồn lướt trên mặt hồ, con dê trên đường mòn. Đồ xịn thế này mà dùng cho cô đúng là giết gà dùng dao mổ trâu. Không biết Chu Cánh kiếm đâu ra.

 

“Dùng được không?” Cô quay lại, đúng là vừa nhắc Tào Tháo.

 

Chu Cánh đang kẹp một điếu thuốc chưa châm, Tướng Quân theo chân anh đi tới, cái đuôi vừa hay quẹt qua bắp chân cô. Cô nhột, theo phản xạ né đi. Anh vỗ đầu con chó, đuổi nó ra chỗ khác.

 

“Khá tốt.” An Đề nói, “Hôm nay anh định đưa em đi lấy cái này à?”

 

“Ừ.”

 

“Em cứ dùng thoải mái à?”

 

Anh vẫn chỉ “Ừ” một tiếng nhàn nhạt, không nhắc gì đến lời Ngụy Khiêm Tốn dặn.

 

An Đề điều chỉnh thông số: “Em còn tưởng anh thuận miệng nói rồi quên luôn.”

 

Anh định nói, anh đã hứa thì sẽ làm, nhưng tình hình này không tiện giải thích. Đơn giản là anh im lặng.

 

Chu Cánh cúi đầu châm thuốc, tay trái che gió, dù thực tế không có gió, chỉ là một thói quen. Anh đi đến bên cột điện, loa phát thanh bắt đầu réo. Như vậy cũng tốt, thính giác bị chiếm giữ, các giác quan khác sẽ yếu đi, anh sẽ không bị phân tâm mà nhìn cô nữa.

 

An Đề nhìn bóng lưng anh, cô hơi nheo mắt. Nông dân lưng còng là vì quanh năm cúi mình làm lụng. Dân văn phòng ngồi bàn giấy, dáng cũng khó mà đẹp. Nhưng lưng, cổ, chân của anh, dù đứng thả lỏng, vẫn thẳng tắp, toát ra khí khái vững chãi như núi. Không giống trúc trong rừng, mà giống… cây hồ dương kiên cường giữa hoang mạc.

 

Sớm chiều chung đụng, trốn cũng trốn không thoát, anh đành giả vờ như không có gì. Kỷ lục Guinness có hạng mục “Nhẫn nhịn giỏi nhất” không? Đúng là nên trao cho anh.

 

Tuy nhiên, An Đề chưa bao giờ là người theo khuôn phép. Có những lúc máu nổi loạn trong cô trỗi dậy rất mạnh. Ví dụ như bây giờ. Anh càng giả vờ mặt lạnh như tiền, cô càng muốn làm anh phá công.

 

“Chú Chu.” Cô gọi anh, đồng thời ngắm, nhấn chụp, bắt trọn khoảnh khắc anh quay đầu lại. Quả nhiên, người có vóc dáng và gương mặt thượng thừa, không cần căn góc, chụp thế nào cũng đẹp. Cô đắc ý, đuôi mày cong lên, giơ máy ảnh: “Muốn xem không? Em chụp đẹp lắm.”

 

Chu Cánh đứng bất động, cách mấy chục bước anh nhìn lúm đồng tiền của cô. Hè oi ả, mà anh lại thấy như đang đắm mình trong sắc xuân. Anh nhìn cô rất lâu, ánh mắt như xuyên qua núi sông, qua bốn mùa, mới khoan thai đáp xuống gương mặt cô. An Đề chắp tay sau lưng, đi đến trước mặt anh: “Em cắt ghép video thì bình thường, nhưng chụp người thì siêu đỉnh. Anh thật sự không xem à?”

 

Anh lùi lại một bước, như con thú bị x*m ph*m l*nh th*, giọng trầm xuống, đầy cảnh giác: “An Đề.”

 

“Em có ăn thịt anh đâu, anh sợ gì?” Vẻ mặt cô ngây thơ, nghiêng đầu, “Hay là… anh đang chột dạ?”

 

Khói thuốc bay lơ lửng, gió đêm thổi tới, tàn thuốc đỏ rực tiến sát, làm bỏng ngón tay anh. Gió cũng thổi rối tóc cô. Cô đưa tay lên, trên cổ tay là một sợi dây buộc tóc, kiểu dáng rất nữ tính. “Giúp em buộc một chút.”

 

Chu Cánh dụi điếu thuốc, nhận lấy cái máy ảnh trên tay cô, ý là: Em rảnh tay, tự mà buộc.

 

“Không hiểu phong tình.” Đây không phải lần đầu cô nghĩ vậy, nhưng là lần đầu cô nói thẳng.

 

“Vì vài lần tình cờ, chúng ta có chút vướng mắc. Nhưng em đã gọi anh một tiếng ‘chú’, về tình về lý, anh nên giữ khoảng cách.”

 

An Đề tiện tay buộc tóc thành búi thấp: “Nếu không có quan hệ huyết thống, cần gì giữ khoảng cách? Anh chưa vợ, em chưa chồng, anh đang né tránh cái gì?”

 

Cô thật sự nghi hoặc, hay đang giả vờ?

 

Anh nói: “Em đang ở độ tuổi đẹp nhất, hoàn toàn khác với anh, đương nhiên phải tránh rồi.”

 

“À. Đó là ‘lý’, anh cảm thấy anh không xứng với em à.” An Đề gật gù, rồi hỏi dồn: “Vậy ‘tình’ đâu?”

 

Hoàng hôn buông xuống, ánh mắt anh khẽ động, phản chiếu bóng hình mờ ảo của cô. “Đến tuổi của anh, người ta sẽ chọn ‘phù hợp’, chứ không phải ‘tình’.”

 

“Chu Cánh,” cô nghiến răng, “Anh nói chuyện đúng là thẳng đến mức đáng ghét.” Anh vẫn bình thản:

 

“Đúng vậy. Cho nên em không cần bận tâm thái độ của anh. Chúng ta không cùng một đường.”

 

“Nhưng anh vừa gián tiếp thừa nhận, không phải sao?”

 

Cô lại cười, “Anh tin không? Từ trước đến giờ chỉ có em từ chối người khác, bao gồm cả anh.” An Đề giật lấy máy ảnh, cô quay lưng đi.

 

Tối đó, trời nổi sấm, mưa như trút nước. Rồi cúp điện. Chỉ Thực sợ hãi, “oa” lên đòi Chu Cánh dỗ. Anh bật đèn pin, ngồi bên mép giường: “Chú ở đây là con làm nũng ngay. Rõ ràng là con không sợ sấm.”

 

“Nhưng lâu rồi chú không dỗ con ngủ.” Cô bé trèo lên giường, kéo tay anh: “Chu Cánh, chú kể chuyện ma đi.”

 

“Dọa con thì con không được khóc.”

 

Cô bé vừa căng thẳng vừa hưng phấn: “Dạ!”

 

Trong thôn có rất nhiều chuyện kỳ bí. Anh thêm thắt, từ từ kể. Chỉ Thực trợn to mắt, nín thở… đột nhiên, cô bé nghe thấy tiếng “Cộc, cộc, cộc”… Cô bé mếu máo: “Chu Cánh, tiếng gì vậy?”

 

Chu Cánh chiếu đèn pin ra cửa: “An Đề.”

 

An Đề ở phòng bên đẩy cửa ra: “Đêm hôm kể chuyện ma, dọa chết người ta à!”

 

Chỉ Thực không nói gì, mắt cô bé dán chặt vào phía sau An Đề. An Đề lập tức thấy lạnh gáy: “Làm gì, Chu Chỉ Thực, em đừng có dọa chị!”

 

Chị… Chị An Đề, chị đừng quay đầu lại!”

 

Càng nói thế, người ta càng tò mò. An Đề vừa sợ vừa muốn nhìn, chậm rãi quay đầu. Không biết có phải do ám thị không, cô thật sự thấy một cái bóng đen lắc lư, cô hét lên “Cứu mạng” rồi lao tới. Người đi dọa bị dọa ngược, Chỉ Thực cũng hét lên.

 

Chu Cánh nhắm mắt, tiếng hét của hai người phụ nữ khiến anh đau cả đầu. Anh chặn An Đề lại, bịt miệng cô: “Không có gì cả, con bé lừa em đấy.”

 

An Đề “Ưm ưm”…

 

Anh thả tay ra.

 

Cô nói: “Nhưng em thật sự thấy mà!”

 

“Cái mùng bị gió thổi thôi.”

 

Cô nhìn kỹ, đúng là vậy. Ngay lập tức, cô quay sang xử lý Chỉ Thực. Chỉ Thực bị dồn vào góc giường, kêu cứu: “Chu Cánh! Đêm khuya trăng mờ, chị An Đề muốn giết người!”

 

“Em còn dám gọi cứu viện? Vừa nãy em dọa chị thế nào?”

 

“Em sai rồi, ha ha ha, chị An Đề, nhột… đừng cù em…”

 

Bà Từ Lệ Phân đang đan áo len, nghe ồn ào tưởng có chuyện, chạy sang thì thấy hai đứa đang vật nhau. Bà mắng Chu Cánh: “Con là chú mà không can, chờ hàng xóm sang mắng vốn à?”

 

Anh cũng đau đầu. Chỉ Thực sắp ngã khỏi giường. Chu Cánh đành phải vớt An Đề ra trước: “Thôi, đừng náo.”

 

Một tiếng sét nữa đánh xuống. Cô giật mình, mất thăng bằng, ngã ngửa ra sau. Anh không kịp chuẩn bị, theo bản năng ôm chặt lấy cô. An Đề vẫn còn th* d*c, lúc này cô mới nhận ra mình đang bị bao bọc bởi hơi thở nam tính. Cô cúi xuống, nhìn cánh tay rắn như thép đang siết eo mình… Cánh tay này, rõ ràng là to hơn cánh tay gầy như que củi của cô cả một vòng. Cả người cô bị anh nhấc bổng lên nhẹ như không.

 

Cảnh này sao quen thế? Về đến phòng, cô mới nhớ ra, đây không phải là tình tiết trong giấc mơ của cô sao? Chu Cánh đặt cô lên giường: “Hai đứa suốt ngày gây chuyện.”

 

An Đề: “!”

 

Đến cả lời thoại cũng y chang.

 

“Vậy chú Chu,” cô ngẩng đầu, ma xui quỷ khiến thế nào, nũng nịu nói: “Anh định phạt em sao?”

 

Chu Cánh khựng lại. Nhưng kịch bản tiếp theo không hề như cô tưởng. Anh không chỉ bỏ đi, mà còn đóng sầm cửa một cái “Rầm!”.

 

An Đề: “…”

 

Tường mỏng, cô nghe thấy anh đang nghiêm giọng dạy dỗ Chỉ Thực: “Còn không ngủ, thì dậy đọc sách.”

 

“Con ngủ, con ngủ…” Sau đó, mọi thứ yên tĩnh.

 

An Đề nằm vật ra giường. Anh dùng sức mạnh quá, mạn sườn cô bị siết đau ê ẩm. Cô vừa xoa vừa chửi thầm Chu Cánh. Không hiểu phong tình thì thôi, lại còn không biết thương hoa tiếc ngọc.

 

Nằm một lúc, cô phắt một cái ngồi dậy. Ngoài cửa sổ mưa gió, sấm chớp, trong đầu cô toàn là mấy chuyện ma anh kể, không tài nào ngủ được. Đều tại hai chú cháu nhà đó!

 

An Đề rón rén đi qua. Phòng Chu Cánh còn hắt ra một khe sáng. Cô gõ cửa.

 

“Sao vậy?”

 

“Em muốn đi… WC.” WC ở nhà nông thôn thường đặt ở sân sau. Cúp điện, mưa to, cô không dám đi một mình.

 

Anh hiểu ngay, lấy hai cái ô: “Đi thôi.”

 

Mưa vẫn rào rào. An Đề phải nói lớn: “Có phải vì Chỉ Thực dọa em, nên anh dỗi em không?”

 

“Em nghĩ nhiều rồi.”

 

Cô vạch trần: “Lần trước cúp điện, anh đi trước em. Vừa nãy anh cố tình đi sau em hai bước.”

 

“Đổi là người khác, anh cũng sẽ chiếu cố, không phải đặc cách cho em.”

 

“Em có nói gì đâu, anh đây là lạy ông tôi ở bụi này à.”

 

Cô thu ô lại, giọng có chút bực bội: “Anh lúc nào cũng vậy, rõ ràng quan tâm nhưng cứ im lặng, người khác không phải thần tiên, làm sao biết được.”

 

Chu Cánh dường như không muốn tiếp tục chủ đề này: “Em còn đi không?”

 

An Đề bùng nổ, vung ô cho nước mưa bắn tung tóe lên người anh: “Nói cho sang thì là cảm xúc ổn định, nói trắng ra anh chính là một khúc gỗ vô vị!”

 

Anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản: “Sáng mai về sớm.”

 

Cô trợn mắt, đẩy cửa đi vào.

 

Lúc quay về, vẫn là anh đi sau. Cô bỗng dừng lại: “Anh kể chuyện người kia đi vệ sinh xong nghe thấy tiếng mèo kêu, hôm sau mọc lông mèo… là thật hay giả?”

 

“Kể chuyện thôi.”

 

“Không phải, Chu Cánh, anh nghe kỹ xem, có phải có tiếng mèo kêu không?”

 

Chu Cánh lắng nghe. Lần này không phải cô ảo giác. Anh tìm, thấy một con mèo con màu xám đang co ro trong đống củi. “Chắc là mèo hoang. Trước còn có rắn, dơi vào nhà.”

 

Mặt cô trắng bệch: “Rắn á?”

 

“Giờ chúng ít khi cắn người, cũng hiếm gặp rồi.”

 

Anh lấy ít cơm thừa, đặt một bát nước trước mặt con mèo.

 

Cô hỏi: “Mình nuôi nó nhé? Nó bé quá.”

 

“Chắc không giữ được đâu. Mèo hoang đến lúc sinh, nó sẽ bỏ đi, sinh xong lại về. Trước đó anh nuôi mấy con, toàn mất tích.”

 

Cô ngồi xổm, lặng nhìn con mèo uống nước, ánh mắt đầy thương cảm. Sáng hôm sau, trời quang đãng. Con mèo đã biến mất, chỉ còn lại hai cái bát không. Nó chỉ đến trú mưa, tạnh mưa thì nó đi.

 

Kỳ thực, người cũng giống như mèo, sẽ không cam lòng ở mãi một chỗ. Một khi đã chạy đi, có thể sẽ không bao giờ quay lại nữa.

 

Nhưng Chu Cánh không nói ra điều đó. Nếu đã sớm biết không giữ được, hà tất phải đặt nhiều tình cảm vào làm gì.

Bình Luận (0)
Comment