Thái độ của An Đề đối với đàn ông, đặc biệt là những người đàn ông có khả năng dính líu đến cuộc đời mình, có thể nói là ngạo mạn.
Không nghi ngờ gì, hôm nay là một buổi xem mắt trá hình, nhưng vì An Chính Đình không ép buộc, nên vừa rồi trên bàn ăn, cô đã nể mặt ông. Giờ phút này lên xe, cô chỉ cắm cúi chơi điện thoại, không thèm để ý đến Tưởng Phương Sĩ bên cạnh.
Trên người anh ta và trong xe có mùi hương gỗ nhàn nhạt. Cô không rành về nước hoa nam, chỉ có thể loại trừ mấy nhãn hiệu xa xỉ phổ thông.
Khóe mắt cô liếc thấy anh ta đang chỉnh lại cổ tay áo. Vải vóc thượng hạng, đường may vừa vặn, có lẽ là hàng đặt may thủ công.
Nói chung, đây là một người rất có phong cách và có tiền.
Tuy không rõ lắm về gia thế nhà họ Tưởng, nhưng Tưởng Phương Sĩ đích xác là một “cành cao”.
Chẳng trách An Chính Đình lại vội vàng đến vậy.
Xe đến dưới lầu nhà Phùng Dĩnh.
Điều khiến An Đề hơi bất ngờ là Tưởng Phương Sĩ chỉ đề nghị thêm phương thức liên lạc, chứ không có bất kỳ lời nói hay hành động nào vượt quá giới hạn.
Cũng phải, kinh nghiệm của cô cho thấy, người càng tỏ ra hoàn hảo không chê vào đâu được, thì càng dễ ẩn giấu bom nổ chậm.
An Đề giữ lại chút dè chừng, cô cảm ơn rồi chào tạm biệt anh ta.
Căn hộ này là quà mẹ Phùng Dĩnh tặng cô ấy khi cô ấy tròn 18 tuổi.
Hoàn cảnh gia đình cô ấy cũng chẳng khá hơn An Đề là bao, thỉnh thoảng cãi nhau với người nhà, cô ấy lại chạy đến đây lánh nạn.
Hai người họ lần trước chưa kịp tụ tập đàng hoàng, hôm nay Phùng Dĩnh nhất quyết bắt An Đề kể chi tiết chuyện của cô và Chu Cánh.
An Đề thuộc tuýp “có gan làm bậy nhưng không có tâm làm bậy”. Chuyện có vượt giới hạn hay không, quyết định bởi việc cô có muốn hay không, chứ không phải có thể hay không.
Ví dụ như chuyện dụ dỗ Chu Cánh, ngay cả Phùng Dĩnh nghe cũng thấy khó tin, vậy mà cô nói làm là làm.
Ừm, “làm” ở đây mang cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
An Đề ôm con mèo của Phùng Dĩnh, tuỳ tiện nằm nghiêng trên sofa, nói: “Điều làm tớ tức giận là, cho dù đã đến nước đó rồi, anh ấy vẫn không có biểu hiện gì.”
“Không phải người ta nói muốn chịu trách nhiệm với cậu rồi sao?”
Cô lắc đầu: “Đó là do tinh thần trách nhiệm của anh ấy thôi, tám phần là anh ấy cho rằng, một cô gái như tớ đem lần đầu tiên cho anh ấy, là tớ chịu thiệt.”
“Bảo một thẳng nam như anh ấy hiểu được cậu, đúng là khó thật.”
Phùng Dĩnh ngồi dựa vào An Đề. Con mèo lập tức nhảy khỏi lòng cô ấy, Phùng Dĩnh muốn bắt lại mà không được.
“Cậu về Kỳ Châu một ngày rồi, anh ấy có động tĩnh gì không?”
“Không.” An Đề đột nhiên hỏi: “Này, cậu nói xem, có phải nhà tớ sắp phá sản không, sao bố tớ cứ có ý muốn phó thác tớ cho cái gã họ Tưởng kia thế?”
“Phỉ phỉ phỉ.” Phùng Dĩnh liên tục “phun” vài tiếng, “Với quan hệ của bố tớ và bố cậu, nếu nhà cậu xảy ra chuyện, tớ có thể không nghe được chút gió nào à?”
“Cũng phải.”
“Nhưng mà, trước đây tớ tìm thầy bói cho cậu, ông ấy nói cậu năm nay vận đào hoa nở rộ, tài vận bình thường, cảm giác cũng chuẩn phết đấy.”
An Đề: “Chuyện khi nào thế?”
Phùng Dĩnh bó tay: “Đại tiểu thư ơi, làm ơn đi, cậu không nhớ lúc đó cậu còn nói, thà trở thành phú bà còn hơn dính phải đào hoa nát à?”
“Tớ không thể vừa có tình yêu vừa có sự nghiệp à? Giờ thì hay rồi, đàn ông không có được, tiền cũng chẳng thấy đâu.”
“Nhưng đừng vội kết luận thế chứ.” Phùng Dĩnh nói một cách thần bí: “Giờ mới tháng Tám, năm nay còn hơn bốn tháng nữa cơ mà.”
An Đề ngồi bật dậy, khoanh chân: “Nói thế nào?”
“Chẳng phải là cậu không chịu chủ động cúi đầu, hy vọng Chu Cánh theo đuổi cậu sao? Nếu anh ấy biết có một tình địch mạnh xuất hiện, anh ấy còn ngồi yên được không?”
Nghe xong, An Đề lại xìu xuống: “Thôi đi, chắc chắn Tưởng Phương Sĩ không phải dạng vừa, làm không khéo lại tự chơi chết mình. Hơn nữa, cậu không biết Chu Cánh có thể nhịn đến mức nào đâu.”
“Vậy cậu tính sao?”
“Kệ.” Cô lại nằm vật xuống, “Dù sao cũng ngủ được rồi rồi, xem như có được chút. Anh ấy yêu hay không yêu, theo đuổi hay không theo đuổi, chẳng lẽ tớ thiếu đàn ông à.”
Phùng Dĩnh đôi khi rất ghen tị với sự phóng khoáng này của An Đề.
Cô ấy từng nói, ý nghĩa của một con người đối với thế giới này, cũng giống như sự tồn tại của một cục gỉ mũi, cuối cùng cũng không ngoài việc bị búng đi như một thứ phế thải.
Cô ấy còn đùa về chủ đề này, bảo nếu viết tự truyện, sẽ đặt tên là 《Cuộc đời của một cục gỉ mũi》.
Nói xong còn rùng vai, tự thấy ghê tởm.
Lời tuy thô nhưng lý không thô. An Đề xuất thân tốt hơn người thường, tính tình được nuông chiều, nhưng cô chưa bao giờ thật sự coi thường ai.
Tiếp xúc lâu mới thấy, cô gái này căn bản là khinh thường việc chơi tâm cơ, lại còn rất mềm lòng, trọng tình cảm. Đương nhiên, cô cũng phân biệt rất rõ ai đối tốt với mình là giả dối hay thật lòng.
Trong giới phú nhị đại, rất khó tìm được người thuần tuý, thông thấu như An Đề.
Vì tư thế nằm, cổ áo cô hơi trễ xuống, để lộ một phần xuân quang. Phùng Dĩnh đưa tay nâng thử, cảm nhận kích cỡ và xúc cảm, tấm tắc cảm thán: “Tớ thấy diễm phúc của anh ấy cũng không cạn đâu.”
An Đề không chút nể nang, đập tay cô bạn ra, cười mắng: “Cậu đi chết đi.”
“Bảo bối à, cậu đúng là hạnh phúc rồi, thời buổi này tìm đâu ra người đàn ông vừa “giỏi nghề” vừa sạch sẽ chứ.”
An Đề che mặt: “Đừng nói nữa, nói nữa tớ lại thấy tiếc.”
Phùng Dĩnh cười ha hả: “Tớ đã nói rồi mà, phụ nữ ấy à, một khi đã nếm được của ngon, là sẽ biết mùi.”
“Haiz, nhưng không thể không thừa nhận, dáng người của anh ấy đúng là trăm dặm mới tìm được một.”
Tiếc là tiếc ở chỗ, anh quá cố chấp, quá coi trọng gia đình. Đạo bất đồng, khó lòng hợp tác, nếu anh không chịu để cô đùa bỡn, cô cũng đành chịu thôi.
An Đề ở nhà Phùng Dĩnh mấy ngày, trong thời gian đó Chỉ Thực có gọi video, giọng nói non nớt kêu nhớ cô.
Phùng Dĩnh cũng ghé vào màn hình, hỏi: “Em gái, chỉ có em nhớ chị ấy thôi à?”
An Đề nói: “Cái giọng điệu của cậu y như đang lừa gạt trẻ con.”
Phùng Dĩnh cũng rất thích Chỉ Thực, cứ tấm tắc con nhà người ta đáng yêu.
Phùng Dĩnh có anh trai chị gái ở trên, họ đã lần lượt lập gia đình, sinh con đẻ cái, nên tình cảnh của cô ấy càng thêm khó xử. Thứ nhất là bị giục cưới, thứ hai là vấn đề phân chia tài sản.
Nhưng suy nghĩ của cô ấy cũng giống An Đề, quy về một câu: Tới đâu hay tới đó.
Chỉ Thực đảo tròn mắt, láu lỉnh: “Vâng, bà nội cũng nhớ, còn chú Chu Cánh thì em không biết à nha.”
An Đề nói: “Nói đi cũng phải nói lại, Chu Chỉ Thực, em thành thật khai báo, lần trước chị nói chuyện với Chu Vĩ, có phải em đã lén mách lại với chú em không?”
Chỉ Thực cười hì hì, thừa nhận: “Là chú Chu Cánh! Chú ấy bảo em nói cho chú ấy biết.”
“Sau đó thì sao? Chú em phản ứng thế nào?”
“Chú Chu Cánh…”
Đối diện bỗng nhiên im bặt, màn hình tối sầm, ngay sau đó truyền đến giọng nói trầm thấp của Chu Cánh: “Lén lén lút lút, đang làm gì đấy?”
“Đâu có, con đang gọi video cho chị An Đề.”
Anh không nói gì.
“Chú có muốn nói chuyện với chị An Đề không?”
Anh nhàn nhạt đáp: “Không cần, đừng nói chuyện lâu quá, ngủ sớm đi.”
Màn hình lại rung lên, nửa khuôn mặt của Chỉ Thực chiếm trọn màn hình, cô bé hạ thấp giọng: “Chị An Đề, em nói chị nghe nè, hai hôm trước em thấy chú ấy từ phòng của chị đi ra, chú ấy nói là dọn dẹp, nhưng em thấy chú ấy là đang nhìn vật nhớ người đó.”
“Nhìn vật nhớ người?”
“Đúng đúng đúng. Cuối tuần sau là sinh nhật 32 tuổi của chú Chu Cánh, 28 tháng 8, dễ nhớ lắm.”
An Đề cười: “Em sao thế, tính làm gián điệp hai mang à?”
Chỉ Thực thở ngắn than dài: “Ai da, ai bảo chuyện của người lớn các chị cứ phải để một đứa con nít như em lo, hai người không thể cố gắng thêm một chút được à.”
Phùng Dĩnh vui hết cỡ: “Em gái, nếu hai người họ thành, chị sẽ mừng cho em một cái bao lì xì siêu… to khổng lồ.”
Cô bé tham tiền Chỉ Thực lập tức vui vẻ: “Vậy hẹn rồi đó nha?”
“Đương nhiên, chị An Đề của em ở ngay bên cạnh nghe thấy đó, tuyệt đối không lừa em.”
“Vâng! Em sẽ cố gắng!” Ý chí chiến đấu của Chỉ Thực bùng lên, “Em đi ngủ đây, bái bai.”
Tắt điện thoại, An Đề tức giận nhéo Phùng Dĩnh một cái: “Cậu hùa theo cái gì thế.”
“Vừa nãy cậu không ngăn cản, chẳng phải là ngầm đồng ý sao.” Phùng Dĩnh ôm lấy cô: “Cậu lớn từng này, mới coi trọng mỗi anh chàng này, mặc kệ có được hay không, đại tiểu thư An Đề sống vì hưởng thụ, nếm thêm vài lần cũng tốt mà.”
An Đề ra vẻ nghiêm túc: “Nói tớ thành cái gì thế, sắc dục là con dao nguy hiểm treo trên đầu, tớ là loại người đó à.”
Phùng Dĩnh cười mà không nói.
Hai cô gái ngầm hiểu ý nhau mà không nói ra.
— Ừ, có thể là vậy thật.
Mấy ngày nay Chu Cánh không ít lần bị hỏi về An Đề, cũng chính vì vậy, anh mới cảm nhận rõ ràng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cô đã để lại dấu vết sâu đậm đến mức nào ở Nghi Giang.
Hôm đó, Chu Cánh đưa bà Từ Lệ Phân đến bệnh viện huyện kiểm tra sức khoẻ, bà cứ than đau lưng. Trên đường, họ gặp bí thư Chu.
Bí thư Chu đi chậm lại, hạ cửa sổ xe xuống, hỏi: “Bà định lên trấn à?”
Bà Từ Lệ Phân: “Tôi qua nhà lão Nhị mặt rỗ, không xa, đi bộ là tới.”
“Cháu chở chú một đoạn.”
Bí thư Chu đùn đẩy: “Tôi còn phải đi đường vòng, phiền phức quá.”
Chu Cánh nói: “Không sao đâu, trời nắng to, chú đi bộ cũng nóng, lên xe đi ạ.”
“Ai da, vậy cảm ơn nhé.” Bí thư Chu ngồi lên ghế phụ, thắt dây an toàn, “Chu Cánh, cháu nói xem chú đi nhờ xe cháu bao nhiêu lần rồi, đưa tiền xe cháu cũng không lấy.”
Bà Từ Lệ Phân nói: “Hàng xóm láng giềng cả, khách khí làm gì.”
“Năm đó Hồng quân không lấy của quần chúng một cây kim sợi chỉ, tôi là bí thư thôn, phải làm gương chứ.” Bí thư Chu lại thuận miệng hỏi: “Sao không thấy Tiểu An đâu nhỉ?”
Chu Cánh nói: “Cô ấy về Kỳ Châu rồi ạ.”
“Nhanh vậy à? À, đúng rồi,” Bí thư Chu nhớ ra, “Lần trước Tiểu An với Tiểu Lưu quay phim tuyên truyền, Tiểu Lưu có nói cô ấy quay xong là đi.”
Chỉ Thực tò mò hỏi: “Sẽ chiếu trên TV ạ?”
“Sẽ chiếu nha, nhưng mà chỉ chiếu ở đài địa phương mình, với mấy nền tảng mạng thôi.” Bí thư Chu móc di động ra, “Tiểu Lưu gửi cho chú mấy đoạn ngắn đã phát này.”
Chỉ Thực bò đến lưng ghế, nhòm đầu qua, nhìn một lát, đột nhiên kinh ngạc cảm thán: “Oa, chị An Đề thật xinh đẹp.”
Chu Cánh đang lái xe, anh chỉ vội liếc được một cái.
Màn hình di động quá nhỏ, một khuôn mặt xinh xắn thoáng qua, không thể thấy rõ.
Anh đè đầu cô bé đẩy về, “Ngồi yên.”
Bí thư Chu nói: “Ban đầu cháu giới thiệu Tiểu An qua, chú còn tưởng Tiểu An là người khó chiều, nhưng chỉ là kiêu kỳ chút thôi, tính tình rất tốt, đầu óc thông minh, không hổ là người trẻ tuổi, học cái gì cũng nhanh. Không ngờ, Tiểu An còn biết nhiếp ảnh. Mọi người cũng rất thích Tiểu An, cái bà chủ tịch hội phụ nữ Đỗ Minh Quyên ấy, còn hâm mộ thôn Chu Gia nhặt được bảo bối.”
Chỉ Thực ngược lại kiêu ngạo hẳn lên: “Đương nhiên rồi ạ, chị An Đề là tốt nhất.”
Trò chuyện không bao lâu, xe tới nơi.
Chu Cánh theo sau đẩy cửa xuống xe, gọi: “Bí thư Chu.”
Bí thư Chu dừng bước, “Ai, sao thế?”
“Mấy đoạn video kia, chú có thể gửi cho cháu không ạ?” Anh dừng một chút, bồi thêm một câu, “Chỉ Thực muốn xem.”
Bí thư Chu cười, không cho anh chút mặt mũi, vạch trần thẳng: “Chú cũng là người từng trải, mấy người trẻ tuổi các cháu cứ thích vòng vo, lấy Chỉ Thực làm cớ gì chứ.”
Môi Chu Cánh mím chặt, mi mắt anh giật giật.
“Được, gửi cho cháu.” Bí thư Chu vỗ cánh tay anh, dùng sức hơi lớn, “Bang” một tiếng, “Thích thì theo đuổi, cháu đẹp trai như vậy, sự nghiệp thành công, độc thân làm gì.”
Chu Cánh thấp giọng “Dạ” một tiếng, không biết là anh hưởng ứng nửa câu đầu, hay là đáp ứng việc theo đuổi.
Tới bệnh viện nhân dân huyện Ngọc Bình.
Hiện tại ở nơi nhỏ cũng thực hành đăng ký online, nhưng xếp hàng, kiểm tra, chờ kết quả, rồi lại qua phòng khám y học cổ truyền làm châm cứu, mất toi cả một ngày.
Từ Lệ Phân nhìn giấy tờ, lẩm bẩm: “Có sao đâu, con cứ bắt mẹ tới bệnh viện, tốn bao nhiêu tiền.”
“Kiểm tra một chút cho yên tâm ạ.”
Bà bỗng nhiên nói: “Tiểu Cánh, mẹ biết con không yên tâm về mẹ, không phải mẹ không thể dọn đến Kỳ Châu.”
“Hai năm trước mẹ đến chỗ con, chê ồn ào, xe nhiều, ở nhà không có việc gì làm, không có người nói chuyện…” Chu Cánh kể ra từng việc, “Cuối cùng ở chưa được hai ngày đã muốn về.”
Từ Lệ Phân nghẹn lời, nói: “Ai da, vậy nếu con thật lòng thích Tiểu Đề, mẹ có thể thích ứng mà.”
“Người có thể chuyển đi nhưng công ty thì sao ạ?” Anh nhìn ra xa, đó là phương hướng Nghi Giang, “Cuộc sống của mọi người vất vả lắm mới dần tốt lên.”
Chấn hưng nông thôn không phải là chuyện một sớm một chiều, con đường này không dễ đi, trước mắt Nghi Giang vẫn ở giai đoạn sơ khai, công ty còn đang thăm dò, hoàn thiện mô hình phát triển, sao có thể nói đi là đi?
Bố anh và Chu Liệt là người tâm huyết với quê nhà, nếu họ dưới suối vàng có biết, tất nhiên cũng sẽ cao hứng.
Từ Lệ Phân không nói nữa.
Đứa con trai út này của bà từ nhỏ lòng tự trọng đã cao, học tập, thể dục, cho dù là đánh nhau, mọi thứ đều không chịu thua người, mười mấy tuổi đã tuyên bố muốn thi đậu đại học tốt. Không phụ kỳ vọng, anh mang vinh quang về cho gia đình, học xong thạc sĩ, lập tức có công việc thể diện, kiếm được tiền.
Kết quả, bố mẹ liên tiếp xảy ra chuyện, trong nhà chỉ còn mình bà quả phụ, vừa lúc bí thư Chu, trấn trưởng tìm đến anh —— ít nhiều có chút ý “đục nước béo cò”, dùng chính sách ưu đãi của thị trấn, thuyết phục anh về quê lập nghiệp. Lúc này mới từng bước có được ngày hôm nay.
Anh không cầu danh lợi, chỉ vì tranh một hơi thở.
Chuyện của Chu Liệt, ở trong thôn bị bao nhiêu người chỉ trích, anh cứ thế dùng chính thành tích của mình đè bẹp những lời đồn đại vớ vẩn. Không ai còn nói về Chu Liệt nữa. Ai cũng nói con trai út nhà họ Chu có tiền đồ, vì thôn, vì trấn làm cống hiến lớn, cờ thưởng một mặt lại một mặt đưa đến công ty anh.
Có khi nghĩ đến những điều này, Từ Lệ Phân cũng không biết là vui hay buồn.
Buổi tối, căn nhà vắng An Đề trở nên yên tĩnh sớm. Dù sao vách tường cũng không cách âm, bên phòng cô luôn mơ hồ truyền đến đủ loại âm nhạc, tiếng nói chuyện.
Chu Cánh đang dựa vào đầu giường, anh nhấn mở video bí thư Chu gửi, bỗng chốc nghĩ đến cái gì, anh lấy laptop tới.
Video chỉ đơn giản cắt nối biên tập, phụ đề còn chưa kịp làm. Mấy cảnh quay khác, anh nhanh chóng kéo qua, thẳng đến khi An Đề xuất hiện.
Anh tua lại vài giây.
Cô rất hợp với ống kính, cười rộ lên không thấy nửa điểm giả tạo, trên mặt trang điểm nhẹ, theo lời cô nói, là gọi là trang điểm sương sương, còn nói, cánh đàn ông bọn anh khẳng định không hiểu, đã trang điểm là trang điểm, thì liên quan gì đến mặt mộc.
Anh đúng là không hiểu, hơn nữa không phân biệt rõ, cô trang điểm và không trang điểm khác nhau ở đâu.
Bản thân cô đã rất xinh đẹp.
Ngày thường An Đề nói chuyện luôn không đứng đắn, nhưng vì tính chất chính thống của phim tuyên truyền, cô cố ý nghiêm túc hơn rất nhiều, tốc độ nói vừa phải, thanh tuyến trong trẻo dễ nghe mà không mất đi sức lực.
Rõ ràng lúc quay anh cũng ở hiện trường, nhưng xem qua màn hình, cảm giác lại rất khác.
Như thể, độ cong khóe môi cô, ánh sáng vụn vỡ trong đáy mắt cô, đang được phóng đại mấy lần.
Mấy đoạn video, phần có cô, cộng lại chỉ có 1 phút 12 giây.
1 phút 12 giây này, Chu Cánh tua đi tua lại nhìn suốt mười lần.
Mười lần.
Anh gập máy tính lại.
Sợ là anh sắp bị ma nhập đến nơi rồi.