Hạ Vấn Dây Tơ Hồng - Hành Nhất Tiếu

Chương 65

Mọi người được gọi tới, ngay cả bí thư Chu cũng cố ý chạy đến.

 

Gã con trai không ra hồn của sư phó Lý đúng là kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu, lúc này anh ta cúi gằm mặt không nói gì, là mẹ anh ta ở đó giải thích không ngừng

 

“Đã đồng ý trả thù lao cho mình rồi, sao con còn làm khó các cô ấy như vậy? Con nhìn xem, làm chân người ta thành cái dạng gì rồi?”

 

Gã đàn ông không phục: “Con không chạm vào cô ta, là cô ta tự ngã.”

 

“Anh không cần ngụy biện, chúng tôi đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc. Có ghi âm làm bằng chứng, anh ăn nói l* m*ng, chúng tôi hoàn toàn có thể kiện anh.”

 

“Muốn kiện thì cứ kiện, có tiền là có thể tùy ý bắt nạt người khác sao?”

 

Nhậm Vũ Trúc bật cười: “Đúng là kẻ ác đi cáo trạng trước, rốt cuộc là ai bắt nạt ai?”

 

“Các người ỷ thế h**p người còn không cho người ta nói à?”

 

Bí thư Chu đập bàn, tức giận nói: “Cậu là đàn ông con trai, sao cứ trốn tránh trách nhiệm thế? Biểu ngữ treo ở trấn, mấy chữ ‘Giảng văn minh, thụ tân phong’ (Nói văn minh, lập nếp sống mới) cậu không thấy à? Chuyện này mà truyền lên mạng, là mất mặt cả cái Nghi Giang này, đến lúc đó người ta nói dân Nghi Giang chúng ta không có tố chất, dã man, cậu gánh nổi trách nhiệm này không?”

 

Vợ sư phó Lý luống cuống, vội nói: “Là tôi quản giáo không nghiêm, chúng tôi xin lỗi cô An.”

 

Bà đẩy con trai, thúc giục: “Mau lên.”

 

An Đề, người nãy giờ vẫn im lặng, lên tiếng: “Nói lời xin lỗi là xong sao? Tôi chịu ấm ức, chân bị thương, có thể xóa bỏ toàn bộ sao?”

 

“Đúng là nên bồi thường tiền thuốc men, tiền bồi thường tổn thất tinh thần.” Người phụ trách hòa giải hỏi, “Như vậy, cô An, cô thấy bao nhiêu là thích hợp?”

 

“Video vẫn phát sóng, 20% (hoa hồng) xem như không có, vẫn tính theo mức ban đầu đã thỏa thuận.”

 

Cô chỉ vào gã đàn ông, “Ngoài ra, người này, phải viết một bức thư tay xin lỗi không dưới một trang, dán ở bảng thông báo của trấn, không được xé trong ba tháng, không quá đáng chứ.”

 

Gã đàn ông vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi, nhưng bị áp lực, nên ráng nhịn không cãi lại.

 

An Đề lại mở miệng: “Không chỉ phải xin lỗi chúng tôi, còn phải xin lỗi sư phó Lý.”

 

Nghe Lưu Lộ Phi nói, gã này từ nhỏ vì có người cha tàn tật, nên bị bắt nạt không ít, mẹ gã vì thế mà cưng chiều quá mức, khiến gã trở nên ngang ngược, gây ra không ít rắc rối. Sư phó Lý dựa vào tay nghề nuôi cả gia đình, còn phải đi thu dọn tàn cuộc cho gã.

 

Cô không có ý định cứu vớt hay giúp đỡ ai, nhưng bài học này, cô phải bắt gã nuốt xuống.

 

Sự việc cứ như vậy được giải quyết xong.

 

Video còn thiếu một chút phần kết, một mình Nhậm Vũ Trúc đi quay là được.

 

Chu Cánh đỡ tay An Đề, dìu cô rời đi.

 

Vật lộn cả buổi sáng, cô nói đói bụng, muốn ăn đồ anh nấu. Vừa nãy còn là bộ dạng nữ cường nhân bình tĩnh mạnh mẽ, giờ đã lại làm nũng.

 

“Cô An, hóa ra em có hai bộ mặt cơ đấy.”

 

“Gặp người nói tiếng người, chẳng lẽ em phải cho người làm em bị thương sắc mặt tốt à?”

 

Ra khỏi văn phòng, Chu Cánh dứt khoát ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Anh cõng em đi.”

 

“Anh không lo bị người ta nói ‘rước cô dâu mới’ nữa à?”

 

“Chắc đã lan truyền khắp nơi rồi, có thêm rận cũng không lo.”

 

An Đề đấm anh, “Ý gì, anh nói em là rận à?”

 

Anh trêu chọc: “Là sư tử cái.”

 

“Anh phiền quá đi.” Cô trèo lên lưng anh, “Gào” một tiếng, “Em mà là sư tử cái, em cắn chết anh.”

 

Đến bên xe, Chu Cánh thả cô xuống, cô nhảy lò cò một chân lên xe.

 

Không có người ngoài, họ mới có thể mở lòng nói chuyện – những lời chỉ thuộc về những người yêu nhau.

 

“Thật ra em bây…”

 

Chu Cánh quen với vai trò trụ cột, luôn cố gắng chống đỡ, không để lộ ra bên ngoài, nhưng trong lòng lại thấy sợ hãi, lỡ như cô có mệnh hệ gì…

 

Anh nặng nề thở ra một hơi, “Anh không ngờ, em lại gặp phải chuyện như thế này.”

 

An Đề thở dài: “Rừng lớn thì chim gì cũng có. Con người ta, chính là thích tự làm khổ mình, em ở nhà ăn chơi hưởng thụ không tốt sao?”

 

Anh chưa kịp mở miệng, cô đã chặn họng: “Em chỉ nghĩ vậy thôi, đã bắt đầu rồi thì em không bỏ dở.”

 

“Em vội vàng giải thích với anh làm gì?”

 

“Bởi vì lúc nào anh cũng nói với em cả đống lý lẽ.” Cô dùng hai tay bóp má anh, “Đôi khi em than thở, oán trách, làm mình làm mẩy, chỉ là cần một cái cửa để trút bỏ cảm xúc tiêu cực thôi.”

 

Chu Cánh cúi mắt nhìn khuôn mặt biến dạng của mình, “Cũng bao gồm cả việc em đang véo anh à?”

 

“Không sai, em đang trút giận lên người anh đây. Nhưng mà em thích anh quá, làm sao giờ?”

 

Chủ đề xoay chuyển quá nhanh, anh như quả bóng bị ném xuống nước, chìm vài giây rồi mới nổi lên.

 

Tiếp theo, An Đề cắn nhẹ môi dưới của anh. Không dùng lực, cô càng giống một đứa trẻ đang dùng răng sữa mới nhú để gặm thử đồ vật.

 

Giận cũng có thể biến thành dục.

 

Ngọn lửa thiêu đốt tám ngày tưởng như đã thành tro tàn, lại làm cho mảnh đất mọc lên mầm mới.

 

Chu Cánh giữ lấy gáy cô, anh muốn làm nụ hôn sâu hơn, vừa ngước mắt, đã thấy bí thư Chu và mọi người đi qua bên ngoài.

 

Anh lập tức buông cô ra, ngồi thẳng dậy.

 

Cô liếc theo hướng mắt anh, rồi bật cười.

 

Chu Cánh chở họ về thôn Chu Gia, tiện thể nói lời cảm ơn.

 

Bí thư Chu nói: “Hầy, cảm ơn gì chứ, trước đây Tiểu An đã làm bao nhiêu việc cho Nghi Giang, chúng ta bảo vệ cô ấy không phải là lẽ thường sao.”

 

Lưu Lộ Phi phụ họa: “Đúng đó, du lịch của trấn chúng ta ngày càng phát triển, công của Tiểu An không hề nhỏ.”

 

Bí thư Chu lại hỏi: “Chu Cánh, cậu với Tiểu An đang hẹn hò đúng không?”

 

Đã đến nước này, cũng không cần che giấu, Chu Cánh “Dạ” một tiếng.

 

“Vậy Tiểu An chính là người của thôn Chu Gia rồi, bị bắt nạt ở bên ngoài, tôi làm bí thư, sao có thể không đứng ra đòi lại công bằng chứ?”

 

Bí thư Chu quay sang nói với An Đề: “Tiểu An, sau này người một nhà không nói lời khách sáo, có việc gì cứ tìm chú với Tiểu Lưu.”

 

An Đề cười đáp: “Vâng ạ, cảm ơn bí thư Chu.”

 

Bí thư Chu vui vẻ: “Tốt quá, cuối cùng Chu Cánh cũng có người thương rồi. Giờ đang mở cửa cho sinh con thứ hai, hai đứa cố gắng, nhân lúc còn trẻ, tranh thủ ba năm ôm hai đứa, hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước.”

 

Lưu Lộ Phi “Phụt” cười, “Chú sốt ruột quá rồi, họ còn chưa cưới xin gì đâu.”

 

Chu Cánh hiếm khi đùa: “Chú đừng giục, dọa người ta chạy mất, cháu làm sao bây giờ.”

 

Lưu Lộ Phi hùa theo: “Đúng đó, chú làm như lừa gạt phụ nữ nhà lành về thôn vậy, Tiểu An vừa mới tốt nghiệp mà.”

 

“Phải phải phải.” Bí thư Chu liên tục gật đầu, “Người trẻ tuổi vẫn nên lấy sự nghiệp làm trọng, cùng nhau xây dựng nông thôn mới tốt đẹp.”

 

“Tiểu An có nói là muốn ở lại Nghi Giang đâu.”

 

“Hắc, tiểu Lưu này, cháu cứ thích hát ngược lại chú đúng không.”

 

An Đề nghe mà buồn cười, cũng đoán được, họ người xướng kẻ họa, là để giúp cô thả lỏng tâm trạng.

 

Xuống xe, Chu Cánh tạm thời làm nạng hình người cho cô, đỡ cô đi về nhà.

 

Từ Lệ Phân thấy thế, quan tâm: “Ối chà, Tiểu Đề, cháu làm sao thế này? Có nghiêm trọng không?”

 

“Cháu không cẩn thận bị ngã, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi ạ.”

 

“Vừa hay, móng giò Chu Lị đưa lần trước vẫn chưa ăn hết, bà hầm cho cháu ăn bổ.”

 

“Bà nội, không sao đâu ạ, không bị thương đến xương.”

 

“Bà còn có lọ dầu thuốc chuyên trị ngã bầm tím, dùng tốt lắm, cháu ngồi đi, lát bảo Tiểu Cánh bôi cho.”

 

Từ Lệ Phân vội vã đi.

 

Chỉ Thực ở trong phòng nghe thấy tiếng nói chuyện, vứt cả TV, lao vào lòng An Đề, dụi dụi, “Chị An Đề, em nhớ chị muốn chết.”

 

“Thôi đi cô, mấy hôm trước vừa ăn cơm chung xong.”

 

“Một ngày không thấy như cách ba thu, chúng ta đã mười mấy thu không gặp rồi.”

 

An Đề dùng sức xoa đầu cô bé, “Chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt dỗ chị vui thôi.”

 

“Không không không, em sẽ dùng hành động chứng minh tình yêu của em với chị.”

 

Chỉ Thực chạy đi rót trà, rửa trái cây, còn giúp cô sạc điện thoại, cười hì hì hỏi: “Chị An Đề, hài lòng chưa?”

 

Lòng An Đề dâng lên một cỗ ấm áp, lan tỏa khắp da thịt, xương cốt, linh hồn, mãnh liệt đến mức hốc mắt cay cay.

 

Cô “Ừm” một tiếng.

 

Nhậm Vũ Trúc quay xong cảnh cuối cùng, An Đề gọi cô ấy đến ăn cơm, tiện thể bàn chuyện biên tập, ăn tối xong, lại bảo cô ấy lái xe của mình về homestay.

 

Buổi tối, Chu Cánh gõ cửa phòng An Đề.

 

“Vào đi.”

 

Cô nằm nghiêng trên giường chơi điện thoại, nghiêng đầu nhìn anh, “Tối muộn thế này, vào phòng con gái không tốt lắm đâu, chú Chu.”

 

“Bôi dầu thuốc cho em.” Anh nghiêm mặt hỏi, “Em ra đây, hay anh vào?”

 

“Không muốn động,” không biết là cô lười hay cố ý, cô duỗi thẳng chân ra, “Anh bôi đi.”

 

Chu Cánh ngồi xuống, mắt nhìn xuống, lòng bàn tay áp lên cổ chân cô, nhẹ nhàng xoa bóp, để dầu thuốc ngấm tốt hơn.

 

Cô bỏ điện thoại xuống, nhìn anh không chớp mắt.

 

Anh hỏi: “Sao vậy?”

 

An Đề nói: “Em tưởng anh sẽ nói gì đó với em.”

 

“Hửm?”

 

“Em cảm thấy hôm nay trạng thái của anh là lạ. Anh vẫn còn giận à? Nhưng chuyện giải quyết xong rồi, em cũng không biết anh giận cái gì.”

 

Chu Cánh dừng động tác, dùng giấy lau tay, “Không có.”

 

Cô không nhịn được: “Vậy rốt cuộc là sao, anh nói với em đi, nghẹn chết đấy.”

 

Anh ôm cô lên đùi, “Tiểu Lưu nói làm anh tỉnh ra. Anh biết em sẽ không định cư ở Nghi Giang, anh cũng không thể rời khỏi đây, vậy sau này chúng ta thì sao?”

 

Cô không để bụng: “Có xa đâu, cùng lắm thì hôm nay anh tìm em, ngày mai em tìm anh.”

 

“Nếu lần sau em ở Kỳ Châu gặp phải chuyện tương tự, anh không thể lập tức đến bên cạnh em; nếu chúng ta bận rộn, dù chỉ cách nhau hai giờ xe, cũng có thể mười ngày nửa tháng không gặp mặt.”

 

“Sau đó thì sao? Anh muốn chia tay sao?”

 

“Không chia tay.” Anh không chút nghĩ ngợi, dứt khoát, “Anh vẫn đang suy nghĩ biện pháp giải quyết tốt nhất.”

 

“Chỉ cần không chia tay, chuyện khác đều là thứ yếu.”

 

Ngược lại Chu Cánh thấy nghi ngờ: “Em tự tin như vậy, tình cảm của chúng ta sẽ không vì yêu xa mà rạn nứt chứ?”

 

“Kể cả cùng nhau ở Kỳ Châu, anh có thể đảm bảo những tình huống anh nói sẽ không xảy ra không?”

 

Cô hỏi làm anh cứng họng.

 

An Đề tiếp tục: “Còn nữa, em sẽ không để công việc, sự nghiệp chiếm quá nửa cuộc đời em. Không phải vì lụy tình, em chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống. Nếu anh không rảnh, em có thể đi tìm anh. Cho nên chuyện anh nói bận rộn không gặp được nhau thường xuyên sẽ không tồn tại.”

 

Anh cười, “Em nói như vậy, hóa ra lại là anh lo bò trắng răng.”

 

“Anh còn muốn nói gì nữa không? Kết hôn? Sinh con? Em nói rõ cho anh biết, trước mắt em không suy nghĩ đến.”

 

“Anh biết, anh từng nói với em, em muốn bay thì bay, muốn ở thì ở, hiện tại, tương lai, anh vẫn giữ lời – chỉ cần không chia tay.”

 

“Được, quyết vậy đi.”

 

Cô chốt hạ, vươn tay xoa xoa giữa hai hàng lông mày của anh, “Chú Chu, người ta nghĩ nhiều sẽ mau già mau xấu đấy.”

 

“Thật lòng mà nói, từ sau khi anh thành niên, anh đã mất đi quyền lợi được tùy hứng.”

 

Dường như chưa có ngày nào, anh sống chỉ vì bản thân mình.

 

Ưu tiên suy nghĩ cho người bên cạnh, suy nghĩ cho gia đình, đã trở thành một lối mòn cảm xúc quen thuộc, không thể đi ngược lại.

 

Cho dù hôm nay đang tức giận, trước mặt bao người, anh cũng không thể động thủ đánh người, không thể đẩy tình thế đến hướng bất lợi cho họ.

 

Lý trí đối với anh lúc đó, là một loại gông cùm, trói buộc. Nhưng lại không thể thoát ra.

 

An Đề học lỏm chiêu xoa lòng bàn tay của anh, giúp anh thả lỏng.

 

“Mỗi người có cách sống riêng, tính cách chúng ta vừa hay bổ sung cho nhau, không phải cũng tốt sao?”

 

Anh vùi mặt vào cổ cô, chóp mũi cọ cọ, vòng tay ôm eo cô, “Lúc trước, An tổng đưa em đến Nghi Giang, vốn là muốn anh dạy dỗ em, kết quả lại là anh học được rất nhiều từ em.”

 

“Ồ, em lợi hại vậy sao, có thể khiến Chu tổng phải học hỏi từ em sao?”

 

“Anh cũng không rõ, có lẽ, từ khoảnh khắc quyết tâm yêu em, anh đã trải qua một cuộc thay đổi rất lớn.”

 

Máu và nước mắt, sự đảo lộn, quyền lực, đều là để phục vụ cho việc thành lập một vương triều thuộc về em. Anh là thần dân trung thành không bao giờ hai lòng của em.

 

Hai người lại hôn nhau.

 

Không có bất kỳ ngôn ngữ nào có thể thay thế tình cảm được biểu đạt qua sự tiếp xúc da thịt.

 

Chu Cánh thăm dò đầu lưỡi cô, nước bọt kéo thành sợi tơ, quấn quýt, triền miên không dứt.

 

Giống như dấn thân vào một cuộc phiêu lưu, cả hai trở thành bạn sinh tử chi giao, cam nguyện giao phó sinh mệnh cho đối phương.

 

An Đề d*ng ch*n, chống lên trán anh th* d*c, đáy mắt ngấn nước, nhẹ giọng hỏi: “Có mang ‘cái đó’ không?”

 

“Đi phòng anh.”

 

Anh n*ng m*ng cô lên, vừa xoay người, đã đối diện với một đôi mắt phẫn nộ.

 

An Đề bị dọa bất ngờ, đẩy anh ra, cô trượt khỏi người anh, suýt thì đè lên cái chân đau.

 

Cô véo anh một cái, “Anh không đóng cửa à?”

 

“Có đóng, chắc là không chặt.”

 

Thật xấu hổ.

 

Chỉ Thực hét về phía họ: “Hai người dám sau lưng con mà yêu đương! Yêu đương thì thôi đi, còn làm phiền trẻ con ngủ!”

 

An Đề cười ngượng ngùng: “Xin lỗi nha Chỉ Thực, bọn chị không cố ý giấu em, chị định mấy hôm nữa tìm cơ hội nói cho em.”

 

Chỉ Thực bỗng nhiên thay đổi thái độ 180 độ, cười hắc hắc: “Em đã cảm thấy hai người sẽ thành đôi từ sớm rồi mà, vậy em có phải gọi chị là thím không?”

 

Chu Cánh xách cô bé lên, “Về phòng ngủ.”

 

“Con không chịu.” Chỉ Thực liều mạng giãy chân, “Chú muốn độc chiếm chị An Đề, để chị ấy sinh em bé cho chú.”

 

An Đề suýt bị nước miếng sặc chết.

 

Chu Cánh nhíu mày, “Ai dạy con?”

 

“Hừ, đàn ông với phụ nữ ngủ chung, không phải là để sinh em bé sao?”

 

“Không phải,” An Đề cười chết, “Chu Cánh, anh thả con bé xuống trước đã.”

 

Chỉ Thực vừa chạm đất, lập tức trốn ra sau lưng cô.

 

Con nhóc ranh mãnh này, dường như đã phát hiện ra pháp bảo để khống chế Chu Cánh.

 

“Chị An Đề, chị đừng sinh em bé.”

 

An Đề cố ý trêu cô bé: “Em không muốn có em trai em gái à?”

 

“Cũng muốn ạ.” Chỉ Thực do dự một lát, rồi lại lắc đầu, “Thôi, vẫn là bỏ đi.”

 

“Tại sao thế?”

 

“Mọi người nói sinh em bé đau lắm, giống như sắp chết vậy, em sợ chị khóc.”

 

An Đề sững sờ một chút.

 

Cô còn tưởng cô bé lo bị tranh giành tình thương.

 

Không ngờ, lại là vì lý do này.

 

Cô sụt sịt mũi, giọng pha chút nức nở: “Nhưng giờ chị đang muốn khóc đây, làm sao giờ?”

 

Chỉ Thực ôm lấy cô, vỗ vỗ lưng: “Đừng khóc.”

 

An Đề bình tĩnh lại, nói: “Chỉ Thực, có lẽ tương lai bọn chị sẽ sinh một đứa con, tiền đề là, cả hai có thể gánh vác trách nhiệm làm cha mẹ. Nhưng em chưa lớn, chị cũng chưa lớn, cho nên tạm thời bọn chị sẽ không sinh con, biết không?”

 

Chỉ Thực gật đầu, “Ồ, em biết rồi.”

 

Chu Cánh gọi cô bé: “Được rồi, Chỉ Thực, đến giờ ngủ rồi.”

 

Cô bé nhìn An Đề, rồi cũng ngoan ngoãn đi qua.

 

Anh đưa Chỉ Thực về phòng, lúc ra ngoài thì gặp Từ Lệ Phân.

 

Bà không hỏi gì, chỉ nói: “Tiểu Đề là một cô gái tốt, con ngàn vạn lần đừng làm chuyện có lỗi với nó, nếu không con sẽ hối hận cả đời.”

 

Xem ra là vừa nãy bà đã nghe thấy gì đó.

 

Chu Cánh thấp giọng: “Mẹ, đời này con quyết không phụ cô ấy.”

Bình Luận (0)
Comment