Mười năm trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Hà Phương ở bệnh viện không có người chăm sóc, em gái Hà Phương Hà Lan cũng không tới, vẫn luôn dùng lý do có việc thoái thác, Lý Tiểu Ngư vốn định tạm nghỉ học đi bệnh viện chăm sóc Hà Phương, lại bị Nhị Nữu biết, sau đó mẹ Nhị Nữu xin nghỉ trong nhà máy, tới bệnh viện chăm sóc Hà Phương.
Để Lý Tiểu Ngư yên tâm đi học không cần phải lo lắng tới chuyện bệnh viện.
Hà Phương vẫn luôn nhớ chuyện này, muốn tìm một cơ hội báo đáp bọn họ, đây là một cơ hội.
"Tiểu Ngư...... Tớ nghe nói Nghiêm Viêm cũng tới......"
"Nghiêm Viêm?" Lý Tiểu Ngư nghe được hai chữ này, dường như những ký ức được giấu kỹ mở ra, khuôn mặt của hắn cũng trở nên mơ hồ.
Đã bao lâu không nghe thấy cái tên này......
Nhị Nữu nghĩ đến ngày đó Tiểu Ngư thất hồn lạc phách nhìn bàn cuối cùng, chỉ lo lắng, người khác đều nói Lý Tiểu Ngư căn bản là con mọt sách, căn bản không có tình cảm, nhưng chỉ có cô biết, người đi vào trong lòng Tiểu Ngư chỉ có một.
"Tiểu Ngư a." Nhị Nữu vội vàng nói: "Cậu đừng nghĩ nhiều, nếu không muốn tới cũng không sao."
"Tớ không sao, Nhị Nữu." Ngón tay Lý Tiểu Ngư vuốt ve di động, hai chân đong đưa, bàn đu dây cũng lên xuống theo, "Tớ muốn đi." Ngày đó sau khi rời đi, côn vẫn luôn tới nhà Nghiêm Viêm xem, suốt một tháng, Nghiêm Viêm đều không về nhà một lần nào.
Cô lo lắng hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hỏi chủ nhiệm lớp mới biết được Nghiêm Viêm chuyển trường, đi theo ch hắn.
Không sao là được, hắn không sao là được.
Nhưng còn... Người kỳ quái kia...... Từ sau ngày hôm đó, không xuất hiện trước mặt cô nữa.
-
Sắc trời ngoài cửa sổ sắc trời tối sầm lại, ánh đèn phòng khách sáng trưng, Hà Phương vào nhà thì thấy cô đi ra.
"Tiểu Ngư đi đâu vậy?" Hà Phương vội hỏi.
Lý Tiểu Ngư cất di động vào trong túi, nói thật: "Đi tham gia họp lớp."
Hà Phương đi tới, sửa sang lại váy cho cô, cười nói: "Tiểu Ngư cũng sẽ trang điểm, đẹp như vậy, khi nào dẫn bạn trai về nhà cho mẹ xem."
Lý Tiểu Ngư nhíu mày, "Mẹ......"
Đứa nhỏ này, ngây ngây ngô ngô, thật sợ bị người lừa, Hà Phương vỗ vỗ bả vai cô:"Đi thôi đi thôi, về sớm một chút, đừng đi vào chỗ tối, đi tới nơi nhiều người biết không."
"Vâng."
"Gặp chuyện nhất định phải gọi cho mẹ!"
"Vâng, con biết rồi."
Hà Phương xua tay: "Đi đi, buổi tối ăn ít kẹo, đã đau răng thì ăn ít đi một chút."
"Con biết rồi." Lý Tiểu Ngư không có một tia không kiên nhẫn gật đầu, ra ngoài đi vào thang máy.
Cửa sắt phản chiếu lại bộ dáng của cô, Lý Tiểu Ngư giơ tay xoa xoa má, có hơi đau, lợi bị nhiễm trùng.
Cô thích ăn kẹo nhưng buổi tối đều nghiêm túc đánh răng, không bị sâu răng, nhưng lợi lại luôn nhiễm trùng sưng đỏ, liếm liếm lại hơi đau.
Đi ra ngoài, cô cũng không ngồi tắc xi, mà là ngồi xe buýt đi, lúc này xe buýt không nhiều người, Lý Tiểu Ngư ngồi ở ghế cuối, đầu dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Không biết tới trạm nào, bên tai truyền đến tiếng thông báo, tiếng bước chân trầm ổn dừng lại bên cạnh cô, Lý Tiểu Ngư ngủ cũng không sâu, nhưng cũng không mở được mắt, mơ mơ màng màng cảm thấy lông mi ngứa, lướt qua trong chớp mắt.
Cho đến trạm cuối cùng, Lý Tiểu Ngư vừa mở mắt đã nhìn thấy bóng dáng một người, người nọ đeo mũ lưỡi trai màu đen, thân hình thon dài, đi đến cửa sau xuống xe.
Nhị Nữu làm nghề gì???
P/s: Bí câu hỏi quá rồi"^"