Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 156

Bóng dáng có chút quen thuộc, Lý Tiểu Ngư không nghĩ quá nhiều, cho đến khi xuống xe, xem địa chỉ Nhị Nữu nhắn, đi vào.

Là khách sạn, đại sảnh lộng lẫy huy hoàng, trang hoàng tráng lệ, đèn thủy tinh treo trên trần nhà, phục vụ đi ngang qua dừng bước, đi đến bên cạnh hỏi cô có cần giúp đỡ gì không.

Lý Tiểu Ngư lắc đầu, vừa định gọi điện thoại cho Nhị Nữu, Nhị Nữu đã gọi đến trước, "Alo."

"Nhị Nữu, cậu ở đâu?"

"Tớ ở đây nè!"

Cúp máy, Lý Tiểu Ngư quay người lại đã thấy Nhị Nữu chạy tới, cô và Nhị Nữu đã một năm chưa gặp nhau.

Hai người ôm nhau, qua một lúc mới buông ra, Nhị Nữu kéo tay cô nói: "Tiểu Ngư a, cậu xinh đẹp hơn rất nhiều."

Lý Tiểu Ngư nhìn nhìn Nhị Nữu, sau khi học cao trung Nhị Nữu bắt đầu gầy, từ một cô gái bụ bẫm trở thành một người con gái đầy mị lực, nếu có người nhìn thấy ảnh ngày xưa, chắc sẽ không thể nhận ra đó là Nhị Nữu.

"Đi thôi, tớ muốn ăn kẹo." Lý Tiểu Ngư cảm thấy trong miệng đắng nghét, ở trên xe ngồi lâu như vậy, cũng có chút say xe.

Nhị Nữu cười ha ha: "Cậu còn chưa bỏ được tật ăn kẹo a."

"Đây không phải là tật xấu, là yêu thích." Lý Tiểu Ngư sờ sờ hạt châu trên cổ theo thói quen, nhưng sờ soạng nửa ngày, làm sao cũng không thấy, đột nhiên dừng bước, cô cúi đầu nhìn xuống, không có gì cả.

Hạt châu của cô đâu?

Hạt châu kia cô đã đeo hơn mười năm, không có, thật sự có chút không quen.

Nhị Nữu thấy thế, hỏi: "Làm sao vậy?"

Lý Tiểu Ngư nhìn xung quanh, tìm cả trong túi, nhưng vẫn không thấy nó.

"Tớ bị rơi đồ, Nhị Nữu." Cô chạm vào cổ, sắc mặt trắng bệch, "Có thể rơi xuống đất, tớ đi tìm thử."

"Cái gì vậy, tớ tìm giúp cậu." Nhị Nữu vội nói.

"Một viên hạt châu, chính là cái viên chúng ta nhặt được khi còn nhỏ." Lý Tiểu Ngư đi nhanh về phía trước, nói: "Cậu giúp tớ tìm xem ở đây có không, tớ ra bên ngoài tìm."

"Được!"

Lý Tiểu Ngư bước ra ngoài, chạy chậm đi xuống cầu thang, mở đèn trên di động chiếu sáng, tìm hạt châu kia.

Không nên rơi chứ, cái dây không biết làm từ chất liệu gì, mười năm dù cô có kéo túm thế nào cũng không đứt, sao hôm nay lại rơi mất? Chẳng lẽ là ở nhà sao?

Lý Tiểu Ngư nỗ lực nhớ lại, trong đầu lại trống rỗng.

Thật là...... Khẩn trương không nhớ được gì cả.

Suy nghĩ, Lý Tiểu Ngư không nhìn thấy người đi phía trước, chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện một đôi giày, không kịp dừng bước.

Lòng bàn tay người nọ chạm vào trán của cô, lòng bàn tay lạnh băng chạm vào làn da, lạnh đến nỗi làm cô hơi run run.

Vội lui về phía sau ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Người nọ mặc tây trang cắt may hoàn hảo, đeo kính gọng vàng, mỗi một chỗ trên khuôn mặt đều được điêu khắc tỉ mỉ, hoàn mỹ đến mức tận cùng lộ ra sự cấm dục thanh lãnh.

Thân tặng @Tea_nht
Bình Luận (0)
Comment