Edit: ULies
Beta: Ư Ư
Vào một ngày nào đó nhân cơ hội cha Kỳ không có ở nhà, bà nội thì ngủ ở phòng bên cạnh, gã lén lút tới gần mép giường Kỳ Cừu, thò bàn tay vào trong chăn.
Khi đó hắn chỉ mới tám tuổi, so với sức lực của một đứa trẻ mười sáu tuổi, căn bản không thể địch nổi, chỉ một lát đã bị gã ta đè lên giường giở trò đồi bại.
Gã như bị phát rồ, rút thắt lưng ra không ngừng quất trên cơ thể nho nhỏ của Kỳ Cừu, bịt miệng Kỳ Cừu, sợ hắn kêu ra tiếng sẽ đánh thức bà nội đang ngủ ở phòng bên cạnh.
Áo của Kỳ Cừu bị lột ra, cơ thể dính sát trên giường, miệng bị bịt lại, từng cơn đau truyền tới tấm lưng nhỏ bé, âm thanh bạch bạch vang vọng trong căn phòng yên tĩnh tối tăm, bà nội ngủ rất sâu, căn bản không thể nghe thấy động tĩnh ở bên này.
Hai mắt anh họ đỏ như máu, tựa hồ bị cảnh tượng trước mắt kích thích, gã đắm chìm trong cơn hưng phấn tột độ, lại không thấy cậu bé một con dao dưới gối ra, đột nhiên đâm vào ngực gã, rút ra cắm vào, theo từng động tác của đứa trẻ ấy, máu bắn ra khắp nơi.
Tiếng hét chói tai của gã bị gối chặn lại, càng kịch liệt giãy giụa máu càng chảy nhanh, đầu óc gã ta choáng váng, đôi mắt trợn trừng nhìn về phía trước, bé trai ngồi trên người hắn, đôi mắt đen nhánh, đôi mắt vốn bình tĩnh như mặt nước tỏa ra một chút tươi sống mãnh mẽ, dao gọt hoa quả trong mắt hắn chẳng qua chỉ giống như chiếc bút máy bình thường mà thôi, liên tục đâm vào người anh họ.
Ga giường bị máu tươi nhuộm đỏ, trong phòng chỉ còn tiếng dao đâm vào da thịt và tiếng thở dốc nặng nề của bé trai.
Quá đẹp, máu máu máu máu máu, thật là vui a.】
Cốt truyện 723 gửi đến tạm dừng ở đây, câu cuối cùng làm Thẩm Ngư hú hồn cái hồn còn nguyên.
Người bình thường lần đầu tiên giết người, khi nhìn thấy máu không phải đều sợ hãi à???
Đúng là boss phản diện không phải ai cũng làm được, quá khứ và tâm hồn chắc chắn đều bi thảm vặn vẹo.
"Cô giáo."
Một âm thanh từ bên cạnh truyền tới, Thẩm Ngư sau khi lấy lại tinh thần bèn lùi về sau vài bước, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Kỳ Cừu nhìn Thẩm Ngư vẫn đang sợ hãi, một lúc lâu sau mới nói: "Đã dọn dẹp sạch sẽ, mấy phòng khác không thể ngủ, cô hôm nay ngủ trong phòng em đi, em ngủ sofa trong phòng khách."
Nếu câu này nói ra trước khi Thẩm Ngư đọc đoạn cốt truyện kia, cô nhất định sẽ gật đầu đồng ý, nhưng khi biết được trong phòng còn có một cái xác...
Thẩm Ngư khụ khụ, giả vờ trấn tĩnh nói: "Đừng, tôi ngủ trên sô pha, em vẫn đang là tuổi ăn tuổi lớn, cô giáo sao dám để em ngủ trên sofa chứ."
Kỳ Cừu lắc đầu, "Không sao đâu cô giáo, em có thể."
"Em không thể!" Thẩm Ngư nâng tay lên không cho hắn tiếp tục mở miệng, "Nghe cô nói, hôm nay em ngủ trong phòng, tôi ngủ sô pha."
"Được rồi..." Kỳ Cừu cúi đầu, trong căp mắt thâm thúy mơ hồ hiện lên cái gì đó.
Hơn nữa ngày hôm qua, Thẩm Ngư đã hai ngày không tắm rửa, trên người đều là mùi máu tanh hôi hám.
Kỳ Cừu tìm được vài cái áo thun, đây là đồ áo hồi trước, khi còn nhỏ khung xương của hắn khá nhỏ, đưa cho Thẩm Ngư mặc, cũng không lớn.
Đi vào trong phòng tắm, người trong gương chỉ cần một cái ngước mặt cũng lộ ra khí chất hư hỏng, khí chất yêu diễm bức người, cởi áo ra, làn da trắng như tuyết và bầu ngực phát triển cực kì tốt, ngực tấn công mông phòng thủ, mặt trẻ con thân hình người lớn.
Thật là xứng với khí chất của nữ phụ ác độc! Nhưng cũng không thể khiến nam chính và phản diện quay đầu lại nhìn một cái, chỉ có khí chất thanh thuần vô thức lẫn thêm vài tia câu dẫn người khác của nữ chính mới có thể khiến đám đàn ông kia yêu say đắm.
Thẩm Ngư ở thế giới này, không có yêu cầu gì lớn, chỉ cần tìm một chỗ yên yên lành lành sống hết đời là ok con dê.
Nhiệm vụ tẩy trắng không có thời hạn, ý tứ là, muốn cô ngồi đây chờ chớt!
Hơn nữa nam chính và nữ chính không thể chết, nhiệm vụ ngăn chặn thế giới bị hủy diệt, thật ra cũng rất đơn giản.