Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 221

Edit: ULies

Beta: Ư Ư

Bây giờ Kỳ Cừu vẫn chưa biến thành tên biến thái, chỉ cần cô chậm rãi cảm hóa, khiến hắn từ bỏ ý đồ hủy diệt thế giới, vậy là xong.

Không có nhiệm vụ công lược, Thẩm Ngư vui vẻ tắm rửa, thoải mái xoa đầu ngồi trên sofa.

Cô cũng không cần phải công lược thiếu niên bị bệnh trung nhị (1) này, phải dùng tình yêu của chủ nhiệm lớp để cảm hóa ~

Ngay lúc này, Kỳ Cừu từ trong phòng đi ra, tay ôm quần áo, đi vào phòng tắm.

Tắm khoảng mười mấy phút mới đi ra, mái tóc ướt đẫm, quần áo dính sát trên người, giống như vẫn chưa lau khô người đã vội vàng mặc quần áo vào, gió đêm hiu hiu thổi qua cửa sổ, có chút lạnh lẽo.

Thẩm Ngư ngay lập tức bật mode cảm hóa, vỗ vỗ trên ghế sofa, nói với thiếu niên: "Kỳ Cừu, em lại đây."

Đây là lần đầu tiên cô gọi đầy đủ tên hắn, lúc trước đều gọi là bạn học Kỳ, Kỳ Cừu hơi giật mình, quay đầu lại nhìn thấy cô đang vẫy vẫy tay với hắn.

Kỳ Cừu đi qua, Thẩm Ngư kéo hắn ngồi xuống ghế sofa, trong nháy mắt quên mất nếu mình đụng vào da đối phương, thân thể cô sẽ như bị điện giật, tê tê dại dại từ ngón tay lan đến toàn thân.

Vội vàng thu tay lại, lui về phía sau sofa.

Kỳ Cừu nghe được động tĩnh liền nhìn thoáng về phía cô, thắc mắc hỏi: "Cô giáo, cô sao vậy?"

Thẩm Ngư hít sâu một hơi, khi cảm xúc khó tả kia biến mất, mới mở miệng, "Tôi không......" Nhưng lại không nghĩ tới bởi vì cơn xao động lúc nãy nên giọng nói trở nên mềm mại nhu mị, giống như đang làm nũng.

Cô nghe giọng mình, mặt bùm một phát đỏ lên, người bên cạnh cũng sửng sốt một chút, lúc quay đầu lại đột nhiên thấy gương mặt nữ nhân phiếm hồng, hai mắt như mê như say giăng lên một tầng sương mù, đôi tay chống trên sô pha, áo thun hơi rộng trễ xuống, ánh đèn mạ lên bả vai trắng bóng của cô một màu cam ấp áp, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy núi everest trước ngực cô.

Thẩm Ngư cảm nhận được một ánh mắt cháy bỏng, vừa nhấc mắt lên liền đối diện với cặp mắt sâu thẳm của thiếu niên, vội vàng kéo quần áo lên, sửa sang lại, ho nhẹ, nói: "Tôi muốn ngủ, em cũng đi ngủ đi."

Dứt lời, cô cầm thảm lông bên cạnh sofa đắp lên người, nằm yên nhìn thiếu niên vẫn đang ngồi bên cạnh sofa, nói: "Em cũng đi ngủ đi, hai ngày nay quá mệt mỏi rồi."

Kỳ Cừu vâng một tiếng, đứng dậy trở về phòng.

Sau khi người nọ đi mất, Thẩm Ngư trưng ra vẻ mặt "chó nhà có tang" nói với hệ thống:

"Hệ ca, dù sao tôi cũng là đồng chí cách mạng của anh, đã cùng nhau đi qua nhiều thế giới như vậy, anh không thể đổi cái dị năng này sao? Thật sự rất đáng sợ." Cái cảm giác điện chạy khắp người này chẳng khác gì uống thuốc kích dục!

【 Ký chủ, thật sự không đổi được. 】

"Hiu hiu hiu ~"

【 Ký chủ......】

"Hiu hiu hiu hiu hiu hiu ~"

【Ký......】

"Hiu hiu hiu hiu hiu hiu hiu ~"

【 Có cách ngăn không để hệ mị hoặc chi phố! 】 hiu hiu cái gì! Tởm chết đi được! 723 giơ cờ trắng đầu hàng.

"Làm thế nào??" Thẩm Ngư vừa nghe đã thấy hấp dẫn, ngồi dậy kích động hỏi.

【 Trong thương thành có thuốc ức chế, có thể duy trì một tuần, nhưng mà lại có tác dụng phụ, một khi ký chủ không dùng nữa, sẽ chịu gấp mười lần ban đầu. 】

Thẩm Ngư: "......"

【 Tôi không muốn nói cho ký chủ, tác dụng phụ này rất là đáng sợ, sẽ không có ai ngu mà đâm đầu đi mua hết á. 】 Thuốc ức chế có giới hạn, một tuần chỉ có thể mua một lần, nếu thương thành đột nhiên ngừng cung cấp hàng, ký chủ sẽ phải hứng chịu tác dụng phụ.

Thẩm Ngư: "Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ lại."

Thẩm Ngư nghĩ nghĩ một lúc,đã nghẹo đầu ngáy.

-

Thân thể như bị ngâm trong biển sâu, chậm rãi chìm xuống, cô hoảng hốt giãy giụa, nước xung quanh cô không lạnh như nước biển, mà ấm áp khiến người ta thoải mái như bay lên mây.

————————

Tác giả: Nằm mơ play~~

(1) Bệnh trung nhị (-中二病 – Chuunibyou): ám chỉ các bạn thanh thiếu niên có ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Là bệnh cái rốn vũ trụ đó~~
Bình Luận (0)
Comment