Tình cảm của Lộc Hàm cùng Thế Huân được mẫu thân tán thành, tản đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được lấy xuống, an tâm đi vào giấc ngủ, sáng sớm hôm sau rời giường tâm tình cũng rất sung sướng, chờ đợi Thế Huân tới nhà đón mình đi làm.
“Tiểu Lộc mau lại đây ăn điển tâm.” Lộc mẫu múc thức ăn xong vẫy tay gọi Lộc Hàm.
“A.” Lộc Hàm lên tiếng, nhưng không đi lại bàn ăn, ngược lại chạy đến ban công, rướn cổ nhìn xuống dưới lầu.
“Con đừng dùng camen đem cơm cho Thế Huân nữa, gọi điện thoại kêu cậu ta lên đây ăn luôn đi.” Lộc mẫu nhìn thấy động tác của Lộc Hàm mà lắc đầu cười, cũng đi đến ban công nhìn xuống, nhìn thấy Thế Huân đang ngưỡng cổ hướng trên lầu ngoắc ngoắc.
“Mẹ! Người…” Lộc Hàm giật mình nhìn mẫu thân bên cạnh. Hiện tại cậu đã hiểu tại sao mẫu thân lại biết được chuyện của cậu và Thế Huân, thì ra những hành động thân mật của mình và anh ở dưới lầu sớm đã bị mẹ nhìn thấy.
“Cơm canh đều muốn nguội rồi, con mau gọi điện thoại cho Thế Huân đi.” Lộc mẫu hướng Thế Huân ở dưới lầu vẫy tay, vỗ vỗ bả vai Lộc Hàm, lại đi đến nhà bếp lấy thêm một bộ chén đũa.
Lộc Hàm gọi điện thoại kêu Thế Huân lên, ba người hoà thuận vui vẻ ăn bữa sáng. Lộc mẫu nhìn Lộc Hàm cùng Thế Huân khanh khanh ta ta, trong mắt tất cả đều là ngọt ngào hạnh phúc thì tạm yên tâm, đối với Thế Huân, coi như là mình vừa có thêm một đứa con trai, chỉ cần hai người bọn họ có thể hạnh phúc là tốt rồi.
Những ngày tiếp theo chính là Thế Huân đến nhà Lộc Hàm ăn bữa sáng, rồi hai người mới cùng nhau đến công ty. Sau khi tan tầm anh sẽ ở lại nhà Lộc Hàm ăn xong cơm chiều, rồi mới một mình về nhà.
Không quá mấy ngày, Lộc mẫu liền chủ động đưa ra ý kiến muốn Lộc Hàm dọn qua nhà Thế Huân ở. Thế Huân mỗi ngày sớm tối đều phải đưa đón Lộc Hàm rất vất vả, đến buổi tối khi anh rời đi, hai người dính nhau khó phân khó xa đến Lộc mẫu nhìn còn thấy khó chịu. Lộc mẫu cũng từng trải qua thời tuổi trẻ, biết khi hai người tình nùng thì chỉ hận sao không được phút phút giây giây ở cùng một chỗ, cho nên cũng không muốn chia cắt hai người. Huống chi lúc trước Thế Huân cùng Lộc Hàm đã sống chung một đoạn thời gian, hiện tại không tất yếu phải làm khó ngăn cản.
Lộc mẫu khai sáng rộng rãi, thực lòng hy vọng hai người có thể trôi qua tốt đẹp. Thế Huân cũng là thật lòng đem bà trở thành mẫu thân của mình mà đối đãi, trực tiếp dứt khoát đổi cách xưng hô gọi một tiếng “Mẹ”. Khi Lộc mẫu đưa ra ý kiến muốn Lộc Hàm dọn lại nhà mình ở, Thế Huân liền nói muốn Lộc mẫu cũng cùng lại ở chung, dù sao lão nhân gia lớn tuổi, ở cùng một chỗ cũng tốt, có thể chăm sóc lẫn nhau. Nhưng Lộc mẫu lại không muốn quấy rầy thế giới của hai người trẻ tuổi, bảo rằng chỉ cần có thời gian thường xuyên về thăm mình là được.
Cứ như vậy, Lộc Hàm lại dọn về nhà Thế Huân. Đối với Thế Huân mà nói, Lộc Hàm lúc này mới chân chính là đã trở lại. Hai người từ say rượu trãi qua đêm đầu tiên, đến bao dưỡng, ở chung, sinh ra hiểu lầm, rồi lại đến Lộc Hàm bị đuổi ra khỏi nhà… Bây giờ có thể hạnh phúc ở cùng một chỗ, coi như là không trải qua mưa gió sao thấy được mặt trời hồng, trời quang mây tạnh.
Ngày chuyển nhà, khi Thế Huân lái xe đến nhà Lộc Hàm, dọc đường đi đều cười toe toét. Tới khi về dưới lầu nhà mình, không đợi Lộc Hàm động thủ, Thế Huân liền kích động tha bao lớn bao nhỏ lên lầu, nhưng đến lúc mở cửa thì lại gặp khó khăn, hai tay đều xách đồ vật này nọ, muốn lấy chìa khóa ra cũng không được.
“Được rồi, để em mở cho.” Lộc Hàm từ phía sau chạy tới nhìn thấy động tác ngốc nghếch của Thế Huân, liền lấy chìa khóa trong túi của mình mở cửa.
Lúc này Thế Huân mới nhớ tới chuyện chìa khóa. Lúc trước khi đưa nó cho Lộc Hàm anh còn do dự hơn nữa ngày, bởi vì khi đó quan hệ của hai người vẫn đơn thuần là quan hệ bao dưỡng, mà chìa khóa nhà Thế Huân chỉ muốn giao cho người yêu của mình, bất quá hiện tại xem ra thật là đưa đúng người, đây có lẽ gọi là duyên phận đi. Thế Huân nghĩ thầm duyên phận của mình và Lộc Hàm hẳn là từ mười năm trước đã bắt đầu rồi, quanh quẩn một vòng lớn, cuối cùng hiểu nhau gần nhau cùng một chỗ.
Hai người bận rộn đem đồ đạt của Lộc Hàm sắp xếp, đương nhiên không hề để ở khách phòng, mà là trực tiếp để ở phòng Thế Huân.
Chuyển nhà cũng thật mệt nhọc, hai người ra một thân đầy mồ hôi. Thế Huân để cho Lộc Hàm đi tắm trước. Anh đương nhiên rất muốn hưởng thụ tình thú khi hai người tắm chung, nhưng lại sợ khi nhìn thấy thân thể trần truồng của Lộc Hàm sẽ khống chế không được chính mình, hai người làm tình sẽ làm hại Lộc Hàm càng mệt, Thế Huân cũng đành phải từ bỏ.
Bất quá khi Thế Huân tắm rửa xong, Lộc Hàm cũng đã lưu loát làm xong cơm chiều. Hít sâu một hơi mùi thức ăn phiêu tán trong không khí. Trong lòng Thế Huân lòng tràn đầy hạnh phúc cùng cảm động.