Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 164

Ăn xong cơm chiều, hai người ngồi vào ghế sofa xem TV. Lộc Hàm chuyên chú xem, còn Thế Huân thì chuyên chú ngắm cậu.

Thế Huân chăm chú không dời mắt nhìn một bên mặt của Lộc Hàm, khóe mắt mỉm cười, cái mũi nhỏ nhắn, đôi môi ôn nhuận, da thịt bóng loáng non mịn, hai má hơi hơi phiếm hồng... Thế Huân càng xem càng cảm thấy Lộc Hàm "Mỹ vị ngon miệng", bụng vừa mới ăn no còn chưa kịp tiêu hóa lại đột nhiên nảy lên một trận đói khát, anh hận không thể lập tức đem Lộc Hàm một hơi " ăn" mất.

Sau khi hai người hảo hợp, tổng cộng làm qua chỉ có một lần, là bởi vì Thế Huân lần đó tham hoan làm quá nhiều khiến hậu mặt chỗ kia của Lộc Hàm bị cấp lộng sưng lên. Sau đó thì Lộc Hàm vẫn luôn ở nhà mình, cho dù Lộc mẫu đã chấp nhận tình cảm của hai người, nhưng mà ở trước mặt trưởng bối cũng không thể làm ra hành động quá mức thân mật. Ban ngày ở công ty, hai người thừa dịp lúc ăn trưa trong phòng làm việc của Thế Huân cũng thân thiết trong chốc lát, nhưng anh hôn hôn sờ sờ vài cái còn được, nếu tiến thêm một bước nữa thì Lộc Hàm cỡ nào cũng không chịu.

Thế Huân thấy được, mò được, chính là lại ăn không được, tâm dương khó nhịn đã nghẹn đến vài ngày. Hiện tại Lộc Hàm ở ngay trước mắt mình, anh làm sao không nghĩ biện pháp. Nhưng hôm nay chuyển nhà quả thật hơi mệt, Thế Huân chính mình không hề hấn gì, nhưng là sợ nếu tiến hành "Kịch liệt vận động" sẽ mệt chết Lộc Hàm.

Hiện tại không thể so với trước kia, trước kia hai người chính là quan hệ bao dưỡng đơn thuần, Thế Huân tuyệt đối là muốn làm cái gì liền làm cái đó, rất ít khi chú ý đến cảm thụ của Lộc Hàm. Nhưng hiện tại anh đau sủng cậu còn không kịp, sao nỡ để cậu chịu nửa điểm mệt mỏi. Coi như muốn, cũng chỉ là đôi mắt trông mong nhìn Lộc Hàm cho đỡ thèm. Thế Huân thậm chí còn không dám thân ôm Lộc Hàm một chút, chỉ sợ một khi bắt đầu mình liền không dừng lại được.

Lộc Hàm hai mắt nhìn chăm chú TV, nhưng mà lại hoàn toàn không biết trong TV đang chiếu cái gì, chỉ cảm thấy hai má sắp bị cái nhìn chăm chú của Thế Huân làm bốc cháy, toàn bộ một bên mặt đều cháy sạch lợi hại.

"Thế... Thế Huân, trên mặt em bị dính cái gì sao!?" Lộc Hàm thật sự chịu không nổi ánh mắt bốc lửa kia của Thế Huân, tùy tiện tìm một lý do để quay đầu lại.

"Không... không có." Thế Huân không nghĩ tới Lộc Hàm vẫn luôn nhìn TV sẽ đột nhiên xoay lại đây, làm anh chưa kịp thu hồi ánh mắt thèm khát của mình, đã liền cùng Lộc Hàm mặt đối mặt.

Ánh mắt hai người tương giao cùng một chỗ liền không thể phân ra. Có lẽ do ánh mắt quá mực nóng bỏng của Thế Huân, Lộc Hàm đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, theo bản năng liền vươn đầu lưỡi liếm hạ đôi môi khô ráo.

"Ngô... Lộc Hàm..." Đầu lưỡi phấn hồng ướt sủng lướt qua đôi môi cánh hoa, Thế Huân cảm thấy Lộc Hàm kia giống như đang liếm qua ruột gan của mình, thân thể tê dại ngứa ngái như thể mới vừa có điện chạy qua, dục hỏa liều mạng áp chế lập tức đã bị châm. Thế Huân rốt cuộc khống chế không được chính mình, trực tiếp chồm qua người Lộc Hàm hôn lên môi cậu.

Lộc Hàm đương nhiên không có nửa điểm phản kháng, phóng mềm thân mình tiến sát vào trong ngực Thế Huân, ngoan ngoãn hé miệng để đầu lưỡi của anh tiến vào trong miệng tùy ý trở mình liếm lộng.

Lộc Hàm nhu thuận phối hợp lại làm Thế Huân được một tấc lại muốn tiến một thước, chỉ là thân hôn ngoài miệng còn chưa đủ, bàn tay anh đã chui vào vạt áo của cậu sờ soạn da thịt ấm áp bóng loáng, từ thắt lưng sờ đến bụng rồi dần dần sờ lên chỗ ngực, Thế Huân dùng hai ngón tay nắm lấy đầu v* hơi đứng thẳng nhẹ nhàng xoa nắn.

"Lộc Hàm, anh nhịn không được... làm sao đây, anh thật sự nhịn không được..." Thế Huân kề sát đôi môi Lộc Hàm, dồn dập thở dốc.

"Nhịn... nhịn cái gì!?" Đại não Lộc Hàm đã bắt đầu lâm vào mê mang, thuận theo lời nói của Thế Huân mà mơ mơ màng màng hỏi một câu.

"Hôm nay chuyển nhà thật mệt, anh sợ tái gây sức ép thân thể em sẽ chịu không nổi. Nhưng mà anh... anh..." Tuy Thế Huân liên tục giải thích, nhưng lại luyến tiếc buông ra Lộc Hàm, đôi môi thuận theo cái cổ thon dài của cậu bắt đầu hôn xuống dưới, đem hầu kết nhô ra hàm nhập vào trong miệng vừa hút vừa liếm.

"Không... không sao đâu, ngày mai chủ nhật có thể ở nhà nghỉ ngơi. Hơn nữa... hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta trở lại sống với nhau, nên... nên để lại kỷ niệm một chút... A a... Thế Huân Thế Huân..." Lộc Hàm dài dòng giải thích muốn đem suy nghĩ của mình biểu đạt rõ ràng, nhưng Thế Huân nào có kiên nhẫn chờ cậu nói xong. Anh vừa mới nghe cậu đồng ý, liền thuần thục giải khai nút áo của cậu, đem vạt áo mở rộng ra hai bên, cúi đầu há mồm ngậm lấy đầu v* đứng thẳng vào trong miệng, biến thành thân thể Lộc Hàm run rẩy một trận, đứt quãng phát ra tiếng rên rỉ.
Bình Luận (0)
Comment