Hải Đường Nương Tử

Chương 37

Đại quân Hoa Triêu quốc xuất phát tới Tây Uyển quốc đã tạm thời đóng quân ở phạm vi trong thành, hai nước giương cung bạt kiếm, sẵn sàng chiến đấu, trận chiến này một phát không thể vãn hồi. Hoa Tiêu muốn chiếm đoạt hai mươi tư thành Tây Uyển đã từ xưa đến nay, những năm nay tìm các loại lý do không ngừng xuất binh, nhưng hai nước thế lực ngang nhau, đánh hơn mười trận chiến, cũng không phân thắng bại.

Bọn họ phần lớn trong nhà đều có thê nhi già trẻ, rời xa quê hương đến nơi chiến trường hoang vu không có dấu người, cho dù bọn họ đã là người trưởng thành, trong lòng cũng không khỏi đau buồn, huống chi chiến tranh hết sức căng thẳng, tùy thời có thể mất đầu, ném đi tánh mạng, ngồi ở một chỗ mặc dù nói chuyện tào lao, cũng không có tâm trạng nhẹ nhõm sung sướng, chỗ nói chuyện lúc nào cũng dễ dàng có địch tiến đánh, mỗi người uống vào chút rượu còn sót lại, nghĩ không biết vận mệnh phía trước.

Mục đích của Nhâm Thu rất rõ ràng, lần này tập kích ban đêm là muốn đánh bất ngờ quân doanh Hoa Triêu, mà mục tiêu cũng chỉ có một, đó là Dung Tú Thần!

Dung Tú Thần là chủ chốt của quân Hoa Triêu, chỉ cần một khi hắn ngã xuống, trận chiến này sẽ không đánh mà thắng. Cho dù không thể chặt đầu của hắn, khiến quân doanh long trời lỡ đất, có thể làm cho hắn tổn thương chút nguyên khí cũng tốt. Hơn nữa theo thám tử hồi báo, lần trước Dung Tú Thần ở trong trận chiến Vọng Pha đã bị thương, đến nay còn chưa hoàn toàn khỏe hẳn.

Kim Sinh và Toàn Nhịn chen chúc đứng trong đội ngũ đông nghịt, nghe Tây Hổ tướng quân Nhâm Thu ở phía trên đang cổ động, dõng dạc nói. Toàn Nhị vụng trộm hướng Kim Sinh bên này lôi kéo, thấp giọng hỏi: "Ngươi có sợ không?"

Kim Sinh không có trả lời hắn, phía dưới buông thỏng tay vỗ vỗ mu bàn tay Toàn Nhị, nói: "Đừng sợ hãi, nên đến dù sao còn chưa đến. Ngươi đi theo ta, hai ta cùng nhau hỗ trợ."

"Kim Sinh , chúng ta sẽ chết sao? Tướng quân kia nói đi đánh lén, còn nói... Còn nói muốn cắt lấy cái gì mà đầu Dung Tú Thần, sao trong lòng của ta nghe chỉ cảm thấy rùng mình?"

Kim Sinh trầm mặt không nói lời nào, hắn chỉ là một binh sĩ nho nhỏ, ở trong quân doanh cũng không có tư cách nói chuyện. Lúc trước hắn nghe không ít lão binh trong quân nói về Dung Tú Thần người này, trên chiến trường có thể dùng một từ "Giảo hoạt" để hình dung hắn, hắn tựa như một con hồ ly, không biểu hiện như lẽ thường, thường xuyên sẽ ngoài dự đoán mọi người.

Nhâm Thu nhất định đã thua bởi trong lòng của hắn khó yên ổn, hơn nữa mấy ngày nay loại yên tĩnh khác thường này rốt cục làm cho hắn bắt đầu không kiềm chế được, nhưng nếu như Dung Tú Thần, đã tính toán đến điểm này, hoặc hắn căn bản là cố ý như thế, đã sớm bố trí tốt tất cả, chính là đợi đám binh sĩ đến Hoa Triêu chui đầu vô lưới!

Nếu thật như thế, bọn họ lần này đi nhất định chịu chết. Hắn nhìn Toàn Nhị bên cạnh, vẻ mặt sợ hãi, liền duỗi tay nắm chặt bàn tay của hắn an ủi: "Chưa hẳn sẽ tệ như ngươi nghĩ, nương ngươi lúc trước không phải nói ngươi có phúc tướng sao, sẽ sống đến 99 tuổi đấy, hôm nay ngươi mới mười chín, sao có thể ngã xuống?"

Trong lòng Toàn Nhị đã sớm thùng thùng trực nhảy, tựa như bồn chồn, lúc này nghe Kim Sinh nói như vậy, mới thoáng thả tâm xuống, nhẹ gật đầu: "Kim Sinh , nếu ta chết, ngươi nhất định phải nhắn lại với nhà ta, bất kể thế nào cũng phải cho bọn họ biết rõ."

"Đừng nói mấy lời ủ rũ này, đi nhanh thôi." Đang nói chuyện, quân đội đã xuất phát, Toàn Nhị cắn môi đi theo phía sau Kim Sinh, bắt đầu trận tập kích đêm nay.

Dung Tú Thần là người cực kỳ cảnh giác, nhưng đêm nay doanh trại Hoa Triêu lại phảng phất rất lơ là. Cửa ra vào đại doanh chỉ thưa thớt bốn năm binh sĩ tuần tra ban đêm, hai tướng lãnh mang binh sĩ cảm thấy có chút không đúng, liền phái trước một đội nhân mã đi tìm hiểu, không ngờ trong đại doanh hoàn toàn không có người nào, chỉ thấy từng nhóm binh sĩ Hoa Triêu đang ở trong doanh nghỉ ngơi.

Cát Lý và Từ Hồng suy nghĩ, vì phòng có mai phục, quyết định cho Cát Lý dẫn một đội đi dò xét trước, mà Từ Hồng cùng một đội khác ở phía sau hỗ trợ.

Kim Sinh và Toàn Nhị theo Từ Hồng ở trong quân, đợi ở phía sau.

Toàn Nhị thoáng nới lỏng một chút, hướng Kim Sinh nói: "Hi vọng Cát tướng quân có thể trực tiếp mang binh quét sạch bọn họ, như vậy chúng ta cũng không cần xông lên rồi." Hắn tuy đã giảm thấp giọng nói xuống, nhưng ở trong quân doanh, sợ chết là đều tối kỵ. Kim Sinh vội vàng véo hắn một cái, giảm thấp âm thanh nói: "Chớ nói chuyện, chúng ta chờ tin tức phía trước là được, lát nữa ngươi nhớ kỹ đi theo đằng sau ta."

Toàn Nhị nghe Kim Sinh, quả nhiên không nói gì thêm.

Xa xa trong quân doanh phảng phất truyền đến từng đợt tiếng đao thương va chạm, Từ Hồng ngây người tại chỗ, không biết tình hình chiến đấu như thế nào, trong lòng cũng lo lắng. Không riêng hắn, sau lưng những binh lính kia cũng như thế, trong lòng đều ngóng trông tin hồi báo nói đánh thắng trận, có mấy tên nhát gan khẩn trương, lần đầu tiên ra chiến trường, cả nước tiểu cũng lặng lẽ chảy xuống.

Chờ đợi, là một chuyện dày vò người ta nhất, đặc biệt là chờ đợi chuyện liên quan đến sống hết của chính mình, mỗi một khắc trôi qua đều dị thường chậm chạp, suy nghĩ trong đầu không biết vòng vo bao nhiêu lần, chính là đợi đến thời khắc cuối cùng.

Rốt cục, một lát sau, khói lửa tràn ngập toát ra từ chỗ bóng người phía trước, đó là binh lính Tây Uyển, trên mặt bọn họ thoạt nhìn hiện đầy vết máu, trong tiếng nói đầy sợ hãi: "Từ... Từ tướng quân, mau mau hỗ trợ, đại quân Hoa Triêu căn bản không có buông lỏng đề phòng, chúng ta trúng kế! Cát tướng quân ở phía trước sắp ngăn cản không nổi rồi!"

Lúc này tình thế khẩn cấp, Từ Hồng và Cát Lý cùng nhau mang mệnh đi ra, hắn tuyệt không thể cứ như vậy quay đầu bỏ đi, liền lập tức trở về vị trí hướng binh sĩ phía sau nói: "Chúng tướng sĩ nghe lệnh, tiến công!"

Toàn Nhị rùng mình một cái, vừa vặn ở trong quân, không có cách nào, đành phải kiên trì đi theo phía sau Kim Sinh đến nơi trú quân bên kia xuất phát.

Chỉ có thể cầu trời phù hộ, nhất định nhất định phải sống trở về!
Bình Luận (0)
Comment