Trận này đánh đặc biệt kịch liệt, cơ hồ có thể nói là cửu tử nhất sinh.
Ở nơi cách doanh trại của quân đội Hoa Triêu không xa, một ít binh sĩ Tây Uyển sống sót sau trận chiến sinh tử vừa rồi đang tẩy lễ, giờ phút này vừa thoát khỏi nơi nguy hiểm, trong lòng còn sợ hãi. Bên đùi phải phó tướng Từ Hồng trúng một mũi tên, nếu không nhờ Kim Sinh dũng cảm cõng hắn ra khỏi khói lửa trong chiến tranh, chỉ sợ hôm nay hắn sẽ bị chôn sống trong doanh trại Hoa Triêu rồi.
Từ Hồng ngồi ở gò đất bên cạnh, nhìn Kim Sinh trên người bị thương nhiều ra vài cái lỗ, không khỏi khen ngợi: "Ngươi tên là gì? Rất dũng mãnh."
"Kim Sinh ." Toàn Nhị ngồi ở bên cạnh Kim Sinh, vừa rồi thật sự là bị dọa muốn chết rồi.
Dung Tú Thần hiển nhiên sớm có chuẩn bị, vài ngày nay hắn không có một chút động tĩnh chính là muốn làm cho đại quân Tây Uyển mất kiên nhẫn chui đầu vô lưới, chỉ có điều hắn vốn muốn bắt sống Cát Lý, Từ Hồng, lại không nghĩ tới Cát Lý dũng mãnh mang người công phá vòng vây, mà Từ Hồng tuy trên đùi trúng một mũi tên, vốn cho là mạng sống khó giữ, lại không nghĩ tới trong đám binh sĩ đó có một người không sợ chết, cõng hắn một đường trốn ra khỏi quân doanh Hoa Triêu.
Trên mặt Kim Sinh đều là bụi đất và máu đen, nhìn qua đã là mỏi mệt kiệt lực. Từ Hồng thưởng thức hắn can đảm, hỏi tên hắn, chờ khi trở lại doanh về sau, sẽ lập tức bẩm báo tướng quân, cho Kim Sinh một chức vị, từ nay về sau để cho hắn ở lại bên cạnh của mình.
Dung Tú Thần bố trí một cái bẫy như vậy, vốn tưởng rằng sẽ không có sơ hở nào, thật không nghĩ đến cuối cùng hai phó tướng Tây Uyển đều trốn thoát, trong lòng không khỏi vừa tức vừa hận. Nghĩ đến vừa rồi trong ánh lửa, dường như nhìn thấy có một binh sĩ cõng Từ Hồng đi ra ngoài, thân thủ ngược lại rất không tệ, làm hắn rung động nhất chính là, lúc ấy tình hình như vậy, Từ Hồng cơ hồ đã bị vây ở trong ánh lửa, hắn có thể can đảm tiến lên cứu được Từ Hồng. Trước kia lấy được tin tức, Dung Tú Thần biết rõ lần này trong đại quân Tây Uyển có không ít người đều là nam đinh tạm thời ra quân, bởi vậy hắn căn bản không có để bọn chúng ở trong lòng, đối với trận chiến này cũng ôm quyết tâm tất thắng, chỉ là hôm nay xem ra, một binh sĩ hạ đẳng như vậy đều có năng lực can đảm như thế, làm hắn không thể khinh thường.
Kim Sinh về tới quân doanh Tây Uyển, Từ Hồng đem chi tiết chuyện đêm đó bẩm báo tướng quân. Nhâm Thu tướng quân tuy tổn thất không nhỏ, bất quá nghe xong Từ Hồng kể lại, cũng đối với Kim Sinh có vài phần coi trọng. Nhìn thân thể Kim Sinh thoạt nhìn khoẻ mạnh, tính tình cũng không phải rất cao ngạo, có chút thưởng thức, liền theo yêu cầu của Từ Hồng, để cho hắn đi theo bên cạnh Từ Hồng, trước làm một Thiên tổng.
Kim Sinh làm việc cũng không cân nhắc nhiều như vậy, hắn cho là mình nên làm thì sẽ làm. Cũng như hôm nay, hắn nhìn thấy Từ Hồng bị thương ngã vào trong biển lửa, trong đầu chỉ có một ý niệm muốn đem hắn cứu ra, những chuyện khác không có nghĩ nhiều, nguyên nhân chính là như vậy hắn mới không sợ, không sợ vọt lên, cứu được Từ Hồng đưa ra ngoài. Hắn cũng chưa từng nghĩ tới sẽ ở trong quân doanh thăng chức gì, suy nghĩ duy nhất chính là hi vọng sớm ngày chấm dứt chiến tranh, sớm tìm được Hải Đường một chút, thế nhưng đánh bậy đánh bạ, lại trở thành một Thiên tổng, hắn lại có ân cứu mạng Từ Hồng, Từ Hồng tự nhiên đối đãi với hắn cùng người bên ngoài có chút ít bất đồng.
Lại nói bên kia Hải Đường đã ra cử, trong phủ mời một vú em chiếu cố đứa nhỏ. Đứa nhỏ đặt tên là Niệm Sinh, lớn lên hoạt bát đáng yêu, cả lão tướng quân Lăng Sùng thấy cũng rất thích, luôn muốn ôm trong tay không chịu buông ra.
Hải Đường tuy khôi phục lại trí nhớ, nhưng đối với Kim Sinh tưởng niệm ngày càng tăng thêm. Ngày đó Lăng Sùng ở bên giường nói với nàng, muốn nàng quên Kim Sinh , gả cho người khác, đừng nói hôm nay đã có Tiểu Niệm Sinh, cho dù không có, trong lòng nàng cũng đã sớm chỉ có một mình Kim Sinh. Hắn là vương hầu tướng tướng cũng tốt, là thợ rèn bình thường cũng được, cả đời này sẽ không có cách nào xóa bỏ khỏi tâm trí Hải Đường.
Chỉ là đối với Lăng Sùng, Hải Đường một chút cũng không có hiển lộ ra việc tưởng niệm Kim Sinh, ngoại trừ đối với Niệm Sinh đặc biệt yêu thương ra, không hề đề nhắc tới tên Kim Sinh. Lăng Sùng nhìn cháu gái như vậy, cho rằng nàng khôi phục trí nhớ đã đích thật hối hận đoạn nhân duyên lúc trước, đối với tên thợ rèn kia đã không còn tình cảm.
Vì vậy mấy ngày nay, trong phủ tướng quân khách tới chơi dần dần nhiều hơn. Một ít thế gia quyền quý Hoa Triêu coi trọng thân phận Hải Đường, có không ít người nghĩ muốn lôi kéo Lăng gia, sắc mặt ân cần, cũng đối với chuyện Hải Đường gả cho người khác, còn hồ đồ sinh con không để ý.
Trong lòng Hải Đường thầm than một tiếng, những nam tử này và nàng căn bản vốn không có giao tình gì, thậm chí mới gặp mặt lần đầu thôi. Nếu không phải bọn hắn hết sức coi trọng địa vị Lăng gia, sao lại không chút nào để ý chuyện lúc trước của nàng, hôm nay một đám chạy đến phủ đối với nàng lấy lòng? Tình ý như vậy có vài phần là thực, vài phần là giả, trong lòng nàng rất rõ.
Không khỏi lại nghĩ tới trước đây Kim Sinh đối với nàng tốt bao nhiêu, vừa nghĩ tới, trong lòng đau xót, thiếu một chút đã rơi lệ.
Lăng Sùng thấy cháu gái sững sờ ngồi ở đàng kia, vẻ mặt có phần rầu rĩ, sau khi người rời đi, liền hỏi: "A Mạn, mấy công tử này con đều không nhìn trúng ai sao?"
Hải Đường lấy khăn thêu che miệng trầm thấp nói: "Ông nội, A Mạn vừa mới sinh Niệm Sinh, thân thể còn chưa hồi phục tốt, hôm nay không muốn nói những chuyện này, không bằng sau này hãy nói a."
"Được được được, dù sao Tú Thần vẫn còn đang đánh trận. Ông cũng là người biết chuyện, theo ông thấy, trên đời này không có một người nam tử nào có tình cảm với con như Tú Thần. A Mạn, nó đợi con nhiều năm như vậy, ông khuyên con một câu, đừng suy nghĩ nữa, ít nhất nhân phẩm của nó ông và con đều tin được, Nếu Tú Thần cưới con, ông nội tin nó cũng nhất định sẽ đối với con thật tốt."
Hải Đường cũng tin điều đó, chỉ là đáng tiếc, nàng đối với Dung Tú Thần không có tình ý như vậy, chỉ có thể cười cười cho qua, không nhắc tới chuyện này.
Lại nói ngày đó Dung Tú Thần thiết lập một cái bẫy như vậy muốn bắt sống Cát Lý và Từ Hồng, lại trơ mắt nhìn một tên binh sĩ hạ đẳng cứu được Từ Hồng đưa ra ngoài, sau chuyện này, Dung Tú Thần cũng đã phái người đến quân doanh đối phương tìm hiểu rõ ràng, kết quả có được tin tức làm hắn kinh ngạc không thôi. Người cõng Từ Hồng chạy ra khỏi trùng trùng điệp điệp lớp người vây quanh, vậy mà tên là Kim Sinh !
Lý Uy thấy Dung Tú Thần một mình ngồi sững sờ xuất thần, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, thuận tiện nói: "Tướng quân, tên Kim Sinh ở thôn Phúc Duyên bất quá là một người thợ rèn bình thường, chưa hẳn chính là hắn."
"Thám tử đã nói, người mới nhậm chức Thiên tổng là một tân binh được chiêu mộ ở trấn Khê Thủy, ngoại trừ tên Kim Sinh ở thôn Phúc Duyên ra , chỉ sợ không còn người nào khác, huống chi ngày đó tuy hỗn loạn, nhưng ta vẫn mơ hồ thấy được dáng dấp người nọ, xác thực cùng hắn rất giống..."
Lý Uy thấy Dung Tú Thần do dự, hai tay nắm lại đặt lên bàn, không biết trong lòng rốt cuộc nghĩ gì, vì vậy dò hỏi: "Tướng quân, nếu đó thật sự là Kim Sinh là A Mạn tiểu thư... Thật sự là người nọ... nếu không nghĩ biện pháp loại bỏ trước rồi nói sau?"
Dung Tú Thần lườm Lý Uy: "Đừng nóng vội, " hắn dừng một chút, "Đợi ta viết một lá thư gửi tới phủ tướng quân, xem ý của ông nội thế nào rồi tính."