Hải Đường Nương Tử

Chương 39

Sau giờ ngọ ngày hè, thời tiết có chút nóng bức khô hanh, Hải Đường ngẩn người trong phòng hồi lâu, khó tránh khỏi có chút bực mình, vì vậy liền đứng dậy muốn đi ra ngoài một chút. Niệm Sinh được bà vú ôm đến chỗ lão tướng quân, Hải Đường cũng không thích hạ nhân đi theo, tự mình một người nói muốn đi tản bộ trong sân.

Đi tới đi tới, vượt qua hành lang, liền đến thư phòng Lăng Sùng, có lẽ do thời tiết quá nóng, cửa thư phòng hơi mở. Hải Đường định đi vàovấn an ông nội, nhưng ai ngời đi tới cửa nhìn vào, bên trong không có một người, có thể ông nội có việc đúng lúc đi ra, hoặc không chừng là ôm Niệm Sinh đi ra ngoài chơi rồi.

Đây là lần đầu tiên Hải Đường tới thư phòng của ông nội, bên trong đơn giản mộc mạc, có một loại hương sắc cổ xưa, ngoại trừ trên kệ đặt một cây cung Hổ Văn được điêu khắc tinh xảo ra, tuyệt không giống một gian phòng của võ tướng. Hải Đường đi vào, cửa sổ phía tây đang mở, đột nhiên có một cơn gió thổi tới, gió mát quất vào mặt, làm trên người mát mẻ rất nhiều. Gió không nhỏ, cũng thổi bay mấy tờ giấy trên bàn Lăng Sùng, có một ít rơi xuống đất.

Hải Đường vội vàng đi qua, giúp ông nội nhặt lên. Vốn cũng không chú ý, chỉ là bỗng nhiên ngay lúc đó ánh mắt thoáng nhìn phía dưới cómột phong thơ bên trên viết hai chữ "Kim Sinh ", trong lòng lộp bộp một tiếng, không khỏi ngây ngẩn cả người, vội vàng cầm thư lên, nhìn kỹ.

Đó là thư của Dung Tú Thần từ Hoài Thành gửi về cho Lăng Sùng, trong thư nói trong chiến trường nhìn thấy một địch quân là Thiên tổng,tên Kim Sinh , lòng nghi ngờ là trượng phu của Hải Đường lúc còn ở thôn Phúc Duyên. Dung Tú Thần muốn hỏi Lăng Sùng việc Hoàng Thượng đối với Hải Đường sinh con có ý gì, mà tên Kim Sinh kia hắn có cần ra tay diệt trừ hay không.

Hải Đường một bên cầm thư tron tay xem, một bên không khỏi rung động. Mùa hè nóng bức, trên người của nàng lại cảm nhận được từng đợt hàn ý ùa về.

Kim Sinh , Kim Sinh của nàng ở trên chiến trường? Hắn làm một Thiên tổng, mà bây giờ Dung Tú Thần lại muốn tánh mạng của hắn? !

Hải Đường cả người ngơ ngác ngồi xổm trên mặt đất, trong đầu chỉ có một ý niệm, nàng muốn gặp hắn, muốn gặp hắn! Nàng muốn nói cho trượng phu của nàng, nàng tưởng niệm hắn cỡ nào, nàng muốn nói cho hắn, nàng là trải qua cực khổ như thế nào mới sinh ra Niệm Sinh, đó là con của bọn họ.

Hải Đường đem đồ đạc thu dọn xong, lúc này trong phủ yên tĩnh, đúng là lúc ngủ trưa, Hải Đường một mình đến hoa viên ngồi một hồi, suy nghĩ kỹ càng.

Tuy nói hôm nay nàng đã nhớ lại tất cả, nàng là thánh nữ Hoa Triêu quốc, là viên minh châu được Biên lão tướng quân nâng trong tay ở Lăng phủ. Lúc trước tuy là nương Kim Sinh cố ý muốn vứt bỏ nàng, thế nhưng dù sao đó không phải ý của Kim Sinh, nếu hắn biết rõ nhất định sẽ không đáp ứng.

Mà bây giờ mạng sống Kim Sinh như ngàn cân treo sợi tóc, bọn họ lại ở hai nơi, chân trời xa xăm tưởng niệm, Hải Đường làm sao không lo lắng ?

Nàng phải rời khỏi đây, đến Hoài Thành tìm Kim Sinh , Niệm Sinh ở chỗ này, có ông nội chiếu cố có lẽ không có việc gì, chỉ là núi cao đường xa, nàng là một nữ nhân nên như thế nào mới có thể đến nơi đó?

Ngày thứ hai Hải Đường phái người đi mời Lăng Sùng, nói Niệm Sinh sinh ra, nàng muốn đi đến miếu nữ thần cầu phúc cho đứa nhỏ, cầu nó cả đời bình an.

Lăng Sùng vốn nói mang theo hộ vệ cùng nhau đi, Hải Đường mỉm cười nói đã ở trong phạm vi Hoa Triêu, không cần làm phiền mọi người, vì vạy chính mình mang theo mấy thiếp thân nha hoàn tự đi.

Thế nhưng Hải Đường vừa rời khỏi Lăng phủ, cũng không trở về, cầu phúc chỉ là ngụy trang mà thôi. Nàng đã lừa gạt mọi người, hướng Hoài Thành đi.

Hiện tại Kim Sinh đã là Thiên tổng trong quân Tây Uyển, mặc dù không phải chức vị gì đặc biệt to lớn, nhưng đi theo phó tướng Từ Hồng vào sinh ra tử, trên chiến trường cũng lập được chút ít công lao hãn mã.

Hải Đường mất tích, Lăng Sùng lập tức gửi thư cho Dung Tú Thần ở nơi xa ngàn dặm, nói có lẽ Hải Đường là đến Hoài Thành tìm Kim Sinh, kêu Dung Tú Thần không nên vọng động, trước lưu lại tánh mạng tiểu tử kia nói sau.

Dung Tú Thần nhận được thư vừa tức vừa sốt ruột, mới biết được thì ra Hải Đường đã nhớ lại mọi chuyện trước kia, thế nhưng nàng tuy đã khôi phục trí nhớ, lại vẫn đi tìm Kim Sinh , thật sự làm cho Dung Tú Thần có một điểm không nghĩ được.

Kim Sinh xuất thân là một tên thợ rèn, nhưng ở trên chiến trường lại vô cùng dũng mãnh, mấy lần ra trận, đừng nói là Từ Hồng đối với hắn vài phần kính trọng, cả Đại tướng quân Nhâm Thu cũng bắt đầu chú ý tới người trẻ tuổi này, muốn cho hắn nhiều cơ hội một chút, để hắn phát huy một phen.

Một ngày này, một hồi chiến sự vừa chấm dứt, Kim Sinh kéo lấy thân thể mệt mỏi từ chiến trường trở về.

Toàn Nhị đưa bầu rượu qua cho hắn, Kim Sinh cực kỳ mệt mỏi, cũng không muốn nhiều lời, liền khoát khoát tay biểu thị muốn ở một mình. Toàn Nhị thấy hắn như thế, không hề quấy nhiễu hắn nữa, tự mình tìm huynh đệ khác uống rượu.

Hôm nay trên chiến trường chém giết, lại phảng phất như dạo qua một vòng quỷ môn quan, những ngày này đã trải qua nhiều khói lửa pháo hỏa như vậy, quá khứ đủ loại sinh hoạt yên vui tựa như mộng đẹp, sờ không tới tìm không được. Bên tai lúc nào cũng đều là tiếng trống trận, là tiếng chém giết, cuộc sống lúc trước hắn hướng tới bình thường tốt đẹp, thê tử hắn yêu nhất, đã không biết ở nơi nào.

"Hải Đường..." Hắn trầm thấp gọi tên ái thê, thở khẽ trong không khí, lượn lờ trong lòng. Thế nhưng tiếng gọi trầm thấp này, ngoại trừ trong lòng hắn nghe được ra, còn có ai có thể trả lời hắn đây?

"Kim Sinh , ta ở chỗ này."

Hắn ngỡ chính mình tưởng niệm quá độ, nên thấy ảo giác, âm thanh kia quen thuộc như vậy, giống như lúc trước, mỗi ngày đều ở bên cạnh hắn gọi thân thiết như vậy.

"Nương tử, ta đã trở về!"

"Kim Sinh , ta ở chỗ này."

Một nhà, một phòng, một núi, một nước, nhưng hôm nay ngàn trượng cách trở, hắn như thế nào còn có thể nghe được âm thanh quen thuộc như vậy? Suy nghĩ, chính mình liền không khỏi khẽ cười một tiếng, lắc đầu.

"Kim Sinh , ta ở chỗ này." Một đôi tay phủ lên mặt của hắn, dưới ánh trăng mông lung, bốn phía đều là một mảnh an bình, chỉ có nàng là tồn tại chân thật như vậy.

Hải Đường mặc quần áo binh sĩ Tây Uyển quốc, đứng ở bên cạnh hắn, tựu như rất nhiều ngày bình thường trước kia, khẽ vuốt mặt trượng phu, tình ý thân cận, nhưng trong hốc mắt lại nhịn không được mãnh liệt tuôn ra nước mắt!

"Hải Đường, thật sự là nàng sao? Ta không phải đang nằm mơ?" Kim Sinh hoảng hốt, hắn đứng dậy, bước chân có chút bất ổn, không biết là do uống rượu hay vì cái gì khác.

Trên mặt của nàng tràn đầy tro bụi, từ kinh đô Hoa Triêu quốc đến Hoài Thành, nói xa thì không xa, nói gần cũng không gần, nàng ngày đêm đi gấp, xuyên qua sơn cùng thủy tận, cũng không biết đã ăn bao nhiêu đau khổ.

"Là ta."

Cho dù là ảo giác sau say rượu, dù chỉ là một giấc mộng, giờ này khắc này, Kim Sinh cũng chỉ muốn chặt chẽ mà ôm nương tử nhà mình, tuyệt không muốn buông tay.

"Hải Đường, nàng đã rời khỏi ta chín mươi mốt ngày rồi." Chín mươi mốt ngày, mỗi một ngày đều nhung nhớ khắc cốt minh tâm trôi qua, ba tháng nay, lúc ngọt ngào bất quá chỉ thoáng qua, ở hai nơi ngăn cách người trong lòng, mỗi ngày trôi qua thật gian nan.

"Ta đến rồi, trở về rồi." Hải Đường ngưỡng mặt lên, đưa tay vuốt mặt trượng phu, hắn rám đen, trên người còn có rất nhiều vết thương, nàng thật không ngờ hắn cũng ra chiến trường, càng không nghĩ đến, từ biệt mấy tháng, lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

Vô tận vui mừng sắp tràn đày trong lòng Kim Sinh, hắn cực kỳ cao hứng, đem Hải Đường ôm lấy, xiết chặt trong lòng hận không thể quát lên: "Nương tử, ta rốt cuộc tìm được nàng rồi!"

Nhưng nói như vậy thôi, đương nhiên là không thể hô lên. Ai cũng biết Hải Đường là nữ tử, trong quân doanh có nhiều bất tiện, càng quan trọng hơn nàng là người địch quốc, nếu như bị người khác biết được, chỉ sợ tánh mạng cũng khó bảo toàn.

Kim Sinh dặn dò Hải Đường ở lại bên cạnh mình, tạm thời làm một binh sĩ thiếp thân, lại bàn bạc kỹ hơn.

Toàn Nhị có chút nghi hoặc, đêm nay một bầu rượu này thoạt nhìn thật đúng là tác dụng không nhỏ, Kim Sinh mới uống một lát, vốn mặt ủ mày chau lại nở nụ cười.

Đêm đó, hắn kéo Hải Đường đến trong lều nghỉ ngơi, nghe nàng đem những chuyện trải qua từng chuyện một chậm rãi kể lại.

Hải Đường săn sóc Kim Sinh , nói: "Lúc trước nương bỏ ta cũng có nổi khổ tâm riêng của bà, ta cũng không trách bà. Hôm nay sinh đứa nhỏ ra, đã là một chuyện vui, chỉ mong chiến sự mau chấm dứt, chúng ta cùng nhau trở về, tiếp tục cuộc sống yên vui."

Kim Sinh nặng nề gật đầu, trận chiến này bởi vì Hải Đường mà bùng nổ, hôm nay hai quân vô cùng lo lắng, chẳng biết lúc nào mới có thể chấm dứt a!
Bình Luận (0)
Comment