Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 67

Nghe Tề Ngọc Yên nói như vậy, Lý Cảnh kinh ngạc, sau đó hỏi: “Ý Ngọc Yên là, cho Tề Thứ và Phan Kỳ cùng theo Đặng Tuấn xuất chinh?”

Tề Ngọc Yên gật đầu, nói: “Lúc đại quân khai chiến hình như không chỉ có một tiên phong đúng không? Chẳng phải có thể chia làm trái giữa phải ba đường tiên phong ư?”

“Chuyện này nàng cũng biết?” Hắn sửng sốt.

Nàng nở nụ cười, nói: “Hoàng thượng, mặc dù thần thiếp là đàn bà con gái, không hiểu dụng binh, nhưng cũng lắng nghe lúc phụ thân và huynh trưởng nói chuyện về bày binh bố trận. Thần thiếp hơi có ấn tượng với việc này.”

“Trẫm hiểu ý nàng rồi, thông minh đấy.” Nói xong hắn nhéo mũi nàng, cười nói: “Được, chuyện nàng vừa mới nói, ta sẽ cân nhắc.”

“Đa tạ Hoàng thượng!” Tề Ngọc Yên mừng rỡ nói.

Nàng biết, lời này của hắn nghĩa là đã đồng ý cho Tề Thứ theo Đặng Tuấn cùng ra trận.

Thấy nàng từ sau khi Huyên Nhi rời khỏi, khó có được vui vẻ như thế, tâm trạng hắn cũng khá hơn, nên vươn tay, ôm nàng vào lòng, thầm thì bên tai nàng: “Ta đã nói, chuyện có thể làm, ta nhất định sẽ làm.”

“Dạ.” Nàng cũng không nói thêm gì, chỉ tựa đầu vào ngực hắn, ra sức gật đầu, trong lòng lại tính toán.

Coi như Phan Kỳ cũng theo đại quân xuất chinh thì sao? Nàng cam đoan, lần này người lấy được đầu Hàn Thôi, nhất định là Tề Thứ.

Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên cười khẩy trong lòng. Phan Dửu Quân sợ là nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi, kiếp này Tề Thứ cướp quân công của huynh trưởng nàng ta, chuyện này sẽ khiến ả thiệt lớn. Kiếp trước ả vì khoe khoang công lao huynh trưởng của ả, từng thuật lại sinh động Phan Kỳ tìm được Hàn Thôi bằng cách nào, chiến đấu với gã ra sao, lấy đầu gã thế nào.

Nếu Tề Ngọc Yên đã biết trước chỗ ẩn núp của Hàn Thôi, như vậy, đến lúc đó người đầu tiên đuổi tới, chắc chắn là Tề Thứ. Nếu Phan Kỳ có thể lấy được đầu Hàn Thôi, nàng tin tưởng, dựa vào năng lực Tề Thứ, đánh bại Hàn Thôi càng dễ dàng.

Chỉ cần Tề Thứ lập công lớn, Hoàng đế sẽ danh chính ngôn thuận thăng bậc ban thưởng cho huynh ấy. Theo đó, sẽ không có ai nói Tề gia lợi dụng quan hệ bên trên, mọi chuyện sau này sẽ thuận buồm xuôi gió.

Ngày hôm sau, Lý Cảnh hạ chiếu phong Phan Dửu Quân làm quý tần.

Ba ngày sau, Trung võ Đại tướng quân Đặng Tuấn dẫn dắt đại quân xuất phát, tiến về Đông Linh dẹp loạn. Còn Phan Kỳ cùng Tề Thứ chia làm đại quân dẹp loạn tiên phong cánh trái và cánh phải, xuất phát cùng một lúc với đại quân.

Bảy ngày sau, Lý Cảnh tiến hành đại lễ sắc phong quý phi long trọng cho Tề Ngọc Yên tại Kỳ Nguyên điện, ban cho nàng kim sách và kim ấn.

Tuy sắc phong quý phi không long trọng bằng sắc lập Hoàng hậu, không chỉ phải đại xá thiên hạ, hơn nữa hoàng thân trọng thần cùng mệnh phụ triều đình đều có thể đến dự lễ. Nhưng ngày hôm đó, trong hoàng cung vẫn vô cùng náo nhiệt vui vẻ.

Tề phu nhân cùng chị dâu Trương Tương Như tiến cung dự lễ, Hoàng đế sau khi để các nàng dùng ngọ thiện trong cung, còn cho phép ba mẹ con ba chuyện trò với nhau trong Trọng Hoa cung một lúc rồi mới rời đi.

Tề Ngọc Yên nhân cơ hội lén lút giao bức thư có viết nơi Hàn Thôi trốn cho mẫu thân, bảo mẫu thân mang về phái người ra roi thúc ngựa đuổi theo đại quân, giao thư cho Tề Thứ.

Có mẫu thân cùng chị dâu ở bên, tâm trạng Tề Ngọc Yên đỡ hơn ít nhiều.

Sau khi mẫu thân và chị dâu rời khỏi, Tề Ngọc Yên gọi Mai Hương với Trúc Vận lấy hạ lễ Tiêu Thái hậu, Hoàng hậu Trịnh Chước và tần phi khác đưa tặng ra xem.

Tiêu Thái hậu ban cho cây trâm song loan điểm thúy chạm vàng khảm hồng bảo thạch cùng ngọc bội phỉ thúy đằng hoa.

Hoàng hậu Trịnh Chước ban cho Tề Ngọc Yên, ngoại trừ một viên dạ minh châu lớn bằng quả trứng chim, còn có một cây trâm Lục Tuyết thơm ngát.

Thấy Tiêu Thái hậu và Trịnh Chước ra tay phóng khoáng như thế, Tề Ngọc Yên cười lạnh trong lòng. Hai người này có lẽ cướp Huyên Nhi của mình, áy náy trong lòng nên mới hào phóng như thế?

Phan Dửu Quân tặng một cây trâm ngọc Khổng tước xanh ngọc ánh biếc. Trên khắp chiếc trâm ngọc này nạm đá quý màu sắc rực rỡ, bất luận ngày đêm, luôn lấp lánh ánh sáng, rất lung linh. Bên cạnh đó, nàng ta còn tặng Tề Ngọc Yên một tử đàn hương được bí chế, nói rằng đốt liên tục ba tháng, vừa có khả năng loại trừ bách bệnh, còn hỗ trợ giấc ngủ.

Lương Tử Vân tặng một cặp vòng tay Dương Chi ngọc. Vòng ngọc này trắng như tuyết, không chút tì vết. Xem ra, mặc dù Lương Tử Vân không ưa nàng, sĩ diện vẫn phải giữ trọn.

La Xảo Nhi tặng trâm châu điệp luyến hoa vàng nạm ngọc. Cây trâm này nằm trong đống quà không tính là quý giá nhất, nhưng bươm bướm màu vàng trên cây trâm kia vờn bên đóa hoa trắng, thoạt nhìn cực kì sống động. Còn nhụy hoa lại được màu đỏ mã não điểm xuyết, trông vô cùng xinh đẹp.

Kiếp trước ngoại trừ việc Hoàng hậu mất sớm, chưa ban vật cho nàng, Tiêu Thái hậu ban cho một miếng ngọc bội, còn lễ vật của ba người kia, đều giống với kiếp trước.

Tề Ngọc Yên nhặt ra trâm châu điệp luyến hoa, đặt vào trong hộp trang sức mình hay dùng, sau đó nói với Trúc Vận đang đứng hầu bên cạnh: “Trúc Vận, đặt những thứ khác vào lại đi.”

“Dạ, nương nương.” Trúc Vận bước lên trước, nhặt nhạnh đồ vật, tính để vào rương, nhìn thấy đàn hương kia, sợ cất lâu sẽ hỏng, bèn hỏi Tề Ngọc Yên: “Nương nương, đàn hương này cũng bỏ vào ạ?”

Tề Ngọc Yên quay mặt lại xem, nhìn hương kia, nhớ tới kiếp trước Phan Dửu Quân âm thầm làm ra mấy chuyện với mình, chợt giật mình, nói với Trúc Vận: “Trúc Vận, em mang hương này đi kiểm tra thử xem có gì kì lạ không?”

Nghe vậy, Trúc Vận kinh ngạc, hơi ngập ngừng, nói: “Nương nương nghi ngờ Phan quý tần động chạm vào đàn hương này? Chuyện này, chắc không thể đâu?”

“Trúc Vận, không thể không đề phòng lòng dạ người khác, em hoàn toàn đừng tưởng lòng người vô cùng thiện lương! Hôm ta sinh Huyên Nhi, đã ầm ĩ với Phan Dửu Quân như thế nào, em đều chứng kiến. Em tin tưởng nàng ta sẽ không bất mãn? Mọi thứ đều nên cẩn thận mới tốt.”

“Nương nương nói đúng ạ, vậy nô tỳ cầm đàn hương đi kiểm tra.” Nói xong Trúc Vận đưa hương lên mũi ngủi, nói: “Hương này hình như hơi khác với tử đàn hương bình thường, chỉ là, nô tỳ, cũng không biết có thể phân biệt được không. Nương nương, nếu nô tỳ không xác định được, có thể mời Vương thái y của Thái y viện tới giúp đỡ được không? Hắn đối với vấn đề này giỏi hơn nô tỳ.”

Tề Ngọc Yên gật đầu, cười nói: “Đi đi. Nhưng không được nói cho hắn biết hương này từ đâu mà có.”

“Dạ, nương nương, Trúc Vận đã nhớ.” Trúc Vận nói xong, thu dọn châu báu đồ trang sức nhóm hậu phi tặng, rồi cầm đàn hương ra ngoài.

Buổi tối, Lý Cảnh xong việc, cũng qua Trọng Hoa cung.

Tề Ngọc Yên dùng thiện cùng hắn, hai người đi dạo bên hồ Ngọc Xuân, trở về đánh cờ một lúc, rồi mỗi người tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi.

Lần nào Lý Cảnh tắm cũng nhanh hơn Tề Ngọc Yên. Lần này cũng không ngoại lệ, lúc Tề Ngọc Yên từ phòng tắm đi ra, vào trong tẩm điện đã thấy Lý Cảnh mặc tẩm y nằm trên giường.

Chỉ thấy hắn không dựa ngồi đọc sách như bình thường, mà hai tay vắt ra sau đầu làm gối, hai mắt nhìn trời, không biết đang suy nghĩ gì.

Nghe thấy tiếng Mai Hương đóng cửa, Tề Ngọc Yên tới trước bàn trang điểm, thả tóc xuống, chải mượt rồi mới tới bên giường, thấy Lý Cảnh vẫn đang thừ người nhìn nóc màn trướng, dáng vẻ như đang nghĩ ngợi.

Nàng cúi người xuống, vươn tay vẫy trước mặt hắn, hỏi: “Hoàng thượng đang nghĩ gì mà tập trung thế?”

Lý Cảnh xoay đầu lại, nhìn Tề Ngọc Yên, khóe miệng cong lên, duỗi tay ôm nàng vào lòng, cười nói: “Nàng thật sự muốn biết ta đang nghĩ gì?”

“Hoàng thượng muốn nói cho thần thiếp, thần thiếp sẽ lắng nghe. Hoàng thượng không muốn nói, thần thiếp cũng không hỏi.” Nàng nói.

Hắn dùng tay chấm lên chóp mũi nàng, cười nói: “Ta vừa mới tính, hai chúng mình đã bao lâu chưa gần gũi?”

Nàng ngẩn ra.

Từ sau khi nàng mang thai, sợ tổn thương con nên không thân mật với chàng nữa. Sau này chàng đi Thái Sơn, đợi chàng trở về thì thai cũng đã lớn, ngay cả ngủ cũng thấy vất vả, vì thế càng không có tâm tư muốn những thứ ấy.

Tuy chàng từng hỏi nàng hai lần, nhưng đều bị nàng cự tuyệt thẳng thừng. Tiếp đó, nàng sinh con, ở cữ, đương nhiên không thể cùng một chỗ.

Tính ra, hai người đều gần một năm không thân mật.

Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên cảm giác mặt nóng lên, nâng mày nhìn hắn, xẵng giọng: “Sao Hoàng thượng lại không biết xấu hổ như thế cơ chứ?”

Hắn ôm chặt nàng, thầm thì: “Không biết xấu hổ cũng chỉ với một mình nàng.”

Hơi thở của hắn phả bên tai nàng, nong nóng. Đột nhiên, nàng cảm giác được tay hắn thò vào vạt áo tẩm y nàng, rất nhanh đã chạm tới nơi mềm mại bên ngoài trước ngực nàng, dùng sức xoa nắn.

Tề Ngọc Yên chỉ cảm thấy hai gò má như nước sôi, lôi kéo cánh tay hắn, muốn kéo tay hắn ra: “Hoàng thượng, chàng bỏ tay ra trước đã!”

Tay hắn lại dính chặt như keo, kéo cũng không ra.

“Hoàng thượng! Đừng nóng vội như thế!” Nàng la hắn.

Bất chợt, hắn xoay người một cái, đặt nàng ở dưới thân, yên lặng nhìn nàng, hờn dỗi nói: “Sao có thể không gấp chứ? Ngọc Yên, ta nhịn đã lâu, nghẹn tới sắp hỏng rồi.”

“Nhiều năm trước kia, chẳng phải Hoàng thượng cũng vượt qua đó thôi?” Nàng nói.

“Đó là lúc chưa khai trai, chưa biết vị thịt. Giờ ngày ngày nhìn thấy nàng, mà lại không được ăn, khó chịu biết bao.”

“Thiếp đâu có khó chịu.” Nàng bĩu môi.

“Vậy nàng nỡ để ta khó chịu ư?” Nói xong hắn bắt đầu cởi vạt áo nàng, “Ta thấy Huyên Nhi ăn ngon miệng lắm, ta cũng muốn ăn.”

Nghe hắn nhắc đến Huyên Nhi, nàng chấn động.

Hắn biết mình nói sai, ngay lập tức ngừng tay, lặng lẽ nhìn nàng.

Nàng nhìn hắn, hơi khói lan dần trong mắt.

“Ngọc Yên.” Hắn thở dài một tiếng, dùng tay xoa má nàng, hôn nhẹ lên, nói: “Hay là, chúng ta thêm một đứa nữa.”

Nàng ngừng trong giây lát, nâng mắt lên nhìn hắn. Nàng biết, đối với chuyện của Huyên Nhi, hắn vẫn rất áy náy trong lòng.

Nàng mềm lòng, hai tay ôm cổ hắn, cười nói: “Được, nhưng giờ chúng mình sinh con gái nhé.”

Có con trai có con gái, hợp thành một chữ “Tốt”. Nhưng mà, sẽ có con gái sao? Kiếp trước nàng chỉ sinh mỗi Huyên nhi, sau này mặc dù nàng và hắn cùng với nhau, nhưng bốn năm trời, nàng vẫn không sinh được thêm.

Lòng, không kìm được nhớ Huyên Nhi.

Huyên Nhi, mẫu thân rất nhớ con. Cho dù mẫu thân có những hài tử khác hay không, mẫu thân cũng sẽ không từ bỏ con. Mẫu thân nhất định sẽ nghĩ ra cách, giành lại được con về. Và phụ hoàng con, là chỗ dựa lớn nhất để mẫu thân có thể giành con về.

Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên ngẩng đầu lên, sáp môi lại, hôn hắn thật sâu, mạnh mẽ xâm nhập vào trong môi hắn, cùng hắn quấn lấy nhau.

Một cái hôn chủ động này của nàng, khiến cho ngọn lửa trong hắn như được tiếp thêm, thoáng chốc bùng lên dữ dội, đốt cháy nàng và hắn, tựa như hai người muốn cùng nhau tan thành tro bụi…

Ngày hôm sau, lúc Tề Ngọc Yên tỉnh lại, Lý Cảnh đã không còn bên.

Nàng hơi động đậy, mùi hương hoan ái đêm qua bên trong chăn lập tức phả vào mặt.

Mặt nàng nóng phừng phừng.

Có lẽ đã lâu không cùng với nhau, đêm qua hai người quấn quít đặc biệt lâu, khiến cho tới giờ thân thể nàng vẫn đau nhức không thôi.

Thấy sắc trời đã không còn sớm, nàng chịu đựng cảm giác không mấy thoải mái, từ từ ngồi dậy, gọi với ra ngoài cửa: “Người đâu!”

Mai Hương đẩy cửa tiến vào, hô lên: “Nương nương có gì phân phó ạ?”

“Mai Hương, em đi chuẩn bị chút nước, ta muốn tắm rửa.” Nàng nói.

“Dạ, nương nương.” Mai Hương liền lui ra ngoài.

Nàng mặc xiêm y, ngồi vào trước bàn trang điểm, túm lấy tóc phía sau vấn lên. Chẳng bao lâu, Mai Hương chuẩn bị nước xong liền tới gọi nàng, nàng mới đứng dậy tới canh thất tắm rửa.

Tắm rửa xong xuôi, cả người thoải mái.

Mai Hương đỡ nàng tới trước bàn trang điểm, chải tóc cho nàng.

Tề Ngọc Yên ngồi ở trước gương đồng, nhìn nữ tử trong gương, mi mục như họa, mới mấy ngày trước còn tiều tụy, gương mặt cuối cùng đã có lại chút màu sắc.

Mai Hương ở sau lưng, chải mái tóc rối của nàng thành suôn mượt: “Nương nương, hôm nay muốn vấn kiểu gì ạ?”

“Vấn theo ý em đi.” Tề Ngọc Yên cười nhẹ nói.

“Vậy hôm nay nô tỳ vấn cho nương nương Mặc Tuyền kế nhé.” Mai Hương cười nói.

“Được.” Ngẫm nghĩ, nàng còn nói thêm. “Đeo lên cho ta cây trâm điệp luyến hoa mà La thuận nghi tặng ta đi.”

“Dạ.” Mai Hương đáp, động tác trên tay không dừng lại, nhanh nhẹn cuốn sắc đen dài thành búi tóc trên đầu, rồi cài trâm ngọc điệp luyến hoa vào.

“Nương nương xem thử có hài lòng không ạ?” Mai Hương hỏi.

Tề Ngọc Yên quan sát hai bên, gật đầu, nói: “Đẹp lắm.”

“Nô tỳ ra ngoài gọi nghi liễn chuẩn bị tới Khôn Dương cung thỉnh an nhé.” Mai Hương khẽ giọng nói.

“Đi đi.” Tề Ngọc Yên gật đầu nói.

Mai Hương liền lui xuống.

Tề Ngọc Yên ngồi một mình trước gương đồng, tay phải chống má. Không biết hôm nay tới Khôn Dương cung, có cơ hội gặp được Huyên Nhi không. Nếu như Trịnh Chước vẫn không nhắc tới chuyện cho mình gặp Huyên Nhi, mình có nên đề cập đến không?

Đương lúc nàng trầm tư thì Trúc Vận đi vào, hành lễ sau lưng nàng, nói: “Nương nương, nô tỳ có việc muốn bẩm báo.”

Tề Ngọc Yên vừa nghe, bỏ tay xuống, xoay người lại, nói với Trúc Vận: “Em nói đi!”

Trúc Vận nhìn ngó xung quanh, bấy giờ mới thấp giọng nói: “Nương nương, chuyện hôm qua cô bảo nô tỳ điều tra, nô tỳ đã điều tra xong.”

“Nhanh vậy ư?” Tề Ngọc Yên giật mình, hỏi: “Thế đàn hương kia có vấn đề gì không?”

“Đúng thật có vấn đề!” Trúc Vận gật đầu, nói, “Trong hương kia có trộn lẫn một loại thuốc tên gọi là cỏ Tuyệt Hoan.”

“Thứ đó là gì?” Tề Ngọc Yên nâng mày.

“Cỏ Tuyệt Hoan này không có ở Đại Hiên, xuất phát từ bộ lạc người Địch ở phía tây Viên quốc. Cỏ này có công dụng đặc biệt, đó là đốt lên tạo ra khói có thể khiến phụ nhân không thể thụ thai, nếu phụ nhân ngửi liên tục ba tháng, cả đời không thể thụ thai.”

Tề Ngọc Yên vừa nghe, biến sắc: “Trúc Vận, em nói thật chứ?”

“Chính xác tuyệt đối.” Trúc Vận đáp.

“Sao em biết được là thuốc của người Địch?” Tề Ngọc Yên hỏi.

Trúc Vận đáp: “Hồi nương nương, hôm qua nô tỳ trở về phòng, cạo ra một ít bột đàn hương, xem xét kĩ lưỡng, phát hiện trong đó ngoại trừ bột đàn hương, còn có một loại nô tỳ chưa từng gặp qua. Nô tỳ vội tới Thái y viện tìm Vương vị, nhờ hắn xem giúp, sau khi hắn kiểm tra, nói rằng hơi giống thuốc của người Địch, hắn cũng không dám khẳng định, nhưng hắn quen biết một vị thầy thuốc người Địch sống trong kinh thành, nên lập tức ra cung tìm Địch y kia đến xem. Vừa rồi Vương Vị tới tìm nô tỳ, bảo rằng Địch y kia biết thứ đó, nói thuốc này là cỏ Tuyệt hoan, khói sau khi đốt có thể khiến phụ nhân vô sinh.”

Nghe Trúc Vận thuật lại, chân tay Tề Ngọc Yên đã lạnh toát.

Kiếp trước mình ngửi cỏ Tuyệt Hoan liên tục hơn ba tháng.

Chẳng trách, kiếp trước sau khi mình sinh hạ Huyên Nhi, thì không còn mang thai được nữa. Hóa ra, mọi chuyện đều có tay Phan Dửu Quân nhúng vào.

Kiếp này, Phan Dửu Quân vẫn sử dụng thứ ấy ý muốn mình vô sinh, ả ra tay âm độc như thế, vậy thì đừng trách nàng lòng dạ độc ác.

Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên nói với Trúc Vận: “Trúc Vận, em chuẩn bị cho ta một bát tị tử canh.”

Nghe Tề Ngọc Yên muốn uống tị tử canh, Trúc Vận giật mình: “Nương nương muốn tị tử canh làm gì ạ?”

Tề Ngọc Yên nói: “Trúc Vận, nếu ả Phan Dửu Quân ý đồ hại ta vô sinh, nếu ta mang thai lúc này, ả biết âm mưu bị bại lộ, sẽ đề phòng ta, ta xuống tay cũng khó khăn hơn. Cho nên, hiện tại ta không thể mang thai.”

Trúc Vận nhíu mày: “Cho nên nương nương muốn uống tị tử canh, để cho mình tạm thời không thụ được thai?”

Tề Ngọc Yên gật đầu, còn nói thêm, “Đúng, em cũng chuẩn bị một ít đàn hương hơi giống với loại này, châm trong phòng ta. Trong Trọng Hoa cung này không biết cơ sở ngầm của ả ta, không thể để cho ả phát hiện đề phòng ta.”

“Nương nương, có cần thiết phải phiền toái như thế không? Chỉ cần nương nương báo lại việc này cho Hoàng thượng, Hoàng thượng biết Phan quý tần dùng độc dược hại nương nương vô sinh, chắc chắn làm chủ cho nương nương.” Trúc Vận nói.

Tề Ngọc Yên lắc đầu, nói: “Bây giờ chưa phải lúc. Nếu lúc này để Hoàng thượng ra tay, coi như nhốt ả vào lãnh cung thì sao? Thế lực Phan gia vẫn tồn tại, khó nói sau này Hoàng thượng cần tới Phan gia, vẫn có thể thả ả ra.”

Kiếp trước Phan gia hãm hại cả nhà Tề thị, kiếp này, nàng chắc chắn phải nhổ cả gốc rễ Phan gia.

Trúc Vận không ngờ Tề Ngọc Yên đã suy tính xa đến vậy, chỉ đành đáp: “Dạ, nô tỳ nghe theo nương nương.”

Thấy Trúc Vận ra cửa, Tề Ngọc Yên vẫn ngẩn ngơ ngồi tại chỗ.

Hóa ra, Phan Dửu Quân vì đối phó mình, lên kế hoạch mấy năm trời. Kiếp trước mình thật sự quá ngây thơ, chẳng có tí phòng bị với ả ta, khó trách cuối cùng lại rơi vào kết cục bi thảm như kia.

Chỉ là kiếp này, nàng đã không còn là Tề Ngọc Yên không hiểu thế sự kia nữa. Nếu đã biết thủ đoạn của ả và Phan gia, vậy nàng sẽ hát thật hay vở kịch này.

Đến khi nàng trở về từ Khôn Dương cung, Trúc Vận bưng chén thuốc tới, dâng lên cho Tề Ngọc Yên: “Nương nương, tị tử canh đã hầm xong.”

“Ừ.” Tề Ngọc Yên gật đầu, nàng đưa tay bưng bát thuốc, hơi ngây người.

Kiếp này hồi mới ở bên Lý Cảnh, lúc hai người gần gũi xong, hắn sai Thu Sương đưa trợ dựng dược cho nàng, nàng lại tưởng rằng tị tử canh, vì vậy mà thương tâm một thời gian. Không ngờ, giờ nàng lại chủ động uống bát tị tử canh này.

Nàng cười khổ một tiếng, sau đó đưa bát tới bên môi, một hơi uống cạn sạch thuốc trong đó.

Đây là lần đầu tiên nàng uống tị tử canh, đắng ngắt.

Nàng lau miệng, đưa bát cho Trúc Vận.

Trúc Vận đưa tay nhận chén thuốc, nói với Tề Ngọc Yên: “Phải rồi, nương nương, cô cũng đừng lo lắng quá cho tiểu hoàng tử. Nô tỳ nghe Vương Vị nói, Hoàng hậu nương nương quan tâm tiểu hoàng tử lắm.”

“Làm sao hắn biết Hoàng hậu quan tâm Huyên Nhi?” Tề Ngọc Yên sửng sốt.

Hiện tại vừa nghe tới tin Huyên Nhi, nàng liền kích động.

Hôm nay đi Khôn Dương cung, vẫn chẳng thể gặp Huyên Nhi, nàng cực kì buồn rầu.

“Bây giờ ngày nào Vương Vị cũng phải tới Khôn Dương cung gặp tiểu hoàng tử.” Trúc Vận nói.

“Ngày nào hắn cũng tới gặp Huyên Nhi ư? Vì sao?” Tề Ngọc Yên căng thảng, “Chẳng lẽ Huyên Nhi bị bệnh?”

“Không ạ.” Trúc Vận sợ Tề Ngọc Yên sốt ruột, vội vàng nói, “Nô tỳ nghe Vương Vị nói, Hoàng hậu nương nương ra lệnh hắn bất kể hoàng tử có bệnh hay không bệnh, đúng giờ mỗi ngày tới Khôn Ninh cung khám cho tiểu hoàng tử.”

“Hoàng hậu sai Vương Vị xem cho Huyên nhi?” Tề Ngọc Yên ngẩn ra, “Nàng ta thật sự lo lắng cho Huyên Nhi?”

“Dạ.” Trúc Vận gật đầu, nói, “Nô tỳ nghe cung nhân xì xào, Hoàng thượng từng nói, nếu tiểu hoàng tử có chuyện, Hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho Hoàng hậu nương nương và cả nhà Trịnh thị. Đương nhiên Hoàng hậu nương nương không dám lơi là, sợ tiểu hoàng tử xảy ra chuyện, không thể giao cho Hoàng thượng, thành ra mới lo lắng như vậy.”

“Ra thế, nàng ta lo lắng Huyên Nhi như vậy, là sợ Huyên Nhi có việc sẽ liên lụy tới nàng ta cùng Trịnh gia.” Tề Ngọc Yên suy nghĩ gật đầu. Xem ra, ngược lại mình có thể lợi dụng chuyện này, dựng chuyện, giành lại Huyên Nhi.

Trúc Vận cầm chén thuốc bỏ vào khay, mỉm cười nói: “Nếu nương nương không còn gì phân phó, nô tỳ lui xuống trước ạ.”

Tề Ngọc Yên ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Trúc Vận,  nói: “Trúc Vận, em bảo, liệu ta có thể tin tưởng vị Vương Vị thái y này không?”

Nghe vậy, Trúc Vận giật mình, sau đó mặt đỏ bừng, nói: “Nô tỳ tin chắc, hắn đối với nương nương, trung tâm y như nô tỳ ạ.”

Tề Ngọc Yên nở nụ cười: “Đó là tất nhiên, hắn vẫn chưa cưới được em, sao dám đắc tội ta.”

Nghe vậy, Trúc Vận vừa lúng túng vừa xấu hổ, kêu lên: “Nương nương!” Mặt cô, lúc này giống như tấm lụa đỏ.

“Nam nữ yêu nhau, vốn là bình thường, có gì ngại?” Tề Ngọc Yên cười nhẹ nói, “Nếu hai người các ngươi có tình, ta đương nhiên sẽ không gây khó dễ bên trong.”

“Nương nương muốn Vương Vị chiếu cố tốt tiểu hoàng tử.” Trúc Vận đỏ ửng mặt mũi, cúi đầu nói, “Chuyện này không cần nương nương nói, hắn cũng sẽ làm.”

“Không phải, ta cần hắn giúp đỡ ta lấy lại Huyên Nhi.” Nàng nói.

“Giúp như thế nào ạ?” Trúc Vận sửng sốt. Đến Hoàng thượng cũng không thể khiến tiểu hoàng tử trở về với nương nương, Vương Vị sao có thể?

Tề Ngọc Yên tươi cười, nói: “Bây giờ em đi một chuyện tới Thái y viện, bảo thân thể ta hơi mệt mỏi, nhờ Vương Vị tới xem cho ta. Đợi hắn tới, ta sẽ giải thích trước mặt hắn.”

“Dạ, nương nương.” Trúc Vận không rõ cho lắm, chỉ đành gật đầu, “Nô tỳ đi ngay ạ.” Dứt lời Trúc Vận đi vội vã.

Trông thấy bóng dáng Trúc Vận dần xa, trong lòng Tề Ngọc Yên kích động không thôi. Xem ra, lúc trước dẫn theo Trúc Vận vào cung là hoàn toàn chính xác, không chỉ mình có thị nữ trung thành và tận tâm, còn có thêm một thái y có thể để mình sử dụng.
Bình Luận (0)
Comment