Chẳng bao lâu, Vương Vị tới Trọng Hoa cung.
Trúc Vận dẫn y vào trong điện.
Hai người bước tới trước, hành lễ với Tề Ngọc Yên.
Tề Ngọc Yên đang luyện chữ, thấy Vương Vị tới, ngẩng đầu tươi cười, nói: “Vương thái y đã tới.”
Sau đó nàng gác bút lên giá, quay sang, nói với Mai Hương đứng bên: “Mai Hương, em ra cửa canh chừng.”
“Dạ.” Mai Hương hành lễ, không hỏi nhiều thêm, lui ngay ra ngoài.
“Nghe nói quý phi nương nương có bệnh, xin để thần xem mạch cho nương nương trước ạ.” Vương Vị mỉm cười nói.
“Không phải gấp.” Tề Ngọc Yên tới bàn ngồi xuống, bưng lên chén trà bên tay, nhấp một ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn Vương Vị, nói: “Vương thái y, nghe nói ngươi và Trúc Vận quen biết đã nhiều năm.”
Vương Vị không ngờ Tề Ngọc Yên đột ngột nhắc tới việc này, giật mình, sau đó cúi đầu đáp: “Dạ phải, quý phi nương nương.”
“Không biết Vương thái y cảm thấy Trúc Vận thế nào?” Tề Ngọc Yên cười hỏi.
Trúc Vận nghe vậy lúng túng, khẽ giọng kêu: “Nương nương!”
Vương Vị trộm nhìn Trúc Vận, đỏ mặt nói: “Hồi quý phi nương nương, thần cảm thấy Trúc Vận cô nương, tất nhiên là, cực tốt.”
Tề Ngọc Yên chăm chú nhìn Vương Vị, gật đầu cười nói: “Ta cũng cảm thấy Trúc Vận cực tốt. Cho nên, ta tính giữ em ấy bên người thêm vài năm.”
Vương Vị giật mình, liếc nhìn Trúc Vận, cúi đầu không nói gì.
“Vương thái y, không giấu gì ngươi, hiện giờ ta vẫn chưa rời được Trúc Vận. Đợi ta xử lý xong chuyện cùng người, ta sẽ để em ấy nở mày nở mặt gả ra ngoài.” Nói tới đây, Tề Ngọc Yên quay mặt nhìn Trúc Vận, nói, “Phu quân em ấy, sẽ do chính em ấy chọn lựa. Em ấy nguyện ý gả cho ai, thì gả cho người đó. Đến khi ấy, ta sẽ đưa em ấy xuất giá y như muội muội vậy.”
Trúc Vận nghe xong, bùi ngùi, đỏ mắt nói: “Nương nương, Trúc Vận không gả, Trúc Vận muốn hầu hạ cô cả đời.”
Tề Ngọc Yên nở nụ cười: “Trúc Vận, em đừng nói thế.” Nói xong đánh mắt về Vương Vị, “Vừa nghe em nói không gả, Vương thái y nóng ruột nóng gan lắm rồi kìa, không chừng đang hận ta lắm đó.”
“Thần không dám.” Mặt Vương Vị càng đỏ bừng, vội nói, “Thần, thần theo ý Trúc Vận.”
“Sao?” Tề Ngọc Yên lườm Vương Vị, nói, “Trúc Vận không gả, ngươi không sốt sắng à? Có phải tính cưới ai khác không?”
Trúc Vận vừa nghe, vội nâng hai mắt ngấn lệ, nhìn chằm chằm Vương Vị.
“Oan quá, quý phi nương nương!” Vương Vị vội xua tay, mặt đỏ tai hồng nói, “Kiếp này không phải Trúc Vận thần sẽ không cưới, nếu nàng ấy muốn hầu hạ nương nương cả đời không gả, thần cũng cả đời không lập gia đình.”
Thấy bộ dạng cuống quít của Vương Vị, Tề Ngọc Yên bật cười thành tiếng: “Được rồi, hai người các ngươi cũng đừng nói không gả không cưới gì hết. Phải gả thì nên gả, phải cưới thì nên cưới, chỉ là đành để các ngươi phải đợi mấy năm thôi.”
Trúc Vận vừa nghe, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Tề Ngọc Yên, rơm rớm nói: “Nương nương, mạng Trúc Vận là phu nhân cho, chỉ cần nương nương có việc cần đến Trúc Vận, đừng nói đợi vài năm, muốn mạng Trúc Vận, Trúc Vận cũng nguyện ý.”
Vương Vị cũng vội vàng quỳ xuống bên người Trúc Vận, nói: “Nương nương, thần cũng vậy ạ.”
Tề Ngọc Yên nhanh chóng đứng dậy, đỡ hai người lên, cười nói: “Mạng hai người, ta không cần. Chẳng qua, bây giờ ta thật sự có hai chuyện, muốn Vương Thái y hỗ trợ.”
“Quý phi nương nương xin cứ phân phó, thần muôn lần chết không chối từ.” Vương Vị nói.
Tề Ngọc Yên cười tươi, nói: “Nghe Trúc Vận nói, mỗi ngày Vương thái y đều tới khám cho Huyên Nhi, ta muốn Vương thái y bận bịu một chuyện, đương nhiên là về Huyên Nhi.”
“Hồi nương nương, hoàng tử Huyên hoàn toàn khỏe mạnh.” Vương Vị nhanh chóng nói.
“Nhưng mà, chuyện ta muốn ngươi làm, chính là để thằng bé không khỏe.” Tề Ngọc Yên chăm chú nhìn Vương Vị.
“Khiến Hoàng tử Huyên không khỏe?” Vương Vị ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tề Ngọc Yên, thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, không giống đang nói đùa, y sững người.
Thấy Vương Vị đờ ra, Tề Ngọc Yên cười lên: “Đương nhiên không phải khiến thằng bé thật sự ốm, chỉ là muốn nó giống như không khỏe thôi, ngươi còn phải nói với Hoàng hậu rằng thằng bé không khỏe, hơn nữa do thay đổi sinh hoạt, tình trạng của nó sẽ còn tệ hơn, chuyện còn lại ngươi đừng quan tâm, tự nhiên ta sẽ xử lý.”
“Ngược lại thần có cách để Hoàng tử Huyên giống như không khỏe lắm. Nhưng Hoàng hậu thấy hoàng tử Huyên lâu ngày không khỏi, nhất định sẽ gọi Sử Viện Chính đến xem cho thằng bé.” Vương Vị nói, “Đến lúc đó sẽ không giấu được.”
“Nếu Sử Viện Chính cũng nói Huyên Nhi không được khỏe thì sao?” Tề Ngọc Yên cười lạt.
Chân mày Vương Vị hơi chau lại: “Sử Viện Chính luôn luôn cương trực, thần sợ ông ấy không chịu giúp quý phi nương nương nói dối.”
“Ta nói với ông ấy, chưa chắc ông ấy sẽ nghe.” Nói tới đây, Tề Ngọc Yên hơi nhếch khóe miệng, “Nếu như Hoàng thượng bảo ông ấy, ngươi nói ông ấy có nghe không?”
“Hoàng thượng?” Vương Vị ngẩn ra, “Nếu Hoàng thượng lên tiếng, Sử Viện Chính đương nhiên sẽ nghe, chỉ là không biết, chuyện này có thể không?”
“Có gì là không thể chứ.” Trúc Vận trừng Vương Vị, “Hoàng thượng luôn sủng ái nương nương, chuyện nhỏ cỡ này, Hoàng thượng chắc chắn đồng ý.”
“Vậy thần sẽ làm theo.” Vương Vị chắp tay đáp, còn nói thêm, “Không phải Quý phi nương nương có hai chuyện muốn phân phó vi thần ạ? Không biết chuyện thứ hai này là chuyện gì?”
Tề Ngọc Yên khép hờ mắt, cười nhẹ: “Ta muốn ngươi tìm một thứ giúp ta.” Nói xong cầm lấy bút trên bàn, nhúng vào trong nghiên mực, sau đó viết xuống hai chữ trên giấy.
Vương Vị vừa nhìn, biến sắc, “Nương nương muốn thứ này?”
“Đúng!” Tề Ngọc Yên đặt bút lên giá, nặng nề gật đầu, “Hơn nữa, ta ngươi cùng Trúc Vận còn phải phối hợp diễn một màn kịch.”
“Diễn?” Vương Vị hỏi.
“Tất nhiên là kịch hay rồi!” Tề Ngọc Yên kéo lên một nụ cười.
Vương Vị quay mặt nhìn thoáng qua Trúc Vận, thấy cô cũng mông lung, hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó Vương Vị đáp: “Dạ, vậy thần sẽ làm theo những gì quý phi nương nương phân phó. Phải rồi, quý phi nương nương, nếu muốn Hoàng hậu nương nương cảm thấy hoàng tử Huyên không khỏe, có thể gây khổ hoàng tử Huyên chút, không biết quý phi nương nương chịu được không?”
Tề Ngọc Yên giương mắt nhìn Vương Vị, hỏi: “Vương thái y tính làm thế nào?”
Vương Vị nói: “Thần đang định dùng chút dược, khiến tiểu hoàng tử chán ăn, có khi sẽ vô cớ khóc loạn.”
Tề Ngọc Yên vừa nghe, mày nhíu chặt: “Dược này của ngươi, có ảnh hưởng gì tới thân thể của Huyên Nhi không?”
Vương Vị hồi đáp: “Tất nhiên thần sẽ dùng dược không có hại tới thân thể hoàng tử Huyên, chỉ là trong lúc dùng dược tinh thần Hoàng tử Huyên nhìn thì không được tốt lắm, thật ra không có vấn đề gì. Chỉ cần thần dừng thuốc, hoàng tử Huyên sẽ trở lại bình thường.”
Nghe Vương Vị nói, Tề Ngọc Yên căng thẳng. Coi như dược này không ảnh hưởng tới thân thể, nhưng trong lúc dùng, Huyên Nhi sẽ không thoải mái. Mà nếu không làm chiêu binh đi nước hiểm, có lẽ Huyên Nhi sẽ mãi mãi không trở về với mình được.
Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên cắn răng, nói: “Vương thái y, chỉ cần có thể bảo đảm thân thể Huyên nhi vô sự, ngươi cứ việc làm đi! Có điều bây giờ Huyên Nhi còn quá nhỏ, đợi thêm ba tháng nữa, đợi thằng bé cứng cáp rồi hẵng làm.”
“Dạ, quý phi nương nương!” Vương Vị chắp tay nói.
“Vậy ngươi đi tìm thứ ta cần trước đi.” Tề Ngọc Yên nói.
“Vâng.” Vương Vị nhanh chóng đáp, “Thần bắt tay làm ngay.”
Tề Ngọc Yên nặng nề gật đầu, nói: “Làm xong chuyện sớm, ngươi và Trúc Vận cũng mau tu thành chính quả.”
Trúc Vận và Vương Vị đưa mắt nhìn nhau, má hai người đỏ ửng.
Mùa hè sau trưa, thời tiết oi bức, Lương Tử Vân nằm trên sàng tháp nghỉ trưa, tiếng ve sầu rả rích ngoài cửa sổ khiến nàng ta không thể vào giấc.
Tâm phiền ý loạn, nàng ta bật ngồi dậy từ trên giường, gọi với ra ngoài phòng: “Thu Di!”
“Tới ạ.” Rất nhanh một thị nữ chạy vào, mỉm cười nói với Lương Tử Vân: “Tiệp dư, người tỉnh rồi ạ?”
“Tỉnh ngủ cái gì?” Lương Tử Vân bực dọc nhíu mày, nói, “Ve sầu kêu bên ngoài, khiến ta phiền não, chẳng ngủ được chút nào.” Nói xong tính xuống giường.
Thu Di bước tới, đi giày cho Lương Tử Vân, đỡ nàng xuống giường, nói: “Lát nữa nô tỳ gọi người cầm lưới đến, bắt hết lũ ve ngoài phòng.”
“Ừ.” Lương Tử Vân gật đầu, lại nghĩ tới chốc lát sẽ có một đám cung nhân ở ngoài bắc thang bắt ve sầu, nhất định sẽ hò hét ầm ĩ, trong lòng lại bực bội.
Thu Di thấy Lương Tử Vân cau mày, biết nàng đang khó chịu trong lòng, bèn nói: “Hay là, nô tỳ theo tiệp dư đi dạo Dị Lâm.”
Lương Tử Vân nghe xong, ngừng một lát, sau đó gật đầu nói: “Cũng được.”
Thu Di thấy Lương Tử Vân đồng ý, vội ra ngoài gọi nghi liễn chuẩn bị xong, rồi mới về phòng mời Lương Tử Vân ra cửa, thoắt cái đã tới Dị Lâm.
Dị Lâm là một khu rừng lớn ở phía Tây hoàng cung, các loại cây kỳ lạ trong rừng được thu thập từ khắp các nơi tại Đại Hiên, cành lá sum suê, cao chọc trời, che kín cả khu rừng. Vào mùa hè nắng gắt, đi dưới bóng cây vô cùng mát mẻ.
Đi ở trong rừng, màu xanh hút mắt, cả người mát lạnh. Cuối cùng Lương Tử Vân cũng thoải mái hơn, lông mày vốn nhíu lại cũng dần dần giãn ra.
Thấy vậy, Thu Di cười nói: “Nếu tiệp dư thích chỗ này, nô tỳ sẽ theo hầu tiệp dư tới đây nhiều hơn.”
“Ừ.” Lương Tử Vân gật đầu, mỉm cười nói: “Nếu có thể ngủ trưa tại đây thì tốt biết mấy.”
“Khó mà làm được.” Thu Di cười nói: “Trong rừng nhiều muỗi, thỉnh thoảng còn có rắn ẩn hiện, sẽ dọa người đấy.”
Nghe thấy rắn, Lương Tử Vân lại nhớ tới lời đồn trong cung, chân mày lại chau.
Lời đồn rằng, có một đêm Lý Cảnh ngồi một mình trong Lãm Nguyệt đình, một con rắn rớt xuống từ trên đỉnh, mà cung nhân bên cạnh người không ai phát hiện. Tề Ngọc Yên đúng lúc đi ngang qua, thấy rắn hô lên, bấy giờ mọi người mới phát hiện ra rắn, bắt nó lại. Lý Cảnh cũng bởi vì Tề Ngọc Yên cứu mình, mà đối đãi với nàng khác biệt, sủng ái đủ đường.
Nghĩ đến đây, Lương Tử Vân ấm ách trong lòng, sao ngày đó người ngang qua Lãm Nguyệt Đình không phải là mình chứ?
Trông thấy Lương Tử Vân lại nhíu mày, Thu Di vội hỏi: “Tiệp dư đi mỏi rồi ạ? Nếu không chúng ta đến bên trên ngồi nhé?” Nói xong Thu Di chỉ tay vào ngọn đồi nhỏ phía trước.
Trên đồi kia có một cây bách cổ cao ngất, dưới tàng cây có một tảng đá xám, có thể cho người ngồi.
Thấy vậy, Lương Tử Vân gật đầu, nói: “Được.”
Thu Di đỡ nàng ngồi dưới tàng cây, lấy ra chiếc quạt lông từ trong tay áo, nhẹ nhàng phe phẩy, quạt mát cho Lương Tử Vân.
“Thoải mái hơn không, tiệp dư?” Thu Di hỏi.
“Ừ.” Lương Tử Vận gật nhẹ, ánh mắt từ từ nhắm lại.
Thu Di cũng không nói lời nào, tay chưa từng dừng chiếc quạt lông.
Chầm chậm, hô hấp Lương Tử Vân trở nên đều đặn, có vẻ sắp ngủ.
Bỗng nhiên, Thu Di khẽ chọc Lương Tử Vân, nhỏ giọng kêu lên: “Tiệp dư.”
Lương Tử Vân sắp vào giấc bị Thu Di chọc một cái, bừng tỉnh, mở mắt ra, nghiêm mặt đang chuẩn bị quở cô ta vài câu, lại thấy Thu Di yên lặng ngồi xổm người xuống, dựng ngón trỏ đặt trước môi, hướng mình lắc đầu.
“Sao thế?” Lương Tử Vân theo bản năng hạ thấp giọng hỏi.
“Tiệp dư, nô tỳ trông thấy thị nữ Trúc Vận bên người quý phi nương nương cũng tới Dị Lâm này, vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh, như sợ bị người khác phát hiện, như có chuyện gì ấy.”
“Trúc Vận một mình tới đây làm cái gì?” Lương Tử Vân cau mày, thắc mắc.
“Nô tỳ cũng không biết ạ. Tiệp dư, chúng ta có nên theo dõi hay không.” Thu Di nói, “Em thấy Trúc Vận đi dọc dưới đồi, chúng ta đi men phía trên đồi, cô ta sẽ không phát hiện ra chúng ta, chúng ta lại có thể thấy cô ta làm cái gì.”
“Được.” Lương Tử Vân do dự một lúc, sau đó gật đầu, nói: “Chúng ta đi xem thử xem.”
Nói xong đứng lên, cùng với Thu Di men theo đồi theo hướng Trúc Vận rời đi.