Thế giới chao đảo tối tăm, tựa như xung quanh đều là những con sóng đang cuộn trào, từng đợt từng đợt kéo nàng xuống đáy biển sâu. Nick tỉnh dậy từ trong giấc mộng mờ tối ngọt ngào, nhất thời không biết mình đang ở nơi nào, bốn phía đang lắc lư, trong cơn mơ màng còn tưởng mình đang ở trên thuyền. Đã lâu lắm rồi không được ngủ ngon như vậy.
"Sắp tới rồi, tỉnh dậy đi". Trong bóng tối, một giọng nam trầm thấp vang lên, lúc ấy Nick mới nhớ ra mình đang ở trên xe ngựa, cùng với thuyền trưởng. Chống khuỷu tay ngồi dậy, một thoáng mát lạnh tràn vào từ khoảng hở trên quần áo, theo bản năng Nick cuốn chặt chiếc áo đang choàng lên người lại. Chiếc áo khoác bằng len này rất lớn, dày dặn lại ấm áp, phảng phất mùi hương nhàn nhạt của rượu vang và thuốc lá.
Hơi thở trầm ổn mà quen thuộc, bóng dáng của một người đàn ông trung niên tóc vàng béo tốt, cơ hồ như đang ngồi trên chiếc ghế da bên cạnh khẽ mỉm cười. Nick lại cảm thấy hoảng hốt.
Chú Assa...
"Ngủ mê à?" Thấy nàng tỉnh lại rồi mà vẻ mặt vẫn như đang mộng du, Hayreddin mở miệng hỏi. Cơn xóc nảy dần đỡ hơn, chiếc xe đi vào một con đường bằng phẳng của một tòa nhà riêng. Lại đi thêm một lúc nữa, tốc độ xe ngựa từ từ chậm lại rồi dừng hẳn. Cửa xe mở ra, gió lạnh từ bên ngoài mang theo luồng sương đêm ẩm ướt ào vào trong xe, lúc ấy Nick mới dần dần trở lại hiện thực. Chiếc áo khoác này rất thoải mái, nàng chần chừ không muốn trả lại cho chủ nhân của nó.
"Được rồi, quay về ngủ tiếp đi". Hayreddin cũng không định đòi lại, mặc độc một chiếc áo sơ mi bước xuống xe, tay giữ cửa xe chờ nàng xuống.
Nhiệm vụ kết thúc, không cần phải đóng giả làm tiểu thư nữa, Nick nhấc tà váy nhảy từ trên xe ngựa xuống. Nhưng đúng là nàng thật sự đã ngủ đến mụ mị đầu óc rồi, quên mất rằng hành động này sẽ gây ra hậu quả. Một tiếng tinh giòn tan vang lên, có thứ gì đó sáng lấp lánh rơi ra từ bên trong chiếc váy rộng thùng thình.
Một con dao ăn bằng bạc nguyên chất.
Khuôn mặt Nick lập tức trắng bệch. Hayreddin nhìn nàng hồi lâu, cánh tay rắn chắc giơ lên, vòng qua nách nàng, nhấc bổng nàng lên không trung lắc mạnh như thể đang dốc một túi bột mì. Leng keng leng keng, dĩa bạc, thìa bạc, nắp hộp gia vị dát vàng, đĩa bạc con... những dụng cụ ăn uống hết món này đến món khác rơi ra từ chiếc váy trắng tuyệt đẹp. Lần lắc cuối cùng, một bọc khăn tay căng phồng, nhờn nhờn rơi xuống đất.
"Hừm, chân tay nhanh nhẹn quá nhỉ". Hayreddin quét mắt nhìn một lượt đống đồ đạc trên đất, "Đây là toàn bộ rồi đấy hả".
Nick hoảng đến độ hai mắt nổi lên toàn sao vàng, bím tóc cũng xổ tung, dáng vẻ hệt như một con sóc chuột đi ăn trộm rồi bị tóm, tóc tai bù xù rối tung ngước nhìn thuyền trưởng với vẻ vô cùng đáng thương.
"Trong khăn tay gói thứ gì vậy?" Hayreddin hỏi.
"... Ốc sên và chocolate". Nick thẽ thọt đáp. Khăn tay bị thấm nước sốt, chocolate cũng bị chảy, lộn xộn nhão nhoét gói lại cùng với nhau.
Sắc trời vẫn chưa thấy ánh bình minh, khuôn mặt thuyền trưởng ngăm đen nên không nhìn ra được cảm xúc gì. Nick lặng lẽ nuốt nước bọt, xót xa cho số tiền lương có khả năng bị cắt giảm thêm lần nữa của mình. Hồi lâu sau, Hayreddin thả tay ra. Nick rơi xuống đất, sau gáy âm ấm, một bàn tay chắc khỏe đang phủ lên đầu nàng.
"Chảy rồi không ăn được nữa đâu, lần sau sẽ mua cho cô loại ngon hơn". Hayreddin nhẹ nhàng xoa đầu nàng, giọng nói ấm áp: "Hôm nay làm việc rất tốt, đi ngủ đi".
"Không trừ tiền ạ?" Nick cẩn thận dè dặt hỏi lại.
"Không trừ, khoản còn thiếu lúc trước, đi đòi chỗ kế toán đi".
"Vậy sau này thì sao? Tiền chảy máu mỗi tháng...". Nick sốt sắng hỏi.
"Phép trừ biến thành phép cộng, coi như tiền trợ cấp".
Trong đêm tối, hai hàm răng be bé trắng bóc sáng lên, từng chiếc từng chiếc như những vỏ sò nhỏ trên bãi cát, vẻ đờ đẫn trước giờ của Nick cuối cùng đã thay đổi. Hoàn toàn khác với kiểu thanh lịch tinh tế mà Victor đã dạy, nụ cười của nàng đơn thuần trong sáng, như dòng suối mát lạnh chảy róc rách trên núi cao.
"Hì hì.... Chuyến này đi không vô ích chút nào". Nick giơ tay lên quẹt quẹt cái mũi nhỏ, nụ cười như một đứa trẻ thơ.
"Tôi đã nói rồi, làm cho tôi, sẽ không bao giờ để cô bị thiệt. Nhưng cảnh báo trước một tin buồn, nếu cô ăn trộm trên thuyền, thì cứ tắm rửa sạch sẽ mà chờ ăn roi đi".
Hayreddin lại xoa xoa đầu nàng, "Chàng hiệp sĩ tới đón cô kìa".
Nick quay đầu lại, thấy mái tóc vàng của Karl lóe sáng từ cánh cửa lớn của tòa lâu đài, nàng vội vàng vơ lấy đống dao dĩa trên đất vào lòng, tóm lấy cái bọc khăn tay chạy ào tới. Karl tay chân luống cuống đỡ lấy đống chiến lợi phẩm từ trong tay vị công thần, cười hỏi: "Có thuận lợi không?"
"Thuận lợi! Vừa nãy thuyền trưởng còn khen tôi nữa kìa! Chỉ tiếc là thắt lưng quá chặt, chẳng ăn được gì hết".
"Thế nào, cung điện rất thú vị đúng không?"
"Người thì chán chết, nhưng đồ ăn lại rất thú vị, có nhiều thứ rất lạ chưa từng nhìn thấy bao giờ". Nick hào hứng thì thà thì thầm, cởi chiếc khăn tay giống như báu vật của mình ra, "Anh đã từng ăn ốc sên chưa? Thứ đen đen này là chocolate đấy, hơi bị chảy một chút, nhưng rất ngọt...".
Bóng lưng nhỏ nhắn vui mừng nhảy nhót, sau lưng vẫn còn lủng lẳng sợi dây từ áo chẽn bị cắt đứt, hông như một cái đuôi con con ngoe nguẩy hết bên này lại lúc lắc sang bên kia.
Đại lục tháng Năm, là thời điểm xuân hè giao nhau ấm áp, là mùa vạn vật sinh sôi nảy nở, có một tên cướp biển ngang ngược cố chấp tới Paris.
Tóc đỏ, từ xưa đến nay là đặc trưng của tầng lớp dân đen đất đai cằn cỗi cơm không đủ ăn, quần áo không đủ mặc, nhưng Barbarossa Hayreddin, lại là tên cướp biển tóc đỏ nổi tiếng đương thời, chỉ dựa vào sức quyến rũ cá nhân đã tóm được tầng lớp quyền lực của thành phố Paris hoa lệ làm tù binh.
Một tiếng "phập" vang lên, một mũi tên lông vũ được bắn ra ghim một cách chuẩn xác vào hồng tâm tấm bia, kèm theo đó là tràng pháo tay tán thưởng của đám đông. Khuôn mặt người đàn ông cầm cung tên đeo một chiếc mặt nạ da màu đen, đôi mắt màu xanh lam tỏa ra luồng ánh sáng rực rỡ, đường viền cằm cương nghị toát lên sự tự tin không gì sánh được. Người đàn ông nhẹ nhàng cúi người về phía các cô gái, khiến các tiểu thư nhất loạt thét lên khe khẽ với vẻ đầy vui sướng.
"Lại là một phát mười điểm nữa! Quý ngài "Mặt nạ đen" đã trở thành vị vua không ngai rồi!"
"Mọi người nâng cốc nào! Mời vị vua không ngai!"
Ánh mặt trời buổi chiều tươi sáng rải trên lâu đài Versailles chim hót hoa nở. Vũ hội hóa trang vốn dĩ được tổ chức vào ban đêm, nhưng giới quý tộc hứng lên ngay lúc này, thì đừng nói là hóa trang chơi trò chơi vào lúc trà chiều, mà cho dù có thắp sáng cả La Mã cũng không phải là tin tức mới lạ.
"Cạn ly, mời đám người ngu ngốc". Một quý tộc trẻ tuổi với mái tóc nhạt màu ngồi một mình trong góc hoa viên lâu đài Versailles, vừa nâng cốc vừa nhẹ nhàng nở nụ cười mỉa mai với đám đông. "Lại còn quý ngài "Mặt nạ đen" nữa chứ, nói cứ như thể mọi người không biết ngài ấy là ai ấy". Người thanh niên thân người gầy gò, trên người mặc một chiếc áo sơ mi lụa rất hợp dáng, chỉ là bên ngoài chiếc mặt nạ tinh tế được trang trí bằng lông vũ màu trắng lại đeo thêm một cặp kính bằng thủy tinh, trông có chút nửa dơi nửa chuột.
"Winnie thân mến, ta lại cứ tưởng con không bao giờ tham gia những buổi yến tiệc kiểu như thế này chứ". Một ông lão xoay người bước ra khỏi bóng cây, trên chòm râu dài vẫn còn vết thuốc màu rõ ràng chưa được rửa sạch, nhưng không mảy may ảnh hưởng gì tới nụ cười vui vẻ của ông.
"Đừng có gọi ta là Leo đấy, kháng nghị lần thứ 132". Chàng thanh niên thoáng cau mày, nhưng vẫn đặt một chân đang ở trên đầu gối xuống, tư thế ngồi của bản thân trở nên nghiêm chỉnh hơn một chút.
"Đừng nhạy cảm thế chứ con thân mến, cơ hội để ta gọi con được như thế còn được mấy lần? Nghe nói ngày kia con sẽ rời Paris". Ông lão kéo vạt áo choàng run rẩy ngồi xuống, chuyến du lịch của toán cướp biển sắp kết thúc rồi, sinh mệnh của ông cũng chẳng còn bao nhiêu ngày nữa.
"Vâng ạ, thuyền vĩnh viễn thuộc về biển lớn mà". Victor lắc lắc ly rượu vang đỏ, nhìn vết rượu trượt xuống thành ly. "Nói đi cũng phải nói lại, con nhóc Nick đó ba lần ra ngoài thì có đến hai lần đều gặp thầy, thầy không nhàm chán đến mức ấy chứ?"
"Ông lão này cũng có quyền hưởng lạc chứ, huống hồ lại có thứ thú vị thế kia".
"Thứ gì cơ?"
"Nhìn bên đó đi". Da Vinci xoay người một cách chật vật, chỉ về phía con đường rợp bóng cây, "Có nhìn thấy thứ nho nhỏ ở bên đường kia không?"
Victor quay người nhìn sang, cạnh tảng đá là một cục lông màu vàng kem nho nhỏ, nó run rẩy, phát ra tiếng kêu khe khẽ, nếu không cẩn thận lắng nghe sẽ chẳng thể nhận ra.
"Nhìn thấy rồi". Victor dùng ánh mắt dò hỏi nhìn ông thầy của mình.
"Là một con chim sẻ non, có lẽ là con bé nhất, những người anh em khỏe mạnh không muốn chia thức ăn cho nó, nên đã đẩy nó ra khỏi tổ. Vận mệnh của con chim bé nhỏ đó sẽ ra sao? Có lẽ chim bố mẹ khi kiếm thức ăn về phát hiện ra thiếu mất một con, sẽ cứu nó về nhà; hoặc có lẽ sẽ có một cậu thiếu niên lương thiện mặc quần áo lụa đi ngang qua, nhặt nó lên trả về tổ".
"Nhiều khả năng là bị một chiếc xe ngựa đi trên đường chẹt chết, hoặc bị một con chó săn của một quý tộc nào đó ăn thịt". Victor lạnh lùng đáp, "Huống hồ con đã qua cái tuổi làm những việc ngu xuẩn kiểu như mặc quần áo lụa trèo cây lâu rồi".
"Chẹp, Winnie bé nhỏ đã từng đáng yêu biết bao, mỗi đứa trẻ đều là một thiên thần, chỉ là trong lúc trưởng thành đã mất đi đôi cánh. Ông lão lẩm nhẩm, lắc đầu tỏ ý tiếc nuối, ông quay người lại, nhìn về hướng người đàn ông tóc đỏ che mặt cao hơn một chút so với đám đông, "Con có nghĩ là hắn sẽ đưa con chim non đáng thương đó về tổ không?"
"Để một con sư tử châu Phi hộ tống một cừu non trở về vòng tay ấm áp của mẹ?" Victor bĩu bĩu môi, tỏ vẻ không thể tin được, "Leo, thuyền trưởng có điểm nào giống với một thiếu niên lương thiện không?"
"Thế nếu trong tổ chim có một cục vàng rất lớn thì sao? Thượng Đế luôn chuẩn bị quà đền đáp cho những người có tấm lòng lương thiện". Da Vinci vẫn không cam lòng, nêu ra một điều kiện rất hấp dẫn.
"Vậy thì thuyền trưởng sẽ bắn cho cái tổ chim đó rơi xuống, khỏi phải tốn sức trèo cây. Dùng lợi ích để dụ dỗ kẻ ác làm việc thiện chính là hành vi đùa với lửa". Victor nhíu mày, "Leo, rốt cuộc là thầy muốn nói gì?"
Ông lão thở dài, nhìn về bóng người nhỏ bé ở phía xa xa.
"Thế sự khó khăn biết chừng nào...". Ông khẽ ho khan một tiếng, vẻ nhẹ nhõm dễ gần trên mặt biến mất. "Victor, tuy không thể quay về tổ, nhưng nhất định sẽ có người biết được sự thật. Ta có chút chuyện phải nói cho con biết, liên quan đến ‘Tiểu thư trầm lặng’”.
"Tiểu thư trầm lặng" hôm nay mặc một chiếc váy màu xanh lá bằng voan phủ satin, tô điểm trên cổ là một viên ngọc lục bảo thượng hạng, chiếu lên đôi mắt đen thăm thẳm của nàng một tầng sáng xanh mơn mởn lấp lánh rực rỡ.
Chỉ là sắc mặt bên dưới chiếc mặt nạ lông vũ có chút xanh tái.
Kem trong chiếc đĩa sứ đã sắp chảy hết, hương vị của bơ gần trong gang tấc, nhưng Nick lại chỉ có thể giả bộ như là không thấy ngon miệng, ngồi ở bên bàn dùng chiếc muỗng nhỏ tao nhã gẩy gẩy khều khều. Thuyền trưởng vẫn đang nói về những chủ đề nghe mà chẳng hiểu gì, còn giả vờ giả vịt không ngừng mỉm cười với những phụ nữ cùng bàn nữa chứ.
Nick thầm le lưỡi trong lòng, trong lúc phân tâm, chiếc khăn bị rơỉ xuống đất. Không muốn cho đám người dính như kẹo kéo đó có cơ hội bắt chuyện, Nick lập tức cúi người xuống nhặt, nhưng vô tình nhìn thấy một màn kịch nho nhỏ ẩn phía dưới tấm khăn trải bàn. Một bàn chân trần đã tháo giày, thò ra từ bên trong tà váy, đang khều khều chiếc ủng màu đen bóng cao đến đầu gối của người ngồi bên cạnh.
Khuôn mặt Nick không chút cảm xúc nhặt chiếc khăn ăn lên ngồi nghiêm chỉnh. Lại thấy Hayreddin - chủ nhân của chiếc ủng đó bình thường như thể không có chuyện gì xảy ra, phu nhân Bombardie bên cạnh vẫn giữ dáng vẻ thanh lịch đoan trang.
Tiếng chim sơn ca trong trẻo xuyên qua bầu trời, ở một góc khác trong đình viện, một chiếc ly thủy tinh rơi xuống nền đất lát đá màu vỡ tan tành.
"Sao có thể như vậy được chứ! Như vậy quá ly kỳ... Leo, thầy có chắc chắn đó là sự thật không?" Victor đứng bật dậy ngây người, chiếc mặt nạ lông vũ cũng không che nổi ánh mắt kinh ngạc của hắn.
"Ta không chắc". Bàn tay trống trơn của Da Vinci ấn một cái, "Yên lặng ngồi xuống đi anh bạn trẻ, ta không muốn tất cả mọi người đều biết đâu".
Ông nói: “Tất cả đều chỉ là suy đoán. Nhưng ta đã tận mắt nhìn thấy, tận tay vẽ hai bức chân dung. Hai mươi lăm năm trước, có một cô gái dung hòa huyết thống của hai vị vua. Khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt đen thăm thẳm như một chiếc giếng cổ... mấy năm không gặp, đứa bé đó trổ mã lại càng giống hơn, quả thực như đúc ra từ một khuôn".
"Leo, trước giờ con chưa từng nghi ngờ trí nhớ siêu việt của thầy. Nhưng ngoại trừ mẹ và con gái ra, những người xa lạ cũng có khả năng có vẻ ngoài trùng hợp giống nhau". Victor vẫn không thể tin được, "Thầy cũng biết, có đôi khi trùng hợp thực sự giống như một kỳ tích khiến người ta khó lòng mà tin được".
"Kỳ tích, Victor à, cho dù là xác suất trùng hợp, cũng luôn tồn tại lý do cho sự xuất hiện của nó". Da Vinci nói, "Dòng máu này đã được kết hợp cận huyết qua rất nhiều thế hệ rồi, con đã từng để ý tới khuỷu tay của con bé chưa? Đã dùng tới ánh mắt giống như dao giải phẫu của con chưa?"
"Rồi ạ, chỗ khớp xương hơi có một chút dị tật bẩm sinh, không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện. Con nghĩ điều đó ảnh hưởng tới cách sử dụng lực, hai khớp cánh tay của Nick linh hoạt khác hẳn với người bình thường, có thể xoay vặn ở những góc độ không thể ngờ được...". Victor khựng lại hồi lâu, rồi chậm chạp mở miệng.
"Lẽ nào người đó cũng như vậy?"
Leonardo gật đầu, khẳng định phỏng đoán của Victor.
"Loại biến đổi bệnh lý này rất hiếm gặp, vì thế ta đã dựa vào điều đó để thiết kế lưỡi hái cho con bé. Mà năm ấy... vào ngày hôm ấy...". Da Vinci rũ mí mắt xuống, trí nhớ phi thường khiến hồi ức của hơn hai mươi năm trước hiện lên rõ ràng như một bức tranh sơn dầu.
"Hôm đó cô ấy mặc một chiếc váy hở nửa cánh tay, là một chiếc váy nhung màu xanh đậm, điểm xuyết bởi những đường đăng ten cầu kỳ, có thể thấy nó đã được lựa chọn rất cẩn thận. Bức chân dung có lẽ sẽ được gửi đến tay vị hôn phu tương lai của cô ấy, nên cô ấy có chút xấu hổ... sau đó, ta đề nghị nếu để lộ tay ra sẽ càng đẹp hơn, vì thế cô ấy đã tháo găng tay ra. Ta đã quan sát thấy có vài điểm khác biệt so với người bình thường ở hai khuỷu tay phía trước.”
Ánh mắt của ông lão nhìn chằm chằm vào hư không, ngón tay không ngừng phác họa lên đầu gối mình, tựa hồ như đang vẽ lại một lần nữa. Hồi lâu sau đó, cuối cùng ông cũng bước ra khỏi bức màn hồi ức, nặng nề nói: "Ta không biết kiểu khớp xương dị thường như vậy có linh hoạt hay không, nhưng hai mươi lăm năm trước, ta đã nghĩ cuộc đời của cô gái may mắn này sẽ không bao giờ có cơ hội cầm lên một thứ gì đó nặng hơn một hộp trang điểm. Ai ngờ số mệnh sau này của cô ấy lại bi thảm như vậy".
Victor im lặng. Cô gái vung lưỡi hái cực nặng giữa màn mưa máu, rất khó để nói số phận của nàng có điều gì đó tốt hơn so với người mẹ của mình.
"Leo, nếu như phỏng đoán của thầy là thật, thì bí mật này nhất định phải để mục nát trong lòng con và thầy. So với việc tận mắt nhìn thấy niềm hy vọng sụp đổ, chi bằng để cô ấy không biết gì hết. Con chim non khỏe mạnh nhất đã lớn rồi, sẽ không bao giờ cho phép người khác cùng chia sẻ thức ăn với nó đâu, cho dù chỉ là giả thiết".
"Ồ ồ.. Âm thanh thất vọng phát ra từ sâu bên trong cổ họng của ông lão, "Con như một con dao luôn nói sự thật".
"Cảm ơn đã khen ngợi". Victor cúi đầu, tay ôm ngực.
Da Vinci lắc đầu thở dài, "Như con đã nói, cơ hội quá mong manh. Ta chỉ nói với một mình con, thậm chí ngài thuyền trưởng... con nói đúng, con người này dã tâm quá lớn, không thích hợp đưa chim non về tổ".
Hoàng hôn buông xuống, xe ngựa chạy băng băng trên con đường hướng về phía mặt trời lặn.
Nick theo lệ thường đá văng đôi giày gót gỗ. Phớt lờ ánh mắt phê bình của Victor, nàng thản nhiên tựa người vào lưng ghế, để từng ngón từng ngón chân bị o ép được giãn ra thoải mái.
"Đây là thứ ông lão đó bảo tôi chuyển cho cô, nói là sau này có thể không còn cơ hội gặp lại nữa". Victor thở dài, đưa một cuộn giấy cho Nick. Nick mở cuộn giấy ra, trên đó chỉ vọn vẹn có mấy câu.
"Nicole, là tên của nữ thần chiến thắng trong thần thoại Hy Lạp, nàng là người cao quý kiên cường,. và bất khả chiến bại.
Thêm một lời chúc nữa, thuận buồm xuôi gió.
L.D.V".
"Vậy là có ý gì?" Nick hỏi, nàng nhận thức được những lời trong cuộn giấy, nhưng cùng vớỉ đó là cảm giác kỳ lạ không nói rõ được.
"Tự mình tìm hiểu đi".
Nick thấy khó hiểu, nghiên cứu lại tờ giấy thêm vài lần nữa, nhưng đầu óc vẫn mờ mịt. Một lát sau, nàng lại nhớ đến chuyện xảy ra lúc chiều. Lập tức duỗi lòng bàn chân ra, nhanh nhẹn dứt khoát giẫm lên ủng của Hayreddin.
"Thuyền trưởng, thế này có nghĩa là gì?" Nick hiếu kỳ hỏi, "Tôi nhìn thấy dưới gầm bàn có người giẫm chân trần lên chân của ngài".
Cả xe im lặng trong ba giây, Victor phì cười trước tiên, vừa đấm ngực vừa ho.
"Đây chính là lời mời của phụ nữ, liên quan đến một loại vận động rất thú vị... chính là vận động trên giường". Hayreddin nhìn bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo đang giẫm trên ủng của mình, lại nhìn đến ánh mắt trong veo của Nick, trả lời đâu ra đấy, "Ý gì thì tự cô tìm hiểu lấy đi".