Hải Yêu

Chương 20

Một ngày đầu hè năm 1516, lá cờ cướp biển có hình đồng hồ cát màu đen trên nền trắng phấp phới đón gió, một đại hải tặc giống như anh hùng sắp lên đường đi xa, rời Paris trong màn hoa rơi rợp trời cùng tiếng reo hò hoan hô.

Một con chuột khổng lồ thò đầu ra khỏi đống rác trong góc tường, bộ da lông màu xám bóng mượt, từ cái bụng căng phình của nó có thể thấy, nếu không phải nó đang mang thai một ổ chuột con, thì cũng vừa được ăn một bữa đại tiệc xa hoa. Cùng ở trên đống rác là hai đứa trẻ bẩn thỉu đến độ không phân biệt được giới tính của từng đứa vẫn còn đang bới tìm cực nhọc, xương sườn gồ hẳn ra cùng ánh mắt đói khát bùng cháy thể hiện rõ ràng rằng nghiệp vụ của hai đứa chúng không xuất sắc bằng đồng nghiệp nhỏ bé có bộ da màu xám kia.

Nước thải ngập ngụa ngang dọc khắp con hẻm nhỏ bốc lên mùi hôi tanh khó mà tả nổi, là mùi chất thải lên men của người và động vật. Trong thành phố không có bất kỳ hệ thống xử lý nước thải và công trình vệ sinh công cộng nào, người ở trên tầng hai sẽ chào đón nắng mai bằng cách mở cửa sổ, không mảy may xấu hổ trút đổ những thứ ở trong bô xuống đường cái.

Nơi này là Paris, hơn thế không phải là khu ổ chuột, đây chỉ là một bộ mặt khác của "thành phố ngàn hoa" mà thôi.

Một thiếu niên thanh tú đầu quấn khăn xếp dắt hai con ngựa đứng trong bóng râm bên đường đợi ai đó. Loại mùi vị tràn ngập ở khắp các thành phố lớn của châu Âu vô cùng quen thuộc với cậu ta, đến mức còn nảy sinh một cảm giác dễ chịu từ tận đáy lòng. Thậm chí lúc nhìn khắp xung quanh theo bản năng, cậu ta còn có thể phân biệt được trong đống rác kia thứ nào có thể thu hồi để tái sử dụng, và cả giá trị túi tiền của người đi bộ trên đường.

Một cánh cửa gỗ trong con hẻm nhỏ bật mở, một người đàn ông cao lớn khoác áo choàng màu xám bước ra, chiếc mũ trùm đầu che kín cả mái tóc lẫn khuôn mặt, khiến người khác không nhìn rõ được tướng mạo của hắn. Chiếc áo choàng được

dệt bằng lông cừu thô, nhưng đôi ủng lại được làm bằng một loại da thượng hạng, chiếc đinh thúc ngựa bằng bạc lóe sáng trong con hẻm nhỏ tối tăm. Hắn quét ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, thấy một người đàn ông to béo mặc áo khoác đen đang đứng trước mặt cậu thiếu niên, giống như đang thuyết phục cậu nhóc điều gì đó.

"Ta trông cậu như đang đợi chủ nhân thì phải? Mười sáu đồng quốc vương thế nào, con hẻm bên cạnh không có người đâu". Gã béo xoa xoa tay, cặp môi dày bị nước bọt nhễu ra trở nên bóng loáng. Gã móc ra một đồng từ trong chiếc áo choàng đen, lắc lắc trước mặt cậu thiếu niên, "Tiền vừa mới đúc đủ phân lượng đấy! Chỉ một lát thôi, tuyệt đối không mất nhiều thời gian đâu, nhất định sẽ xong việc trước khi chủ nhân của cậu quay lại".

Ánh mắt cậu thiếu niên không tự chủ đung đưa theo đồng xu, đến lúc đầu óc tỉnh táo trở lại, đang tính mở miệng từ chối, thì chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết, khuôn mặt của gã đàn ông to béo mặc áo đen rúm ró, gã ngã lăn xuống vũng bùn lầy lội hôi thối bên đường.

"Xin lỗi nhé, chủ nhân của cậu ta trở lại hơi sớm". Hayreddin bình tĩnh nhàn nhã đứng ở đúng vị trí vừa nãy của gã béo, chiếc roi ngựa khẽ gõ nhịp trên lòng bàn tay, nói với Nick: "Chỉ một đồng xu mà đã động lòng rồi à? Chí ít thì cũng phải thấy được xu bạc Tây Ban Nha chứ".

"Đó không phải lỗi của tôi... thuyền trưởng, chính ngài khăng khăng bắt tôi rửa mặt đấy chứ". Nick lập tức xóa sạch nghi ngờ. Nàng không hiểu màn tán tỉnh tao nhã dưới gầm bàn, nhưng lại rất tâm đắc với chuyện mặc cả cò kè bên đường. Khuôn mặt thanh tú trắng nõn ở trong xã hội thượng lưu thì chẳng là gì, nhưng ở trên con phố tối tăm này, lại là món hàng ngon trong mắt không ít người.

"Cứ như tôi lúc đầu thì sẽ ít phiền phức hơn nhiều". Nick thò tay quệt vào bức tường xám, thành thục bôi lên mặt, lại bôi thêm xuống cổ. Trong nháy mắt, cô tiểu thư mà Victor khổ công đào tạo đã trở về nguyên hình.

Hayreddin nhìn nàng hồi lâu, rồi cầm dây cương xoay người lên ngựa, phi thẳng về phía Nam thành phố. Nick vội vàng lên ngựa đuổi theo, không nhịn được thắc mắc "Này thuyền trưởng, chúng ta không ăn sáng rồi mới lên đường sao?"

Sáng sớm nay, người ngồi trong cỗ xe ngựa to lớn có đệm mềm thoải mái, rời Paris trong màn hoa bay và những tiếng reo hò là một tên thuộc hạ tóc đỏ mặc quần áo của thuyền trưởng. Còn nàng, đội trưởng Nick của đội xung phong, ba giờ sáng đã bị ông chủ túm lôi ra khỏi ổ để đi làm, hiện giờ cả bữa sáng cũng chẳng thấy đâu.

Giữa từng trận từng trận mùi hôi thối đang táp vào mặt Hayreddin cau mày, nhệch cằm ra thấp giọng nói: "ở đây ấy hả, không thể nào".

"Nhưng ra khỏi thành phố rồi thì chỉ có đào trộm củ cải mà ăn thôi...". Nick lẩm bẩm, "Hơn nữa ở đây cũng đâu có bẩn thỉu, có mùi chứng tỏ thành phố này có sức sống, chỉ có xác chết thối do bệnh dịch hạch gây ra thì mới cần cảnh giác thôi".

Hayreddin không thèm để ý tới nàng nữa, khẽ thúc vào bụng ngựa, tăng tốc ra khỏi thành phố. Đằng sau vẫn tiếp tục truyền đến giọng nói thương lượng của cậu thiếu niên: "Không ăn trong thành phố cũng được, chúng ta mua mấy cái bánh rồi lên đường tiếp được không? Kiếm hai quả táo thôi cũng được, tôi thấy gần đây có mấy sạp hàng bán hoa quả này! Thuyền trưởng?"

Chuyến đi tới Paris đã kết thúc, bức tường thành cao lớn dần dần mất hút phía sau lưng, thành phố vừa xô bồ phồn hoa lại vừa rách nát bẩn thỉu vẫn đứng lặng lẽ bên dòng sông Seine.

Chuyến đi lần này của Hayreddin rất bí mật, lúc Karl và Victor thức dậy chỉ thấy kẻ thế thân đang vô cùng căng thẳng cùng tờ giấy vẻn vẹn vài chữ: "Các cậu đi trước đi". Xử lý công việc tình báo ở Paris xong xuôi, Hayreddin mang theo Nick đi theo tuyến đường đã vạch ra từ trước - quay ngược trở lại Marseille. Tốc độ cưỡi ngựa nhanh hơn ngồi xe rất nhiều, hai người thoáng cái đã bỏ lại mọi người ở phía sau.

Tháng Sáu ở châu Âu đã là đầu hè, ánh mặt trời chiếu rọi xuống cánh rừng rậm rạp rộng lớn gần trung tâm nước Pháp khiến chúng trông như một đại dương xanh lục ngút tầm mắt. Giữa tiết trời trong veo không một gợn mây, có thể thấy rõ những tòa lâu đài cổ xưa được xây ghép bằng những tảng đá cực lớn xếp chồng lên nhau đang đứng sừng sững trên những dãy núi phía xa xa, cỏ dại bao phủ khắp các mái nhà, dây leo xanh mướt che kín những bức tường thành. Thuốc súng đã kết thúc thời đại vũ khí lạnh, những chàng hiệp sĩ từng áo giáp sáng bóng ngựa chiến dũng mãnh lao về phía Đông đã vĩnh viễn biến mất không còn bóng dáng.

Đứng bên bờ sông Loire, Nick vừa gặm củ cải, vừa buồn bực nhìn dòng nước chảy xiết. Nhiệm vụ của chuyến đi lần này khiến nàng rất thất vọng, tuy rằng không phải vung đao dốc sức, nhưng đại tiệc nước Pháp vẫn luôn mong ngóng lại thoảng qua như mây khói, thậm chí chẳng có cả cơ hội được ăn no.

Một con đò ngang xuôi dòng trôi đến, Nick quăng luôn lá củ cải đi, vừa nhảy vừa hét to với lái đò: "Bên này! Bên này!"

Nàng sợ ướt giày tất, nên cởi ra nhét vào trong bọc hành lý chân trần chạy tới chỗ nước nông, để lại một chuỗi dấu chân nhỏ nhắn trên bãi đất bùn.

"Chúng tôi muốn qua sông, có cả ngựa nữa!!!"

"Được rồi, thuyền đã ghé vào bờ rồi, cô nhỏ tiếng lại đi". Hayreddin nói, "Sau này bớt ngoác cổ họng ra la hét".

"Hả?"

"Cô bắt đầu vỡ giọng rồi đấy, không muốn về sau giọng như cái chiêng vỡ, thì hai năm này hãy yên tĩnh một chút đi. Sau này khi ở trên thuyền có hô hào truyền đạt mệnh lệnh gì thì bảo Karl làm".

"Ồ". Nick bồn chồn đồng ý, không hiểu tại sao thuyền trưởng lại quản rộng đến vậy. "Chúng ta đang đi đâu đây?"

"Marseille". Hayreddin đáp.

"Không cùng một điểm đến với mọi người sao?"

"Đúng vậy. Nhưng, tôi nhớ có người ầm ĩ đòi ăn món Pháp mà".

Thúc ngựa chạy thẳng về phía Nam, mấy trăm dặm quanh thung lũng sông Loire phong cảnh tươi đẹp dân cư thưa thớt, những thị trấn nhỏ và các thôn trang trong lành dễ chịu, không bẩn thỉu giống như ở thành phố. Hai người không ngừng phi ngựa trên đường, chỉ cần gặp những làng mạc thôn xóm có quán trọ, là Hayreddin liền dẫn Nick xuống ngựa vào ăn một bữa thỏa thích.

Súp nấm đặc thả măng tây, táo nướng tẩm mật ong vàng ruộm, bánh nướng nhân mứt mâm xôi rắc vụn hạt phỉ, cùng salad bông cải xanh và dưa chuột muối ăn rất đã miệng. Không có áo nịt ngực, không có nhiệm vụ, cuối cùng tâm nguyện của Nick đã trở thành sự thật, dọc đường ăn uống thỏa thích các món Pháp.

Buổi sáng hôm hai người tới Marseille, trời vừa tạnh mưa, mây tan sương tản, bầu trời trong vắt như vừa được gột rửa.

Ánh mặt trời phản chiếu lên mặt biển, từng tầng từng tầng ánh sáng trắng chối lóa khiến người ta không mở được mắt. Những cơn gió ẩm ướt vuốt ve khuôn mặt, tiếng chim hài âu kêu lướt qua lớp lớp những cánh buồm trắng, những con thuyền tỏa ra một hương thơm nhẹ rung động lòng người và mùi vị trong sạch. Hai người không hẹn đều cảm thấy tâm tình rất thoải mái, những kẻ lấy biển làm nhà không bao giờ thật sự thích cuộc sống trên đất liền, giống như những dân tộc sống ở trên thảo nguyên cứ xuống khỏi lưng ngựa đi đường là thấy khó chịu.

Ngoài bến sông, đội thuyền của Sư Tử Đỏ vẫn không khác gì lúc rời đi, Nick nhìn bức tượng trên phần mũi thuyền Hải Yêu nói: "Chúng ta đến sớm hơn bọn Karl bốn năm ngày đúng không? Chẳng có ai ra đón cả".

"Đương nhiên, tôi không nói cho ai biết hết". Gió biển thổi bay mái tóc dài màu đỏ, Hayreddin giống như quay trở lại ngôi vương trong lãnh địa của mình, toàn thân toát ra một thứ không khí thoải mái dễ chịu, "Các cậu nhóc, thời điểm hỏi tội đến rồi". Nụ cười xảo quyệt quay trở lại trên gương mặt Sư Tử Đỏ, Nick linh cảm sắp có người gặp xui xẻo.

Cuộc tập kích bất ngờ của thuyền trưởng khiến mấy tay giám sát được một phen kinh hoàng. Suy cho cùng cũng không phải là ở quê nhà Algiers, nên trước khi lên đường Hayreddin đã đặc biệt dặn dò, trừ những người làm nhiệm vụ bổ sung tiếp tế lương thực và do thám tin tức, tất cả thuyền viên chiến đấu không được rời thuyền.

Sau khi điểm danh đầu người xong, trong số một ngàn hai trăm người có ba mươi lăm người vắng mặt không phép. Trong hải quân, tỉ lệ chuyên cần như vậy có thể coi là không tệ, Hayreddin tương đối vừa lòng, lại kiểm tra vấn đề cấp dưỡng và vệ sinh trên thuyền.

Huấn luyện trường kỳ khiến cho đám thủy thủ không dám bỏ bê, dù thuyền trưởng vắng mặt, sàn thuyền vẫn được cọ rửa mỗi ngày, pháo đồng được lau chùi sáng bóng; trên boong, từng cuộn từng cuộn dây thừng được cuốn thành những vòng tròn gọn gàng, trên mấy cây cột buồm dự trữ bằng gỗ tròn đều được phủ bạt dầu chống thấm nước; thịt xông khói, bơ, các loại hạt khô, nguyên liệu nấu súp, bánh quy đóng trong thùng được sắp xếp có trật tự và đánh số dựa theo thời gian mua và thời hạn sử dụng; thuốc súng được phân chia theo các nhóm hạt thô, hạt mịn, dạng bột, và cất cẩn thận ở tận đáy của khoang thuyền.

"Mọi người làm tốt lắm. Chỉ là đã quên tra dầu cho pháo rồi, cứ thế này mà gặp phải kẻ địch thì xong đời". Hayreddin cười khẽ bước tới khoang pháo, thả vào từng miệng đánh lửa của mỗi khẩu pháo một đồng xu vàng. Cách "tra dầu" này là một phương thức khen ngợi rất truyền thống, quân giới trưởng và các thủy thủ trưởng lập tức cười đến không khép miệng lại được.

"Những người không tuân thủ quy tắc rời thuyền lượn lờ lung tung, mỗi người lãnh mười hai roi, đợi bác sĩ về rồi hãy đánh. Được rồi, mọi người ai về vị trí người nấy đi". Hayreddin nói xong, dẫn Nick quay về buồng thuyền trưởng trên thuyền Hải Yêu. Thưởng phạt phân minh, nên tất cả không ai có ý kiến gì, thật lòng phục tùng, trở lại làm việc.

"Thuyền trưởng...". Nick đi theo sau lưng Hayreddin, lí nhí nhắc nhở: "Mấy chiếc thuyền đó đều có phụ nữ, số lượng còn rất nhiều nữa". Tiếng quần áo lén lút mờ ám vang lên bên trong khoang thuyền, hòa cùng với mùi son phấn khác thường lẫn trong mùi cơ thể hôi rình nồng nặc của đám cướp biển, nàng không tin khứu giác nhạy bén của thuyền trưởng lại không để ý tới.

"Còn quy tắc cũ, phụ nữ không được phép lên thuyền thì sao?"

"Coi như không nhìn thấy gì". Hayreddin thoải mái nói: "Không cho bọn họ xuống thuyền, lại không để phụ nữ lên thuyền, vậy lần tới gặp kẻ địch trên biển chỉ có nước hạ cờ chạy trốn thôi. Sĩ khí rất quan trọng, đôi khi quy tắc cũng phải linh động".

"Rốt cuộc tại sao phụ nữ không được phép theo ra biển? Quân đội trên đất liền cũng thường xuyên dẫn theo vài người đi đánh trận đấy thôi".

"Vì lượng nước ngọt quý giá mà bọn họ tiêu thụ quá lớn". Hayreddin nhìn chằm chằm vào Nick đầy ẩn ý, "Nói chung là, không có mấy thuyền trưởng có thể chịu đựng được cấp dưới của mình cứ cách dăm ba bữa lại đi tắm đâu".

Buổi tối, mười mấy cô gái váy áo lòe loẹt lặng lẽ lỉnh xuống thuyền, mất hút trong màn đêm tối tăm trong ánh mắt lưu luyến không nỡ rời của đám cướp biển. Trong các nàng có những cô gái bên bờ biển kiếm chút tiền tiêu vặt, cũng có những người là gái điếm chuyên nghiệp. Giá cả hợp lý, thuận mua vừa bán, mọi người đều rất hài lòng.

Ba ngày sau, đội quân xe ngựa mới đến bến cảng. Karl cực kỳ bất mãn với hai người đã không từ mà biệt này, mãi cho đến khi thấy Nick bình an vô sự mới an tâm. Victor túm lấy sợi thang dây thòng xuống từ trên mạn thuyền, sắc mặt trắng bệch trèo lên. Nick đứng ở trên tiếp ứng, phía dưới còn có hai người anh em giơ cánh tay đỡ.

"Victor, "con mọt sách tay chân vụng về" tiếng Latin nói thế nào?" Nick nắm lấy cổ áo thêu hoa của anh chàng bác sĩ, kéo anh ta lên boong thuyền, "Đầu bếp nặng 200 pound(*), chỉ có một chân thật, mà còn trèo lên lanh lẹ hơn cả anh".

(*) 200 pound tương đương với hơn 90kg.

"Cái chân gãy bị hoại tử đó nếu không phải tôi cưa đi, giờ lão ta chỉ có thể ãn thứ bánh quy với đầy mọt bò lổm ngổm bên trên, không rảnh rỗi mà đứng đó khoe khoang thứ tiếng Latin chết tiệt đó của cậu đâu". Victor đứng vững sau một hồi lảo đảo, hung hăng hẩy tay Nick ra, rồi nhét lại chiếc áo sơ mi thảm hại vào trong quần.

Một người ngay cả thang dây cũng không biết trèo, dù ở trên bất kỳ con thuyền nào cũng sẽ trở thành đối tượng bị cười nhạo, nhưng không một ai trên thuyền Hải Yêu dám chế giễu Victor. Ở trên biển, bác sĩ là một nghề rất được tôn kính, huống hồ là một bác sĩ có y thuật cao siêu như Victor. Thậm chí rất nhiều thuyền viên còn có một lòng tôn sùng gần như mê tín đối với anh ta. Một gã thủy thủ cõng túi dụng cụ chuyên dùng và hòm thuốc của bác sĩ lên thuyền, sau đó ôm vào trong ngực với vẻ kính nể, mang giúp anh ta về phòng y tế.

"Có tin tức gì tôi cần phải biết không?" Victor hỏi.

"Có ba mươi lăm người sắp bị ăn roi". Nick nói, "Thuyền trưởng nói đợi anh quay lại rồi mới đánh".

"À há, được lắm, ba mươi lăm cái roi mới, lại còn cả một đống vết thương sau đó cần xử lý. Tự dưng lại bới ra việc, không để tôi rảnh rang được nổi lấy một phút". Victor hầm hầm đẩy cánh cửa gỗ phòng y tế ra, "Không có tin xấu nào khác nữa đúng không?"

Nick nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Đúng rồi, hình như có vài cô gái đã lên thuyền".

Nghe xong những lời này, đầu tiên Victor không thể tin được há hốc miệng, sau đó mềm oặt người dựa vào tường, "Trời ơi là trời, một nghìn hai trăm tên đàn ông, từng tên một phải xếp hàng kiểm tra bệnh lậu và giang mai! Sao những tên đó không quản lý tử tế cái thứ ở trong đũng quần của mình đi hả? Một lũ cướp biển thối tha yếu sinh lý!"

Bất luận anh chàng bắc sĩ có phàn nàn thế nào, từng mục từng mục công việc vẫn phải tự tay làm cho xong. Để ngăn ngừa vết thương bị nhiễm trùng, mỗi người chịu phạt đều được phép yêu cầu một cây roi mới đã qua khử trùng. Loại công cụ dùng xử phạt được những người đi biển gọi là "roi chín đuôi" này được làm bằng dây thừng, tách một sợi dây thừng sợi thô thành chín đoạn, cuối mỗi đoạn đều có nút thắt.

Sau khi ngâm những cây roi vào rượu nồng độ thấp xong Victor sẽ phơi khô chúng dưới ánh nắng mặt trời. Đánh bằng roi là một nghi thức rất trang trọng, ánh mắt nể sợ của đám cướp biển nhìn theo những sợi dây thừng đang đung đưa đón gió, đợi ngày xử phạt đến.

Một buổi sáng trờỉ trong nắng ấm, ba mươi lăm người rời bỏ vị trí, tập trung lại trên thuyền Hải Yêu, lột những chiếc áo sơ mi bẩn thỉu ra, mình trần trói vào cột buồm hoặc bánh lái. Xử phạt mười hai roi cũng không phải là nặng, chỉ nhằm mục đích cảnh cáo mà thôi. Những người không tuân thủ quy tắc sẽ phải nhận lấy bài học trước sự chứng kiến của tất cả anh em trên thuyền.

Hayreddin đứng trên bục phẳng phíá mũi tàu, thanh đao cong khảm đá quý Damascus lấp lánh dưới ánh mặt trời. Đứng sau lưng hắn là đội trưởng đội xung phong và giám sát của các tàu, đều ăn mặc quần áo và trang bị vô cùng chỉnh tề.

"Không được trái mệnh lệnh của thuyền trưởng". Hayreddin nhấn mạnh từng chữ một, "Hy vọng sau này các cậu có thể nhớ kỹ từng câu nói của tôi". 

Thủy thủ trưởng nhận lệnh, những cánh tay với cơ thịt to khỏe rắn chắc vung roi lên, vừa lớn tiếng đếm vừa quật xuống.

Tất cả lại trở về bình thường, thuyền Hải Yêu giống như một con bồ câu xinh đẹp sải rộng đôi cánh, cưỡi gió bình an lướt về Bắc Phi.

Mùa hè năm 1516 là một mùa hè rất đặc biệt đối với nhiều người.

Bắt đầu từ năm đó, bắt đầu từ nước Pháp, các quốc gia châu Âu không hẹn mà cùng triển khai hoạt động lén đánh cướp tàu thuyền, người người đều muốn chia nhau một chén súp ngon của thời đại hàng hải vĩ đại này. Khi những con thuyền buôn Tây Ban Nha chở đầy vàng bạc từ Tân thế giới quay về, đi kèm với đó không còn là dòng hải lưu thuận buồm xuôi gió nữa, mà là đám cướp biển của nhà nước với lá cờ đen.

Và những chuyện lén lút không để ai biết được này, đã dấy lên một con sóng cực lớn cho thế giới tương lai.

Ví dụ như một người hầu trong cung điện lặng lẽ rời khỏi Paris, cưỡi ngựa xuyên qua biên giới, phi nước đại về hướng thủ đô Toledo của Tây Ban Nha; ví dụ như có vài con thuyền có hai đầu cong vểnh lên, rõ ràng là những con thuyền cướp biển mang phong cách của Thổ Nhĩ Kỳ, thẳng tiến đến Algíers.

Còn Nick, con chim non bị đẩy ra khỏi tổ, vẫn hoàn toàn không biết gì về vận mệnh trong quá khứ cũng như ở thì tương lai của bản thân.
Bình Luận (0)
Comment