Gần đây công việc của Hà Dục tương đối thanh nhàn, từ nội bộ công ty cho đến bên ngoài đều bình yên vô sự, không có đoàn kiểm tra nào ghé thăm, các dự án mới cũng được tạm dừng, Trần tổng thì luôn đúng giờ tan làm, cứ 5 giờ chiều là xách cặp laptop rời khỏi công ty không thấy bóng dáng...
Ban đầu anh ta cứ nghĩ đợt thanh tra quy mô lớn của năm nay còn chưa khởi động, nhưng trong các group chat của những doanh nghiệp khác thì đã kêu ca vang trời. Đỉnh điểm là một công ty nọ đã phải đón tiếp ba đoàn kiểm tra chỉ trong một ngày, nào là môi trường, an toàn lao động, rồi cả phòng cháy chữa cháy, bận đến mức đầu óc quay cuồng.
Nhưng LP thì sao? Giống như đã bị gạch tên ra khỏi danh sách các doanh nghiệp tại Giang Cảng vậy. Thật là quá kỳ lạ.
Hà Dục thử đi thăm dò thì nghe Cục trưởng Cát nói một cách đầy ẩn ý: "Hiện giờ công ty các cậu đang nằm trong danh sách xanh đấy." Mà được xếp vào danh sách đó thì ngoài Tưởng Tầm Chi ra còn ai làm được?
Suy cho cùng thì đây cũng là chuyện tốt, nhưng không hiểu sao mí mắt của Hà Dục cứ giật liên hồi. Sáng thứ 2 khi đang lái xe đến công ty, anh ta có hơi bất cẩn nên đã đụng nhẹ vào một chiếc xe ở phía trước, sợi dây chuyền vàng được treo trong xe cũng vì thế mà rơi xuống.
Đó là sợi dây chuyền mà Hà Dục đã mua và đem đến chùa cầu phúc, anh ta đã mua một cặp, cái còn lại anh ta đã tự tay treo trên xe của Trần Cận Chu.
Tới công ty, Hà Dục tìm thấy xe của Trần Cận Chu ở bãi đậu. Dây chuyền vàng vẫn còn bên trong nhưng hai hạt Phật châu phía dưới thì đã biến mất.
"Trần Cận Chu đâu rồi?" Hà Dục vừa bước chân vào công ty thì đã hỏi ngay.
"Tổng Trần đang nghỉ phép." Thư ký Lâm trả lời.
"Sao lại thế? Xe anh ấy vẫn còn đậu ở đây mà."
"Chuyện này thì tôi không rõ. Hôm qua Trần tổng có gửi mail cho tôi, nói tuần này anh ấy sẽ không lên công ty. Có chuyện gì thì liên hệ với Hồ tổng và Úc tổng."
Hà Dục lập tức gọi điện cho Trần Cận Chu nhưng không ai bắt máy. Nhớ lại những biểu hiện kỳ lạ của anh từ sau kỳ nghỉ Tết đến giờ, nếu lúc này mà anh ta còn tin vào những gì Trần Cận Chu nói về chứng mất ngủ và chuyện tìm kiếm tình một đêm thì anh ta mới đúng là một thằng ngốc.
Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, nghiêm trọng đến mức khiến Trần Cận Chu phải nghỉ làm?
Hà Dục vò đầu bức tai, cố gắng suy nghĩ xem có thể liên hệ với ai để hỏi han chuyện này.
Tưởng Tầm Chi.
Chẳng phải lần trước đối phương hẹn gặp mình là vì đã sớm phát hiện ra điều gì đó không ổn sao?
Không nghĩ ngợi thêm, Hà Dục chạy đến buồng điện thoại công cộng, gọi thẳng cho số di động của Bí thư Tưởng.
"Chuyện gì?" Đối phương gần như bắt máy ngay lập tức.
"Bí thư—"
"Có chuyện gì thì nói nhanh." Tưởng Tầm Chi lạnh lùng ngắt lời.
"Tôi lo cho Trần tổng quá. Anh ấy xin nghỉ phép rồi, cả tuần này không đến công ty."
Tưởng Tầm Chi thầm gật đầu. Mấy hôm nay hắn vẫn cử người âm thầm theo dõi Trần Cận Chu lẫn Đường Thiến, đồng thời lén thu thập những bằng chứng phạm tội sau khi Đường Thiến mãn hạn tù.
Nhưng tất cả những nạn nhân đều không muốn ra mặt tố cáo. Bị một tên giả gái dụ dỗ về nhà rồi ngược đãi và quay video lại — chuyện này mà bị lộ ra ở một huyện nhỏ tư tưởng chưa cởi mở như Giang Cảng thì chẳng khác gì nhận được tuyên án tử hình.
Đáng giận hơn nữa là dù cho Tưởng Tầm Chi đã cho người lục tung từng tấc đất lên cũng không tìm được số video đó. Chỉ dựa vào số bằng chứng hiện tại mà họ đang nắm được trong tay, căn bản không đủ để tống cổ đối phương vào tù.
Chỉ còn cách "Đi vào hang cọp mới bắt được cọp con".
"Tôi gửi cậu biển số xe, 9 giờ tối nay, chiếc xe này sẽ đậu ở đối diện chung cư Thiên Hòa."
Đúng 8:55 tối, Hà Dục tìm được một chiếc xe van màu bạc khá cũ kỹ, vừa lên xe thì đã thấy bên trong ngoài Tưởng Tầm Chi còn có một người đàn ông mặt chữ điền.
"Bây giờ cậu lên đó tìm Trần Cận Chu, nói với cậu ấy nếu có chuyện gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho cậu."
"Anh ấy chịu nghe lời tôi sao?" Hà Dục ngạc nhiên hỏi.
"Thử xem." Ánh mắt của Tưởng Tầm Chi sâu không thấy đáy.
Nếu Trần Cận Chu thật sự rơi vào nguy hiểm và vẫn lựa chọn cách cầu cứu, người đầu tiên mà anh gọi chắc chắn sẽ là Hà Dục.
"Được." Hà Dục gật đầu. Anh ta cũng không rõ vì sao bản thân lại chọn tin tưởng Tưởng Tầm Chi vào thời điểm quan trọng như vậy. Có thể là vì bối cảnh của đối phương. Hoặc là...
Khi đứng trước cửa tòa nhà, Hà Dục quay lại nhìn chiếc xe van màu bạc, nghĩ thầm: Có lẽ bởi vì anh ta đã từng là người yêu cũ của Trần Cận Chu. Và Hà Dục cũng đã bắt đầu hiểu ra vì sao năm xưa Trần Cận Chu lại chọn ở bên người này.
Hà Dục nhấn chuông nhà.
Trong đầu anh ta không ngừng vang lên lời nói của Tưởng Tầm Chi: Nếu không ai mở cửa thì cứ tiếp tục nhấn.
Khoảng 5 phút sau, trong lúc Hà Dục bắt đầu lo lắng mình sẽ bị hàng xóm khiếu nại vì đã làm phiền thì cánh cửa trước mặt rốt cuộc cũng mở ra.
"Cậu tới đây làm gì?" Trần Cận Chu nhìn thoáng qua ngoài cửa, "Vào đi."
Hà Dục đưa lưng về phía huyền quan thay giày:
"Chu Chu, hôm nay tôi ở bãi đậu xe, thấy hạt Phật châu trên xe anh bị rơi rồi."
"Chỉ vì chuyện đó?" Trần Cận Chu nhướng mày.
"Ừm." Hà Dục xoay người lại, giả vờ nhẹ nhàng nói, "Dây chuyền và Phật châu là tôi đã mang đi chùa cầu phúc đó. Bị rơi rồi thì không phải điềm lành đâu."
Nói xong, anh ta móc từ túi áo khoác ra một chuỗi tràng hạt bằng gỗ đàn hương:
"Cho nên tôi tới đưa cho anh một cái mới."
Lúc ở trên xe, Tưởng Tầm Chi đã đưa chuỗi tràng hạt này cho Hà Dục.
Hà Dục đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối, không ngờ Trần Cận Chu lại nhận lấy, lập tức đeo vào cổ tay.
"Chu Chu, nếu có chuyện gì thì anh cứ gọi cho tôi nhé. Tôi không làm phiền nữa, anh đã xin nghỉ phép thì nghỉ ngơi cho tốt nha." Hà Dục cười nói, giọng điệu rất chân thành.
Trần Cận Chu không nói gì, yên lặng tiễn anh ta ra cửa.
"Công ty không thể không có anh. Anh phải sớm quay lại đó." Hà Dục nói.
"Ừ." Trần Cận Chu gật đầu.
...
Trên xe, Tưởng Tầm Chi và B tổng đang lắng nghe toàn bộ đoạn hội thoại qua thiết bị nghe lén được giấu trong tràng hạt.
"Âm thanh vẫn rõ."
"Có khi nào sẽ hết pin không?" Giọng nói của Tưởng Tầm Chi khàn khàn.
"Chế độ hoạt động một tháng. Nhưng tại sao cậu không nói rõ với cậu ấy hoặc là cử một người khác dụ Đường Thiến ra mặt?"
"Vì đó là việc mà cậu ấy đích thân muốn làm." Tưởng Tầm Chi trả lời.
Nếu có một cái gai đâm vào tim, chỉ khi tự tay mình nhổ nó ra thì vết thương đó mới có thể lành lại được.
—
Tháng 4, hoa nở ngập trời, nắng xuân rực rỡ, cả thành phố bừng lên trong ánh sáng ấm áp.
Hà Dục nạp liền 500 tệ vào tài khoản điện thoại, cầm theo cả sạc dự phòng lẫn điện thoại mọi lúc mọi nơi, thậm chí đi vệ sinh cũng không dám rời tay.
Tưởng Tầm Chi không liên lạc với anh ta nữa, hôm đó trước khi chia tay chỉ nói có chuyện thì lập tức gọi điện cho hắn.
Tới chiều thứ 5, khi gần tan ca, Hà Dục nhận được cuộc gọi từ Trần Cận Chu. Giây phút bấm nhận, giọng anh ta cũng bất giác hơi run rẩy.
"Chu Chu, tôi đây."
Giọng nói của Trần Cận Chu vô cùng bình tĩnh:
"10 giờ tối nay, cậu gọi điện cho tôi. Nếu tôi không bắt máy —" Đầu dây bên kia dừng lại vài giây rồi nói tiếp: "Thì báo cảnh sát. Đưa cho họ địa chỉ này."
Hà Dục vừa dập máy, lập tức gọi cho Tưởng Tầm Chi.
"Tôi biết rồi." Đối phương ở đầu dây bên kia nói.
Cuộc gọi giữa Trần Cận Chu và Hà Dục, Tưởng Tầm Chi đã nghe thấy qua thiết bị nghe lén.
"B tổng, nếu có gì bất trắc, chúng ta có thể xông vào đó trước được không?" Cả tuần nay Tưởng Tầm Chi xin nghỉ bệnh, 24 giờ bám sát Trần Cận Chu, hiện giờ đang ở ngay bên dưới khu chung cư của anh.
"Chúng tôi sắp thay ca với Tiểu K rồi, nhưng ông chủ Tưởng này... cậu phải chuẩn bị tinh thần. Cậu ấy có thể sẽ không thể toàn vẹn mà trở ra."
Tay Tưởng Tầm Chi run lên, tàn thuốc nóng bỏng rơi trên mu bàn tay hắn.
Căn hộ đối diện nhà Đường Thiến không có ai ở, Tưởng Tầm Chi mượn danh nghĩa ông chủ Từ để ký hợp đồng thuê nhà, còn nhờ bên môi giới bất động sản sửa lại ngày bắt đầu hợp đồng thuê nhà thành hai năm trước.
Đúng 8 giờ, qua chiếc camera siêu nhỏ được gắn trong mắt mèo, Tưởng Tầm Chi nhìn thấy Trần Cận Chu bước vào cánh cửa đối diện.
Bờ môi hắn vô thức run lên, lòng bàn tay đổ mồ hôi ướt đẫm.
B tổng đeo tai nghe ngồi trên ghế sofa.
"B tổng, thiết bị nghe lén bị hỏng rồi à?" Tưởng Tầm Chi căng thẳng nhìn chằm chằm vào những màn hình trước mặt.
"Không thể nào."
Hai người họ nhìn nhau, đồng loạt đưa ra kết luận: Trần Cận Chu không mang theo chuỗi hạt đàn hương lên lầu.
"Không thể chờ đến 10 giờ." Tưởng Tầm Chi bật dậy, muốn châm thuốc nhưng tay run mãi không thể châm được. Trong tình cảnh hoàn toàn không biết được bên kia đang xảy ra chuyện gì, để Trần Cận Chu ở cùng một kẻ b*nh h**n như Đường Thiến suốt hai tiếng đồng hồ, hắn không thể gánh nổi hậu quả.
"Nhưng nếu bây giờ cậu vào đó, mọi nỗ lực suốt thời gian qua của Trần tiên sinh xem như đổ sông đổ bể."
Tưởng Tầm Chi mất hết kiên nhẫn, ném mạnh bật lửa ra ngoài: "Trực tiếp cho người bắt hắn ta lại, làm cho hắn ta biến mất không phải là được rồi sao!"
Ông chủ Từ tháo tai nghe xuống, nhìn Tưởng Tầm Chi đang dần dần mất kiểm soát, điếu thuốc trong tay bị hắn vò nát, vụn thuốc lá rơi ra đầy đất.
"Cậu và Trần Cận Chu không giống nhau. Nếu cậu thật sự làm vậy—" Ông chủ Từ chỉ nói đến một nửa rồi dừng, chợt nhớ lại đoạn video không hoàn chỉnh trong camera giám sát trước đó. "B tổng, không còn cách nào khác để nghe được tình hình trong phòng sao? Lúc trước đột nhập vào trong đó không phải các anh đã gắn thiết bị nghe lén rồi à?"
B tổng đổi sang một kênh khác, nhưng chỉ có thể nghe được tiếng điện nhiễu "xè xè" vang lên.
"Kênh này lúc trước test vẫn còn có tiếng. Chắc là hắn ta đã bật thiết bị gây nhiễu rồi."
Tưởng Tầm Chi nổi gân xanh đầy trán, mày cũng càng lúc càng nhíu chặt. Hắn ném điếu thuốc bị vò nát xuống đất, đưa tay gãi cổ, trên da lập tức nổi mẩn đỏ chi chít.
"Cậu dị ứng do căng thẳng rồi." Ông chủ Từ nói, "Bình tĩnh lại, điều chỉnh nhịp thở đi."
"Không thể để Chu Chu mạo hiểm một mình." Tưởng Tầm Chi giống như không nghe thấy, vừa nói xong đã lập tức lao ra cửa.
B tổng nhanh tay ngăn lại, nhưng sức lực của đối phương lúc này lớn đến kinh người, một người được huấn luyện chuyên nghiệp như hắn ta cũng phải gồng hết sức mới giữ được.
Ông chủ Từ chạy đến chắn trước cửa: "Tưởng Tầm Chi, nếu bây giờ cậu mở cửa xông vào đó, cậu nghĩ Trần Cận Chu sẽ muốn nhìn thấy cậu sao? Cậu ấy là người thanh cao như thế nào cậu cũng hiểu mà."
Nghe một câu này, Tưởng Tầm Chi sững sờ ngay tại chỗ.
Ông chủ Từ bước tới, nhẹ nhàng vỗ vai hắn: "B tổng đã ở đây, 10 giờ cảnh sát cũng sẽ có mặt. Cậu tin tưởng Trần Cận Chu lần này có được không?"
Suy nghĩ và tưởng tượng của con người đôi khi cũng đủ để tự dọa chết chính mình.
Ông chủ Từ nhìn Tưởng Tầm Chi ngồi phịch xuống ghế sofa như một kẻ mất hồn, cả người suy suýt đến cực điểm.
Người đàn ông xưa nay luôn luôn cao cao tại thượng không ai sánh nổi, giờ phút này lại không khác gì một con thú đang bị nhốt trong lồng.
Cả đời Tưởng Tầm Chi chưa từng trải qua hai tiếng đồng hồ nào dài dằng dặc và đầy tra tấn như thế. Những ký ức tưởng như đã chôn sâu trong lòng từng chút từng chút một trồi lên khỏi mặt nước.
Cho tới tận hôm nay, hắn mới nhận ra những suy nghĩ cố chấp và ngông cuồng của bản thân mới thật nực cười và ngu xuẩn biết bao.
Không biết qua bao lâu, người trên ghế bỗng nhiên mở miệng, giọng nói nghẹn ngào, khô khốc và xen lẫn tuyệt vọng:
"Chỉ cần cậu ấy bình an là được rồi."
Những thứ như phản bội hay là vết thương lòng gì đó, hắn không còn muốn truy cứu nữa.
Sau câu nói này, cả căn phòng rơi vào một sự tĩnh mịch kéo dài. Tưởng Tầm Chi chết lặng nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đang đeo trên tay.
Đúng 9:55 tối, hắn xoa xoa đôi mắt, đứng dậy:
"Ông chủ Từ, phiền cậu ở lại trong phòng chờ cảnh sát đến lấy lời khai. B tổng, anh đi vào đó cùng tôi. Dù có chuyện gì xảy ra, anh nhớ là chỉ cần lo cho Trần tiên sinh là được."
Hắn cởi áo khoác ra đưa cho đối phương: "Làm phiền anh một lát nữa..." câu nói này hắn không sao nói nổi.
"Được, tôi hiểu rồi. Cứ giao cho tôi." B tổng gật đầu.
"Tưởng Tầm Chi, cậu ổn chứ?" Ông chủ Từ lo lắng hỏi.
Hắn phất tay không muốn nói chuyện.
Chìa khóa căn hộ của Đường Thiến đã được làm sẵn từ trước. Lúc Tưởng Tầm Chi đưa nó cho B tổng, tay hắn run rẩy không ngừng.
Khi cánh cửa phát ra âm thanh "kẽo kẹt" mở ra, Tưởng Tầm Chi nhắm mắt lại, siết chặt nắm đấm.
Hai người phối hợp ăn ý, lập tức xông vào.
Đường Thiến nghe thấy tiếng động, bước ra khỏi phòng ngủ.
"Là cậu?"
Hắn ta bị gương mặt này thu hút sự chú ý, chính là người đã từng ném cho hắn ta 100 tệ như bố thí cho một kẻ ăn xin.
"Là tao."
B tổng tranh thủ lúc này lập tức đi thẳng vào phòng ngủ, Tưởng Tầm Chi vẫn đứng trong phòng khách, đối mặt trực tiếp với Đường Thiến. Hắn lặng lẽ giấu tay phải ra sau lưng, dưới tay áo đang ẩn giấu một con dao gọt trái cây sắc nhọn.
Đường Thiến thấy người đàn ông trước mặt chậm rãi tiến lại gần, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đối phương bóp chặt vai không thể nhúc nhích được. Trong tay bị nhét vào thứ gì đó, hắn ta cúi đầu nhìn, chính là một con dao sắc lẻm.
Một lực ép mạnh mẽ khiến hắn ta phải nắm lấy chuôi dao. Hắn ta muốn rụt tay lại, nhưng mũi dao lại từng chút, từng chút một bị ép đâm vào bụng người đàn ông trước mặt.
"Đúng rồi, cứ như vậy," Người đàn ông đó dùng chất giọng lạnh băng thì thầm bên tai hắn ta, "Giết tao đi."
"Không..." Đường Thiến lắc đầu.
"Ở trong tù sống không dễ chịu lắm đúng không? Nhất là cái đồ..." Tưởng Tầm Chi kề sát tai hắn ta, nói rõ ràng từng chữ một: "Nam không ra nam nữ không ra nữ như mày."
Đường Thiến giống như bị mấy từ ngữ đó k*ch th*ch thần kinh, hai mắt lập tức đỏ ngầu, hung hăng rút dao ra rồi lại đâm mạnh vào lần nữa...
Người đàn ông đối diện chỉ mỉm cười nhìn hắn ta, không rên một tiếng.