Hắn Cũng Không Biết - Khinh Hoài

Chương 37

Đến khi Đường Thiến hoàn hồn trở lại, trên chiếc áo sơ mi trắng của người đàn ông trước mặt đã đẫm máu. Hắn ta xuống tay đến đỏ mắt, nhào tới như một con thú hoang.

Tưởng Tầm Chi bị đè ngã xuống đất, khóe mắt thoáng thấy được B tổng đang bước ra khỏi phòng. Hắn lập tức thu hồi ánh nhìn, không dám nhìn qua đó nữa.

"Tưởng Tầm Chi." Hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc, là Trần Cận Chu đang gọi tên mình. Ngay giây phút được nghe thấy ba chữ này, một giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống từ khoé mắt của Tưởng Tầm Chi.

Cảm ơn trời đất, Trần Cận Chu vẫn còn sống.

"Tôi đây." Hắn đáp lại.

Ở phòng bên cạnh, Ông chủ Từ nghe thấy động tĩnh định xông qua đó.

B tổng là người nhận tiền làm việc, trong đầu chỉ nhớ mỗi một chuyện là cho dù trời có sập xuống cũng phải bảo vệ cho bằng được Trần tiên sinh.

"Tất cả đứng yên hết cho tôi, cảnh sát chưa tới thì không được nhúc nhích!" Tưởng Tầm Chi hét lớn.

Đường Thiến nghe thấy hai chữ "cảnh sát", cuối cùng cũng bừng tỉnh. Hắn ta cúi đầu nhìn người đàn ông bị đè ở dưới thân, thấy đối phương đang mấp máy môi nói với mình.

Tưởng Tầm Chi nói: "Ngày tháng sau này còn dài."

"Đồ điên!" Đường Thiến nhận ra mình đã bị sập bẫy, hắn ta gào lên, bóp chặt cổ Tưởng Tầm Chi, "Mày muốn chết phải không? Tao sẽ cho mày toại nguyện!"

Tưởng Tầm Chi cảm thấy não mình đang dần thiếu oxy, vừa rồi gào lên một câu đó xong hắn đã hoàn toàn không còn sức lực, không khí xung quanh cũng dường như loãng dần.

Trong cơn mơ hồ, hắn nhìn thấy Trần Cận Chu lao tới, lực siết trên cổ mình cuối cùng cũng biến mất. Hắn cố gắng mở mắt, muốn nhìn rõ người kia một lần.

Tưởng Tầm Chi chỉ mở mắt được một khe nhỏ. Hắn thấy Chu Chu đang mặc áo khoác của mình, phần da thịt lộ ra bên ngoài không còn chỗ nào lành lặn, trên cổ, trên xương quai xanh, trên má...

Hắn nhắm mắt lại, đau khổ tột cùng.

"Tưởng Tầm Chi, không được ngủ."

Được.

Hắn muốn trả lời. Nhưng lúc này cổ họng lại không thể phát ra âm thanh.

Hà Dục gọi cho cảnh sát vào lúc 10:01 tối, xe cảnh sát đến rất nhanh, còn có cả xe cấp cứu.

Anh ta lo lắng đứng dưới lầu, trông thấy nhân viên y tế lần lượt đưa hai cái cáng xuống cầu thang.

Đêm khuya vắng lặng nhưng dưới sân khu chung cư vẫn có không ít người bị tiếng động thu hút, ai nấy đều lại gần xem náo nhiệt.

Khu vực xung quanh đã bị phong tỏa, hai người trên cáng đều được che mặt bằng áo khoác. Trên chiếc cáng phía sau, một bàn tay rũ xuống, trên cổ tay vẫn đang đeo chuỗi tràng hạt đàn hương mà Hà Dục mới tặng cách đây vài hôm.

Họ được đưa lên hai xe cấp cứu khác nhau, một xe có Ông chủ Từ theo sau túc trực.

Hà Dục vội vàng chạy tới, Ông chủ Từ nhìn thấy anh ta thì chỉ tay sang chiếc xe khác: "Cậu đi theo xe đó, có gì thì liên lạc với tôi."

"Vâng." Hà Dục không hỏi nhiều, vội vàng lên xe.

Xe vừa khởi động, y tá vén áo khoác lên để cấp cứu. Hà Dục nhìn thấy gương mặt bình thản dưới lớp áo khoác và phần da thịt loang lổ vết máu, không một chỗ lành lặn dưới lớp quần áo được cởi bỏ...

Anh ta quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, há miệng th* d*c.

"Anh là người nhà của nạn nhân sao?" Y tá hỏi.

"Không, tôi là bạn anh ấy."

"Hiện tại tình trạng của bệnh nhân rất nghiêm trọng, làm phiền anh liên hệ với người nhà sớm nhất có thể."

"Anh ấy không có người thân," Hà Dục xoa mặt, thống khổ quay đầu lại, nói: "Tôi là bạn anh ấy, cũng là cấp dưới của anh ấy. Phòng nhân sự ở công ty có thể xác nhận chuyện này, bất cứ chuyện gì tôi đều có thể chịu trách nhiệm."

Vì liên quan đến án hình sự, ngay khi tới bệnh viện đã có cảnh sát mặc thường phục theo sát bên cạnh, trong lúc chờ phẫu thuật họ còn phải làm một bản tường trình đơn giản.

Từ đầu đến cuối Hà Dục cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là Trần Cận Chu có thể sống sót bước ra phòng phẫu thuật.

Giữa chừng bác sĩ có ra ngoài gọi anh ta ký tên, Hà Dục chỉ nghe loáng thoáng một câu: "Tâm nhĩ phải của tim bị vỡ."

Sự việc đêm đó nhanh chóng lan truyền trên khắp các diễn đàn địa phương, tin tức nói rằng trong khu công nghiệp có một lãnh đạo công ty bị kẻ vừa mãn hạn tù đâm trọng thương, còn liên lụy đến một quan chức địa phương khác.

Thông tin thật giả lẫn lộn, bởi vì trên thực tế Trần Cận Chu không hề có vết dao đâm. Nhưng chưa đến nửa đêm, tất cả bài viết có liên quan đến vụ việc đều bị gỡ xuống, nhấn vào chỉ thấy được thông báo "404 Not Found".

Giữa chừng Hà Dục đi ra ngoài hành lang an toàn, gọi điện cho ông chủ Từ.

Đầu dây bên kia không tiện nói nhiều, âm thanh được đè xuống đén mức thấp nhât: "Tình hình của Tưởng Tầm Chi cũng không mấy lạc quan, phải nhanh chóng chuyển viện đến bệnh viện quân y ở Hải Thành, Tưởng gia cũng đang trên đường đến đây."

Hà Dục ngồi trên hàng ghế dài bên ngoài phòng phẫu thuật, chuyện này xảy ra quá đột ngột và oái ăm, anh ta không thể hiểu được rốt cuộc người đó là ai mà có thể khiến cho cả Trần Cận Chu và Tưởng Tầm Chi bị thương cùng lúc.

Trần Cận Chu được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật khi thuốc mê còn chưa tan hết.

"Sau khi bệnh nhân tỉnh lại, nếu có bất kỳ phản ứng nào phải lập tức ấn chuông gọi bác sĩ." Bác sĩ dặn dò.

"Vâng."

Hà Dục kéo ghế lại gần giường bệnh, dựa vào thành ghế nghỉ ngơi. Đến nửa đêm, Trần Cận Chu tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, anh đã thấy Hà Dục đang gục đầu bên cạnh giường. Trên mu bàn tay anh vẫn còn cắm kim truyền dịch, chất lỏng màu trắng sữa nhỏ từng giọt vào mạch máu.

Truyền nước quá nhiều, anh bắt đầu cảm thấy muốn đi vệ sinh. Ngón tay vừa động, Hà Dục đã giật mình tỉnh lại.

"Anh tỉnh rồi! Cảm giác thế nào?"

Trần Cận Chu nhẹ nhàng vỗ vỗ anh ta: "Tôi ổn rồi, đừng lo."

"Tôi đi gọi y tá đến kiểm tra."

"Trời sáng rồi gọi. Cậu đỡ tôi đi vệ sinh một chút."

Hà Dục đặt loại phòng dịch vụ đặc biệt, trong phòng bệnh không có người ngoài. Anh ta nghe vậy liền bật đèn ở đầu giường lên.

Dìu Trần Cận Chu vào nhà vệ sinh, Hà Dục quay lưng đi, giơ cao bình dịch truyền.

Trước kia Trần Cận Chu không nói là vì sợ anh ta lo lắng. Bây giờ mọi chuyện đã trời quang trăng sáng, cũng không cần phải che giấu nữa.

"Người đó là kẻ đã sát hại mẹ tôi. Năm ngoái hắn ta vừa được ra tù, bắt đầu theo dõi tôi. Tôi muốn biết hắn ta định làm gì. Sau đó tôi phát hiện được sau khi ra tù hắn ta vẫn đang..."

Trần Cận Chu ấn nút xả nước trong nhà vệ sinh, khéo léo lựa lời: "Vẫn đang làm mấy chuyện thất đức, xem như tôi đang thu thập chứng cứ để tống hắn ta trở lại vào tù."

"Bản thân anh là chứng cứ phải không?" Hà Dục nói.

Trần Cận Chu vỗ nhẹ vai anh ta, ý bảo đi ra ngoài rồi nói tiếp.

"Đúng vậy, mặc dù những thứ này có lẽ cũng không đủ để khiến hắn ta ngồi tù lâu." Trần Cận Chu nói, "Thực ra có khi tôi đã nghĩ, cùng lắm thì cá chết lưới rách với hắn ta, nhưng vì một người như vậy mà..."

Anh cười, lắc đầu: "Chuyện năm đó pháp luật đã xét xử rồi, tôi chấp nhận. Nhưng bây giờ, hắn ta vẫn tiếp tục ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi."

Hà Dục ngạc nhiên vì Trần Cận Chu đến giờ phút này vẫn có thể giữ được bình tĩnh như vậy, đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi vì hành động lần này của anh.

Nói đến đây, Trần Cận Chu chợt nhớ ra điều gì đó, anh giơ tay lên, quan sát chuỗi tràng hạt dưới ánh đèn.

"Ừm... Chu Chu," Hà Dục gãi mũi, chột dạ nói: "Thật ra cái này là Tưởng Tầm Chi đã nhờ tôi đưa cho anh. Trước đó anh ta đã tìm tôi, hỏi anh dạo gần đây có ổn không. Lúc đó tôi chưa để tâm lắm, về sau mới phản ứng lại, tôi đi tìm Bí thư Tưởng thì anh ta nhờ tôi chuyển cái này cho anh."

Nói xong, Hà Dục thấy Trần Cận Chu không có phản ứng gì lớn, chỉ ngồi dưới ánh đèn, ngón tay anh mò mẫm từng hạt một, cuối cùng bấm nhẹ lên một hạt châu ở mép ngoài cùng.

"Sao vậy?" Hà Dục hỏi.

Trần Cận Chu đặt chuỗi tràng hạt xuống, cầm lấy con dao gọt trái cây ở đầu giường, từng chút một tách hạt tràng ra.

Bên trong lộ ra một khối vuông nhỏ màu đen, trông giống như thiết bị nghe lén siêu nhỏ thường thấy trong mấy phim truyền hình.

Hà Dục kinh ngạc đến há hốc miệng.

"Bây giờ cậu ấy đang ở đâu?" Trần Cận Chu hỏi.

"Ông chủ Từ nói đã được chuyển đến bệnh viện quân y ở Hải Thành rồi." Hà Dục không nói ra câu "tình hình không khả quan lắm", dù sao thì tình trạng của Trần Cận Chu lúc này cũng không khá hơn là bao.

Trần Cận Chu gật đầu, trong lòng đã hiểu rõ, vụ việc lần này của Đường Thiến xem như đã gây ra một chấn động lớn.

Anh đưa thiết bị nghe lén cho Hà Dục, sau đó cầm điện thoại viết một dòng chữ trên đó đưa cho anh ta xem.

Hà Dục làm theo yêu cầu của anh, đặt khối đen nhỏ ấy lên trên bình chứa nước của bồn cầu, sau đó mở cửa sổ nhà vệ sinh, đóng cửa lại rồi mới bước ra ngoài.

"Trước đây cậu hỏi vì sao chúng tôi chia tay." Trần Cận Chu đột ngột lên tiếng, "Bởi vì tôi ngoại tình."

"Không thể nào!" Hà Dục phản xạ theo bản năng.

Trần Cận Chu nhếch môi cười nhạt: "Hôm đó tôi từ bệnh viện về nhà, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân rã rời, nằm xuống là ngủ ngay. Khi tỉnh lại thì bên cạnh đã có một người phụ nữ tr*n tr**ng nằm ở đó."

Nói đến đây, anh bật cười, tự giễu chính mình: "Sau đó thì cậu ấy về rồi bắt gặp. Lúc đó cả hai đều còn trẻ, mỗi khi cãi nhau đều nói ra những lời nói khó nghe nhất, huống chi là trong tình huống như vậy... Ngay cả tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì."

Hà Dục gật đầu, anh ta có thể tưởng tượng ra tính khí đại thiếu gia của Tưởng Tầm Chi ngày trước.

"Nhưng sau này tôi nghĩ lại, quyết định đi đến nhà cậu ấy để giải thích. Hôm đó lúc tôi đang đứng đợi trong sân nhà cậu ấy thì nhận được cuộc gọi từ bệnh viện. Khi tôi chạy về thì người hộ công ở đó cũng không thấy đâu nữa. Sau này tôi mới biết, ngay cả hộ công mà tôi tìm cho cha tôi cũng là tai mắt của mẹ cậu ấy gài vào."

"Lúc đó tình trạng của cha tôi rất xấu, nghị lực sống cũng không cao, tôi đã chăm sóc ông nhiều năm... khoảng thời gian đó, tôi thực sự cảm thấy rất mệt mỏi." Giọng nói của Trần Cận Chu nhẹ dần.

Đây là lần đầu tiên Hà Dục nghe thấy hai từ "mệt mỏi" từ miệng Trần Cận Chu, anh ta đứng dậy rót cho anh một ly nước ấm: "Thật ra... anh cũng giận anh ta vì đã không tin mình, đúng không?"

Bởi vì ngay cả khi Hà Dục vừa nghe thấy chuyện Trần Cận Chu ngoại tình, phản ứng đầu tiên của anh ta cũng là "không thể nào".

"Chuyện quá khứ cứ để nó qua đi." Trần Cận Chu uống một ngụm nước, cổ họng cũng cảm thấy thoải mái hơn. Thuốc tê đang dần mất đi tác dụng, toàn thân anh bắt đầu đau nhức.

Hà Dục tìm một chiếc gối mềm kê sau lưng cho anh. Anh ta không hiểu vì sao hôm nay Trần Cận Chu lại chịu nói ra những điều này.

"Chu Chu, tôi nhìn ra được... anh ta vẫn rất để tâm đến anh."

Trần Cận Chu khép mắt lại, không nói gì nữa, Hà Dục cũng không rõ lúc này anh đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, anh ta nghe thấy Trần Cận Chu nói: "Hôm nay cảm ơn cậu."

Bình Luận (0)
Comment