Hận Đời Này Không Thể Giết Người

Chương 1 - Ta Là Tiểu Bảo Bối Của Alarbatta

- Cha người là gọi ta sao

- Con đến rồi, mau vào ngồi ta có chuyện muốn nói

Trong căn phòng rộng lớn được trang trí một cách tỉ mỉ nghiêm trang và vô cùng lộng lẫy, có một chiếc bàn khá dài trải khăn trắng ở giữa căn phòng, xung quanh có rất nhiều người làm, người vừa bước vào chính là tiểu công chúa bảo bối của Alarbatta- Vân Thy Lạc, con gái của đức vua Vân Thế Minh và hoàng hậu Dịch Túy Cơ. Cô tiến đến bàn ngồi xuống, Vương Hi Nhi là người hầu bên cạnh cô đang chuẩn bị thức ăn cho cô.

- Hi Nhi! cảm ơn chị

- Không có gì ?

- Hứ sinh ra có tay để trưng hay sao mà cần phải người khác hầu hạ tới tận nơi.

Người vừa nói bà ta chính là Vương quý phi - Vương Linh Kiều, bà ta có một đứa con trai riêng và một đứa con gái với cha cô, Luôn căm ghét cô và tìm cách giết chết mẹ cô để đoạt ngôi

- Ta không có

- Mẹ ta nói cô còn cãi lại, đúng là thứ không được dạy dỗ

Cô ta chính là đứa con gái của Vương quý phi- Vân Tinh, luôn ganh ghét với cô tìm đủ mọi cách để hãm hại cô.

- Ta....

- Em thôi ngay đi đừng có ở đó mà lên mặt nói này kia, ở đây còn chưa đến lượt chúng ta nói chuyện đâu

Hắn ta chính là Vũ Hoàn Chân, đứa con riêng của Vương quý phi. Anh ta chính là có tình cảm với Vân Thy Lạc, luôn tìm cách bên cạnh bảo vệ cô dù cho là phải đối đầu với chính mẹ ruột của mình. Cha cô khó chịu nói

- Được rồi tất cả im lặng hết đi, cứ gặp nhau là cãi

Ông ta quay sang chỗ Vân Thy Lạc nhìn cô cưng chiều nói

- Tiểu Lạc Nhi, bên Á Tư Lan Quốc có tiệc mời hoàng tộc các nước Anh Quốc, Ninh quốc,và chúng ta đến dự....

- Vậy nên người chính là muốn ta tới đó để dự sao

- Phải, tất cả chúng ta sẽ cùng đi

- Đi thì con đồng ý nhưng con sẽ không để cha có ý đồ gì đâu.

- Ta biết rồi mà, Lạc Lạc nhà ta thông mình như vậy ta làm sao dám chứ. Được rồi tất cả mau ăn đi để nguội sẽ ko ngon nữa. Sáng mai chúng ta xuất phát

Mọi người cùng nhau ngồi ăn vui vẻ, ăn xong mọi người đi ra khỏi phòng ai về phòng nấy, Vương Hi Nhi đi theo Vân Thy Lạc đến Tàng Thư Các, đó là nơi cô thường đến mỗi lúc rảnh rỗi. Có thể nói đó là nơi mà cô thích nhất. Đang yên tĩnh đọc sách thì bỗng Vân Tinh bước vào giật lấy quyển sách cô đang đọc, nhìn nhếch mép nói.

- Tiểu công chúa bảo bối của Alarbatta mà lại đi đọc mấy quyển sách này sao

- Ta đọc thì có liên quan gì đến cô chứ

"Bịch" cô ta ném quyển sách xuống dưới, Vân Thy Lạc không thèm để ý đến cô ta tiến đến giá sách tìm một quyển sách khác, Vân Tinh thấy vậy tiến lại giật lấy quyển sách của cô

- Bổn công chúa ta thích quyển này, ta sẽ lấy nó.

Nói rồi cô ta quay mặt tiên ra cửa thì bỗng bị Vương Hi Nhi kéo lại

- Cô đừng có quá đáng, công chúa nhà tôi lấy trước ai cho cô giành

- Ta thích như vậy đó, chỉ là người hầu thì yên phận chút đừng như mẹ cô muốn trèo cao nhưng không được lại kéo cả đứa con gái như cô khổ theo bà ta. Nếu tôi là cô thì tôi đã sớm nghe lời bác giết chết bà ta để được hưởng vinh quang phú quý rồi.

- VÂN TINH tôi là không cho cô được phép xúc phạm mẹ tôi như vậy.

- Tôi chính là thích nhìn thấy cái bộ dạng tức giận này của cô, mẹ con 2 người rất giống nhau đều là điếm thích leo cao. Vân Thy Lạc tôi dù sao cũng là chị cô chúng ta đều là người nhà nên tôi có lòng tốt nhắc nhở cô. Cô nên cẩn thận một chút không có ngày cô ta sẽ leo lên giường của ba hay chồng cô cũng nên đó.

"Chát"

- Vân Thy Lạc sao cô dám tát tôi

- Tôi chỉ là cảm thấy hôm nay chó của hoàng cung nuôi sao đột nhiên sủa nhiều như vậy, chỉ muốn là lại gần để vuốt ve nhắc nhở chúng thôi

- VÂN THY LẠC cô đây ý muốn nói tôi là chó hay sao

- Tôi đâu có nhắc gì đến cô, đó đều là do cô tự mình thừa nhận thôi mà

- Cô....

- Tôi làm sao hả, cô có thể bắt nạt tôi nhưng tốt nhất người của tôi cô đừng có mà động vào. Nếu không cô đừng có trách tôi

- Cô...

Vân Tinh vừa giơ tay ra định tát Vân Thy Lạc thì bỗng Vũ Hoàn Chân bước vào giữ tay cô ta lại

- Vân Tinh em đang làm gì thế

- Anh à em không có, em chỉ là muốn dạy dỗ cô ta mà thôi

- Em dạy dỗ, Lạc Lạc chưa đến lượt em dạy em ấy còn thông minh hơn em đó

- Anh....

- Anh làm sao chứ anh nói gì sai sao

- Anh người đến cùng là anh trai của em hay là anh trai của Vân Thy Lạc vậy

- Nếu được lựa chọn anh thà chọn làm anh trai của Lạc Lạc còn hơn

Cô ta nghe vậy liền tức giận bỏ đi không nói thêm câu nào. Cô ta đi khỏi Vũ Hoàn Chân quay lại nhìn Vân Thy Lạc lo lắng hỏi thăm cô

- Lạc Lạc em có sao không?- Lo lắng

- Em không sao người anh nên lo lắng là em gái anh-Vân Tinh kìa chứ không phải em

- Anh ...

Chưa đợi Vũ Hoàn Chân nói hết câu cô nắm tay Vương Hi Nhi rời khỏi để lại mình anh đứng đó. Gương mặt anh hiện rõ lên nét buồn suy tư anh thầm nói

- Lạc Lạc, anh phải làm thế nào để em đối với anh không còn 2 chứ Vô Tình nữa đây. Anh đến cùng là phải làm sao thì mới vứt bỏ hết những định kiến của em đối với anh.

Bình Luận (0)
Comment