- Ta chỉ muốn hỏi , huynh đối với tỷ tỷ của ta là như nào vậy ?
- Tỷ tỷ của cô , tỷ tỷ của cô là người nào vậy ?
- Tỷ tỷ của ta chính là đại công chúa của Arlabatta - Vân Hoan Nhi .
- Là cô ấy sao , ta thích cô ấy từ lần đầu gặp mặt rồi nên mới xin cha ban hôn .
- Là như vậy sao ?!!!!!!
- Phải , có chuyện gì sao
- Không có
Nói đến đây giọng của cô có hơi lắng xuống trầm mặc , gương mặt cô thể hiện một nỗi buồn nhưng cô vẫn phải che giấu nó đi thật kín để không ai có thể nhìn thấy nỗi buồn này , cô quay lưng định bỏ đi nhưng cũng không quên dừng lại để nhắc nhở Lục Diệp Băng một câu nói , một câu nói chứa đầy sự hi vọng và có chút buồn lắng đọng
- Lục Diệp Băng tỷ phu , ta mong người sẽ đối xử với tỷ tỷ ta một chút , tính tình tỷ ấy hiền lành lại ôn hòa rất dễ bị người khác hãm hại , mong huynh đừng làm tỷ ấy buồn
- Cái này ta biết rồi , đa tạ biểu muội đã nhắc nhở .
2 từ "biểu muội" có pha lẫn chút ấm áp mà Lục Diệp Băng vừa nói ra như ngàn mảng băng đâm thắng vào tim của cô vậy . Đó không phải cái ấm của tình yêu mà chính là một sự tàn nhẫn đối với cô vậy , cô cố mỉm cười quay lại nhìn Lục Diệp Băng như một lời cảm ơn , nhưng đâu ai biết rằng thấu tận bên trong cô đau lắm , rất đau . Cô hiện giờ chỉ muốn khóc , chỉ muốn nói cho cả thế giới biết rằng người mà cô luôn thầm yêu chình là vị tỷ phu tương lai của cô Lục Diệp Băng , nhưng cô chính là sợ rằng người tỷ tỷ tính cách hiền từ này sẽ thật sự cho cô người mà đến chính cả tỷ ấy cũng yêu . Chắc chắn rằng lúc đó cô sẽ còn đau hơn bây giờ , đau vì cướp đi tỷ phu của người tỷ tỷ mà mình kính trọng , đau vì làm tỷ tỷ của mình phải buồn lòng , phải rời xa người mà tỷ ấy yêu . Cô tha chịu đựng nỗi đau này một mình còn hơn là phải nhìn thấy tỷ tỷ mình buồn mỗi ngày . Cô cố gắng nén đi nỗi buồn này xuống tiến tới bàn tiệc , ngồi kế tỷ tỷ cô , Hạ Yến Thần đứng nhìn cô nãy giờ anh chỉ là không nghe được cuộc trò chuyện này , nhưng nhìn qua gương mặt và biểu hiện của cô anh biết là hiện giờ cô đang rất buồn , anh tiến lại chỗ cô ngồi xuống tay đặt lên vai cô an ủi
- Lạc Nhi muội có tâm sự sao ?
- Không có
- Nhìn muội buồn như vậy còn nói không ? Có chuyện gì kể cho ta nghe được không ?
Lúc đó cô nhìn Hạ Yến Thần , ánh mắt có chút buồn , dường như cô đang do dự không biết có nên nói cho anh nghe không , rồi bỗng may thay đứng lúc đó Hạ Triều Tiến đến cũng coi nhưng là cô được giải vây rồi .
- Được rồi ca ca , cha gọi người kìa mau đi đi
Hạ Yến Thần không nói gì cả chỉ trầm lặng nhìn cô rồi bỏ đi lại chỗ cha mình , Hạ Triều Tiến nhìn cô nháy mắt ra hiệu , cô cũng nhìn Hạ Triều Tiến cười nhẹ một cái , cô cũng biết được ý đồ y muốn là gì , y tiến lại chiếc bàn phía sau cô , nhẹ nhàng nói
- Vân Tử điện hạ ta có thể ngồi cạnh ngài được không ?
Vân Tử Tôn và Hạ Triều Tiến vốn đã thích nhau từ lần đâu gặp ở Arlabatta rồi , nhưng chỉ là cả 2 bên đều không ai dám nói ra , nay lại được Hạ Triều Tiến mở lời Vân Tử Tôn vui mừng còn không kịp , y định lên tiếng bảo cô ngồi thì cha mẹ 2 người đến , Vân Thế Minh nghe thấy câu nói vừa nãy của Hạ Triều Tiến nên mở giọng chọc ghẹo Vân Tử Tôn
- Tôn nhi mau đồng ý để ta còn có con dâu phụng dưỡng nữa
Dịch Túy Cơ cũng nhã hứng bước đến bên cạnh Hạ Triều Tiến ôn nhu nhìn cô vuốt nhẹ mái tóc quay sang , cười nhẹ nói :
- Lý Mĩ Vân , đứa con gái này của muội định sẵn sẽ sớm là của tỷ rồi .
Lý Mĩ Vân và Dịch Túy Cơ hai người từ nhỏ là bạn , một người là hoàng hậu của Arlabatta , một người thì là hoàng hậu của Anh quốc đều là do yêu mà gả , nên luôn được đức vua sủng ái hơn những phi tần khác , hai người bọn họ cũng không có ai thích xen vào cuộc chiến trong hậu cung . Dịch Túy Cơ từ nhỏ đã rất yêu quý Hạ Triệu Tiến nên hai người Hạ Triều Tiến và Vân Tử Tôn sớm cũng đã được đính hôn . Lý Mĩ Vân nhìn Dịch Túy Cơ cười chọc ghẹo
- Túy Cơ tỷ , việc này thì đến muội cũng không biết , tỷ hãy hỏi Hạ Thiên Tuyền đi .
Hạ Thiên Tuyền là cha của Hạ Triều Tiến , Hạ Yến Thần và Hạ Triệu Vy đồng thời cũng chính là Hoàng đế của Anh quốc .
- Chuyện này ta cũng không biết , để hai đứa nhỏ tự quyết định đi
- Được rồi chúng ta cũng mau vào chỗ thôi .
2 mẹ con nhà Vương Linh Kiều và Vân Tinh ngồi ở đó bày mưu tính kế , Vân Tinh từ lúc đến đây đã luôn tìm cách tiếp cận thái hậu , nịnh nọt bà ấy để được xin đính hôn với Tiêu Tĩnh Hiên , đợi đến yến tiệc bắt đầu cô ta sẽ diễn cho mọi người xem vở kịch . Yến tiệc vừa bắt đầu , mọi người thay nhau dâng lễ vật cho thái hậu Á Tứ Lan Quốc , lượt Arlabatta , Vân Thy Lạc tay không đến trước mặt thái hậu bẩm báo , thái hậu từ nhỏ vừa nhìn cô đã ưa mắt , cô từ lúc còn nhỏ vốn chính là bảo bối của ngũ gia quốc chủ , nên rất được thái hậu ngũ gia quốc chủ yêu thương cưng chiều . Mỗi năm đến yến tiệc của thái hậu là cô lại đem đến cho mọi người những bất ngờ , nên thái hậu rất mong chờ điều bất ngờ từ cô trong yến tiệc lần này , mà dù cho cô có không đem đến những điều bất ngờ thì đối với thái hậu mười mấy năm bất ngờ như vậy cũng đủ vui vẻ rồi , thái hậu nhìn cô với ánh mắt hiền từ , nhẹ giọng nói với cô :
- Lạc Nhi , hôm nay con định cho mọi người xem kiệt tác gì của con đây ?
- Thái hậu quá khen , hôm nay nhi tử bất hiếu nên chỉ có thể đàn cho người nghe , không thể tạo bất ngờ cho người được rồi .
- Đứa nhỏ ngốc này , với ta con chính là món quà bất ngờ mà thượng đế đã ban tặng cho ngũ quốc chúng ta đó .
- Thái hậu quá khen rồi
- Được rồi con mau đàn đi , ta muốn nghe xem giai điệu mà bảo bối nhà ta đàn như thế nào
- Được mời tổ mẫu thưởng thức
Cô tiến đến chỗ cây đàn tranh , tay cô đặt nhẹ lướt nhanh trên dây , tạo ra những âm thanh êm ái , âm nhạc mà cô đánh ra đã khiến cho những cánh hoa non tranh nhau nở rộ , những bông hoa đã tàn còn vướng lại trong điện thì nhẹ tựa gió bay thành ột vòng tròn quanh cô , tạo thành một cơn lốc nâng đỡ cô lên , từ ngoài điện , những chú chim non bay vào trong miệng có những cánh hoa , bay đến cơn lốc kia thì thả xuống , đủ 100 cánh hoa rồi cơn lốc xoáy đã kết chúng thành một cái vòng hoa rất đẹp , chúng lại mang đếm những cành phượng ngàn năm đỏ rực rỡ bay đến bên bàn thái hậu thả xuông tạo thành một bó hoa đẹp và tinh xảo . Cô vừa dừng tiếng đàn , những cánh hoa cũng dững dần thả cô từ từ xuống , những chú chim bay đến gặp cái vòng hoa kia đặt lên đầu cô , cô bước lại gần bàn tiệc của thái hậu , cơn lóc xoáy kia cũng dần biến , cô mỉm cười hành lễ
- Vân Thy Lạc ta , cung chúc tổ mẫu bình thọ vô cư , trăm năm hạnh phúc , chúc hoàng thượng hoàng hậu bên nhau đến già .
Hoàng thượng , thái hậu , hoàng hậu nhìn cô mỉm cười
- Hay, hay lắm , đúng là chỉ có Lạc Nhi là có lòng nhất , mẫu hậu người xem vậy mà Lạc Nhi cũng có thể dùng tiếng đàn điều khiển những chú chim non kia tạo ra bó hoa đẹp như vậy
- Phải đó còn vô cùng tỉ mỉ nữa , mẫu hậu người xem Lạc Nhi có lòng như vậy còn nói là không có gì ?
- Lạc Nhi à , con đó chỉ được cái khiêm tốn thôi
- Là do người quá khen
- Được rồi ,Lạc nhi con lại đây ngồi với ta
- Tạ tổ mẫu
Cô đứng dậy tiến tới chỗ của hoàng thái hậu , ngồi bên cạnh người , thái hậu nhìn cô cười ôn nhu , lấy tay vuốt ve mái tóc của cô cưng chiều , bỗng hoàng thượng lên tiếng
- Sẵn đây có mọi người , ta nghĩ chúng ta cũng nên nói về chuyện hôn ước trước kia của tụi nhỏ . Từ nay về sau Hạ Triều Tiến .
- Có thần
- Ngươi từ nay về sau chính là thái tử phi của Arlabatta , chờ ngày tốt cử hành nghi lễ tiếp đón
- Tạ bệ hạ
- Vương Hoan Nhi
- Có thần
- Người tài sắc vẹn toàn , ôn nhu lương thiện Lục Diệp vương tử từ lâu đã có để ý đến người , nay ta sắc phong người là thái tử phi của Anh quốc , người có đồng ý không ?
- Thần đa tạ bệ hạ
Vân Thy Lạc ngồi phía trên nhìn vẻ mặt hạnh phúc của tỷ tỷ cô mà vừa đau , vừa mừng , cô cố gắng giấu đi nỗi buồn đó mỉ cười , đứng lên cầm ly rượu nói to
- Tỷ tỷ , muội chúc người hạnh phúc bên tỷ phu