Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 119

Edit: susublue

"Thú vị, quả nhiên rất thú vị! Đã từng có người nói với ta Bạch Hiểu Tình là cố vấn của Triệu Tử Tu, vốn dĩ ta còn không tin, nhưng bây giờ đã thấy, cũng đã tin!"

Ngay khi Bạch Hiểu Tình còn muốn nói gì đó, một nam tử chậm rãi bước đến, hắn mặc bạch y, trên người có khí thế phiêu dật, nhưng lọt vào mắt Bạch Hiểu Tình chỉ có hai chữ, giả tạo!

Rõ ràng lòng dạ đen tối, lại giả bộ như một vị thần tiên, hắn không thấy ghê tởm, nhưng nàng lại thấy hắn ghê tởm!

"Đa tạ công tử khen ngợi, nhưng được công tử khen ngợi ta lại không cảm thấy vinh hạnh, ngược lại cảm thấy rất ghê tởm! Mong công tử thứ lỗi!"

Nàng vừa nói xong, nam tử bạch y kia lập tức thay đổi sắc mặt, trongmắt đầy sự âm lãnh, giống như nàng là kẻ thù của hắn vậy, hận không thể rút gân lột da!

Nhưng biểu cảm dữ tợn đó chỉ chợt lóe rồi biến mất, trong giây lát, lại trở về trạng thái ôn nhu, khiến nàng cảm khái nam nhân này quả nhiên sinh ra để làm ảnh đế.

Người như vậy muốn đối phó cũng rất phiền phức, bởi vì ngươi vĩnh viễn không thấy rõ được suy nghĩ thật của hắn, không biết hắn đang nghĩ cái gì.

Nhưng đối với Bạch Hiểu Tình thì loại người như hắn cũng không là gì, đối với người như vậy, Diẽndafnffflle"quýdoon không phải Bạch Hiểu Tình chưa từng gặp qua, thậm chí không chỉ gặp qua một lần, dù sao ở hiện đại, người có kỹ thuật giả bộ sánh ngang với ảnh đế cũng không ít, nhất là trong hào môn thế gia.

Hơn nữa làm sát thủ, tất nhiên Bạch Hiểu Tình cũng biết diễn, hơn nữa tuyệt đối sẽ không thua những người này!

"Quả nhiên là người mỏ nhọn, Bạch Hiểu Tình, ta biết ngươi không phải là người đơn giản, chỉ cần ngươi quy phục chúng ta, chúng ta sẽ đối xử với ngươi không kém gì Triệu Tử Tu, ở bên người hắn ngươi chẳng qua chỉ là một hộ vệ mà thôi, chỉ cần ngươi đầu phục chúng ta, sẽ có thể thăng quan tiến chức."

Bạch Hiểu Tình không chỉ biết bí mật Triệu Tử Tu, ngày ấy hắn cũng ở đó, tất nhiên biết Triệu Tử Tu rất để ý Bạch Hiểu Tình, nếu hôm đó không phải ám vệ buộc Triệu Tử Tu rời đi, hắn nhất định sẽ đuổi theo.

Hơn nữa đây cũng là ý muốn trước khi ngất xỉu của Bạch Hiểu Tình.

Đúng vậy!

Nàng rất thông minh, có lẽ tất cả mọi người đều cho rằng nàng có võ công lợi hại, nhưng hắn biết, Bạch Hiểu Tình chỉ đơn giản là dùng trí thông minh của mình thôi, đã có thể đối phó người kia, chẳng qua chỉ là mấy câu nói vô cùng đơn giản, mà lại khiến cho nam tử sợ hãi.

Trí thông minh như vậy không phải ai cũng có, cho nên nếu có thể khiến Bạch Hiểu Tình quy thuận, đối với bọn họ mà nói sẽ rất có lợi!

Nhưng đáng tiếc, trên đời này không phải mọi chuyện đều có thể thuận lợi, nhất là chuyện liên quan đến Bạch Hiểu Tình.

"Tốt hơn Tử Tu sao? Vậy ngươi nói đi các ngươi có thể cho ta cái gì?"

Bạch Hiểu Tình khinh miệt cười, Triệu Tử Tu đưa toàn bộ mọi thứ hắn có, người của hắn, lòng của hắn đều cho nàng, trên đời này còn có cái gì quý giá hơn sao?

"Chỉ cần ngươi muốn, mặc kệ là cái gì ta cũng có thể cho ngươi, cho dù là làm một nữ vương, tam phu tứ thị cũng có thể!"

Ở quý quốc cũng không phải là chưa từng có nữ vương, nên chuyện này vốn không thành vấn đề gì, chỉ tiếc, những thứ này vẫn chưa đủ mạnh để dụ dỗ Bạch Hiểu Tình!

"Điều kiện quả thật rất hậu đãi, nhưng các ngươi cho rằng ta sẽ tin sao!"

Nhưng bọn họ, Bạch Hiểu Tình càng khinh thường, cực kỳ khinh thường, người này nói chuyện ma quỷ nàng không tin, một câu cũng không tin.

"Sao? Không tin? Có cần ta thề với trời không?"

Chỉ cần Bạch Hiểu Tình đồng ý, không những là thề, chuyện gì hắn cũng có thể làm, dù sao Bạch Hiểu Tình mới là người quý giá nhất!

"Ngươi thật sự cho ta là đồ ngốc sao, hiện tại chỉ vì ta biết một ít chuyện của Triệu Tử Tu, cho nên các ngươi mới muốn mượn sức ta, nhưng đến một ngày, Triệu Tử Tu chết rồi, đến lúc đó tất nhiên sẽ thành tham thì thâm”

Với đầu óc của người cổ đại mà muốn giở trò với Bạch Hiểu Tình, quả thực chính là đang vũ nhục chỉ số thông minh của nàng, chuyện này nàng biết quá rõ rồi!

Quả nhiên, sau khi Bạch Hiểu Tình nói xong, sắc mặt nam tử lạnh đi, tuy rằng Bạch Hiểu Tình nói không sai, cuối cùng kết quả nhất định sẽ như vậy, diễn//đànn]llequys=đôn nhưng trước khi bọn họ tấn công Tấn Thiên quốc thì những chuyện như vậy sẽ không xảy ra, nhưng bây giờ Bạch Hiểu Tình lại nói toạc hết ra thì coi như không muốn sống nữa rồi!

"Ngươi đã rượu mời không uống thích uống rượu phạt, ta sẽ thành toàn cho ngươi, yên tâm, ngươi sẽ không chết, nhưng ta có thừa biện pháp khiến cho ngươi sống không bằng chết."

Gáy bỗng nhiên đau đớn, làm Bạch Hiểu Tình bỗng nhiên cảm thấy mông lung, trước mắt mờ ảo đi rất nhiều.

"Yên tâm, chỉ cần con cổ này ở trên người ngươi, ngươi sẽ không cần đi tìm chết nữa, những ngày tiếp theo ngươi từ từ hưởng thụ đi!"

Trong mắt nam tử đầy sự tăm tối, đã rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, như vậy hắn muốn cho Bạch Hiểu Tình biết, đắc tội với hắn sẽ không có kết cục tốt!

Cổ sao?

Bạch Hiểu Tình nghe thấy hắn nói, khóe miệng mỉm cười, không nghĩ tới ở thời đại này còn có thể nhìn thấy cổ, nếu quả có cơ hồ nàng thật sự muốn mang đi nghiên cứu một chút, đáng tiếc, hiện tại không có khí lực!

Thời gian kế tiếp, những người đó tìm mọi cách tra tấn Bạch Hiểu Tình, nhất là cái nam tử kia, quả thực hận Bạch Hiểu Tình thấu xương, nếu không phải chủ nhân nói Bạch Hiểu Tình không thể chết được, chỉ sợ Bạch Hiểu Tình đã đi đời nhà ma rồi, sao có thể sống nhàn nhã như vậy.

"Bạch Hiểu Tình, hiện tại thế nào, có muốn nói hay không."

Rốt cục bảy ngày sau, bạch y nam tử lại đi vào thiên lao, nhìn bộ dáng Bạch Hiểu Tình chật vật, nói thật, trong lòng hắn hơi sợ hãi.

Rốt cục nữ nhân này là loại người gì, sao có thể đối mặt với hình phạt như vậy còn không mở miệng.

Nếu người khác, không cần nói là nữ tử, dù là một đại nam nhân sợ cũng không chịu nổi, nàng ta thật sự rất đáng sợ!

"..."

"Ngươi đang nói cái gì?"

Hình như là cảm giác được Bạch Hiểu Tình mở miệng, hắn đưa tai vào sát miệng Bạch Hiểu Tình, nghe thấy câu nàng nói, toàn thân lạnh run, bởi vì nàng nói.

"Rửa mặt chải đầu, lột da, sắt nung, thiên đao vạn quả, vòng gai, những thứ này ta còn chưa nếm thử, sao có thể dễ dàng chết như vậy?"

Nam tử lui về phía sau một bước, trong mắt rốt cục có sự sợ hãi.

Trên đời này người đáng sợ nhất không phải là người ngoan độc với người khác, mà là người ngoan độc với bản thân mình, ngay cả chính mình còn ác độc như vậy, còn có chuyện gì mà không dám làm?

"Ha ha, chỉ đơn giản như vậy là có thể dọa được ngươi sao, người như ngươi, sao có thể tiếp tục hành hình ta được?"

Bởi vì thiếu nước mà giọng nói trở nên trầm thấp khàn khàn, trong thiên lao u ám giống như âm thanh của quỷ lệ vậy, khiến người ta sinh lòng sợ hãi, thấy Bạch Hiểu Tình như vậy, bạch y nam tử thật sự rất sợ.

Trên đời này kẻ đáng sợ nhất người không sợ chết.

"Ha ha, Bạch Hiểu Tình, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không dụng hình nữa, bởi vì chúng ta biết, cho dù tiếp tục dụng hình cũng không hữu dụng, loại người xương cứng như ngươi dụng hình cũng không hữu hiệu, nhưng chúng ta đã có biện pháp khác để đối phó ngươi, Bạch Hiểu Tình, ngươi yên tâm, chúng ta còn nhiều biện pháp khiến ngươi khuất phục."

Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài, không dám ở lại nơi này nữa.

Tuy rằng vừa rồi hắn nói rất hay, nhưng thật ra ở trong lòng hắn vẫn rất sợ hãi, đối với Bạch Hiểu Tình, hắn sợ hãi theo bản năng.

--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---

Tuy rằng nam tử không phải sát thủ, nhưng lại là người bồi dưỡng ra một đám tử sĩ, cho nên thủ đoạn khiến người khác khuất phục rất nhiều, cho nên đã rơi vào tay hắn, cho dù xương cốt cứng rắn tới đâu cũng không hữu dụng, hắn sẽ có cách khiến đối phương mở miệng.

Nhưng lúc đối mặt với Bạch Hiểu Tình, người khuất phục lại biến thành hắn, hắn biết bản thân không có biện pháp, bởi vì Bạch Hiểu Tình cũng am hiểu cách tra khảo, người có tâm trí như vậy càng thêm kiên cường dẻo dai, sẽ không khuất phục dưới bất kỳ thủ đoạn gì.

Nhưng mà...

Nghĩ tới gì đó, khóe miệng nam tử nhếch lên một nụ cười trào phúng, cho dù thủ đoạn bình thường không thể khiến nàng khuất phục, nhưng có một thủ đoạn, chỉ cần ra tay Bạch Hiểu Tình nhất định sẽ khuất phục, dù sao, nàng vẫn là một nữ tử!

Ngày hôm sau, cuộc sống Bạch Hiểu Tình tốt hơn rất nhiều, mỗi ngày không bị hành hình nữa, tuy rằng vẫn bị nhốt trong đại lao, nhưng có ăn có uống, hơn nữa thức ăn cũng không tệ.

Mỗi ngày đều có một nam tử vội vàng tới đưa đồ ăn cho cuộc sống, hai lần đầu, vì muốn làm nhục Bạch Hiểu Tình, hắn cố ý ngã đổ đồ ăn trên đất, muốn Bạch Hiểu Tình quỳ rạp trên mặt đất liếm.

Dù sao trong khoảng thời gian này Bạch Hiểu Tình không hề ăn gì cả, đến lúc đó, vì muốn sống thì chuyện gì cũng sẽ làm.

Nhưng hắn đã xem thường Bạch Hiểu Tình rồi, ngày đó Bạch Hiểu Tình sững sờ chịu đựng đói khát, một miếng cũng không ăn, thậm chí mấy ngày tiếp theo, cho dù là nam tử đưa đồ ăn còn nguyên vẹn tới, Bạch Hiểu Tình vẫn như cũ không ăn, thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái.

Sau này bạch y nam tử lại xuất hiện, thấy được Bạch Hiểu Tình đói đến hấp hối, giận tím mặt, biết được nguyên nhân, hung hăng đánh nam tử kia hai mươi roi, làm cho hắn sượng mặt nằm trên giường hết mấy ngày.

Sau đó, hắn chỉ biết Bạch Hiểu Tình không phải là người mình có thể đắc tội, bởi vì nếu bàn về chuyện không muốn sống, hắn không phải là đối thủ của Bạch Hiểu Tình!

"Bạch Hiểu Tình, bây giờ ngươi còn không nói sao, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi!"

Hiện tại mặc kệ là bạch y nam tử hay chủ tử của hắn cũng đã không còn nhẫn nại nữa, bọn họ không có nhiều thời gian để lãng phí, dù sao nếu Triệu Tử Tu không chết, bọn họ muốn lật đổ Tấn Thiên quốc sẽ không dễ dàng.

Tuy rằng Lệ Vương tàn bạo bất nhân không có võ công, nhưng kỹ thuật mang binh đánh giặc lại thuộc hàng nhất đẳng!

"Ta không có lời nào để nói."

Nhiều ngày khảo vấn như vậy còn chưa rõ sa, nếu nàng muốn nói, đã nói rồi, vốn sẽ không chờ tới hôm nay!
Bình Luận (0)
Comment