Hãn Thê Trùng Sinh

Chương 35

Ngọc Tiểu Tiểu nhìn Vương ma ma, không có gật đầu, cũng không có lắc đầu, tình nhân đó của Nữ đế Tàn bạo rất khó đối phó, thuộc về dạng người giết cha giết anh em, dù không phải là tang thi, nhưng tình nhân này lục thân bất nhận! Cảm nhận của Ngọc Tiểu Tiểu trong chuyện này là, nếu Cảnh Mạch cũng giống như Triệu phi, sét đánh không chết, nàng phải làm sao đây?

Vương ma ma thấy ngọc Tiểu Tiểu vào phòng, nghiêng đầu nói với Tiểu Trang: "Ngươi đi hỏi thăm một chút nữa đi."

Tiểu Trang nói: "Còn phải hỏi thăm cái gì?"

Vương ma ma tặng Tiểu Trang một ánh mắt phi đao vào trên mặt, nói: "Chuyện này, ai làm con tin cũng mặc kệ, dù sao không phải Thất điện hạ là được."

Tiểu Trang rơi lệ chạy đi.

****

Ngọc Tiểu Tiểu đẩy cửa vào phòng, đi thẳng tới trước giường.

Lúc này Cố Tinh Lãng nằm trên giường, vẻ mặt đau đớn, sau khi thấy Ngọc Tiểu Tiểu, mới miễn cưỡng cười một cái với tiểu thê tử mình.

Ngọc Tiểu Tiểu đưa tay lau mồ hôi trên đầu Cố Tinh Lãng, nói: "Đau?"

Cố Tinh Lãng hắng giọng, nói rất nhỏ: "Rất tốt."

"Chỗ này không có thuốc giảm đau tốt." Ngọc Tiểu Tiểu ngồi xuống mép giường, vén chăn lên nhìn hai chân của Cố Tinh Lãng: "Cái này chàng cũng đành chịu đựng thôi."

Hai mắt cá chân đau, giống như có người dùng đao từng nhát cứa vào, Cố Tinh Lãng đau đến đổ mồ hôi khắp người, nhưng vẫn không muốn lộ vẻ yếu đuối của mình trước mặt Ngọc Tiểu Tiểu, nhỏ giọng nói: "Ta chịu được."

"Chỗ gân đứt." Ngọc Tiểu Tiểu lại đưa tay lau mồ hôi trên trán Cố Tinh Lãng, nói: "Nếu không có gì bất ngờ, sáu tháng sau chàng nhất định có thể đứng lên."

Có mồ hôi chảy vào mắt Cố Tinh Lãng, làm cho trước mắt Cố tam thiếu gia trở nên mơ hồ, chàng muốn giơ tay lên xoa mắt, chẳng qua lúc này chàng chẳng còn sức nâng tay.

Ngọc Tiểu Tiểu đứng lên, cầm khăn lông đã ngâm trong nước ấm đặt bên cạnh, giúp Cố Tinh Lãng lau mặt.

Sau khi có thể nhìn rõ lại, Cố Tinh Lãng thấy tiểu thê tử của mình đang chau mày, lấy tay vuốt trán chàng: "Thế nào rồi?" Lời cảm kích, sau khi nói ra khỏi miệng, lại biến thành câu hỏi.

Ngọc Tinh Lãng than thở, nói: "Còn nóng nha."

Cố Tinh Lãng lại không để ý, hỏi: "Ta lại bị bệnh?"

Tay Ngọc Tiểu Tiểu rời khỏi cái trán nóng của Cố Tinh Lãng, nói: "Lúc này nóng là chuyện bình thường, thân thể của chàng cũng phải gắng gượng một chút."

Cố Tinh Lãng há miệng mấy cái, cuối cùng không thể không thừa nhận, chàng không biết nên nói gì với Ngọc Tiểu Tiểu mới đúng đây.

"Yên tâm." Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Tuy nơi này không có thuốc đặc biệt giúp hạ sốt, nhưng ta có thể dùng biện pháp vật lý giúp chàng hạ sốt, rất nhanh sẽ tốt thôi."

Lời này Cố Tinh Lãng nghe không hiểu đi.

Lúc này Vương ma ma mang Tiểu Vệ đi vào, liếc nhìn Cố Tinh Lãng nằm trên giường, lập tức khẩn trương nói: "Sao mặt phò mã gia lại đỏ như vậy? Sốt sao?"

"Hiện tượng bình thường." Ngọc Tiểu Tiểu lập lại lời nói lúc nãy với Vương ma ma, rồi nói với Tiểu Vệ: "Cậu đi lấy mấy cái bình Bạch Cửu tới đây đi."

Tiểu Vệ nghe lệnh làm việc, chạy ra ngoài.

Vương ma ma hỏi: "Đã sốt rồi, sao không mời đại phu?"

"Không cần." Cố Tinh Lãng nói: "Chuyện này không cần để người trong nhà biết."

Chuyện tối hôm qua, Cố Tinh Lãng đã nghe hai gã người hầu nói rồi, nếu không phải vào lúc này Ngọc Tiểu Tiểu xem như không có chuyện gì, lại không có nhắc tới chuyện tối hôm qua, Cố Tinh Lãng cũng không biết mình nên làm thế nào để đối mặt với Ngọc Tiểu Tiểu.

"Chuyện nhỏ." Ngọc Tiểu Tiểu cũng nói với Vương ma ma: "Bớt sốt là không sao rồi."

Ở chỗ này, nhảy mũi cũng có thể lấy mạng người, nóng sốt chính là bệnh nặng, Vương ma ma cảm thấy hoảng hốt, cả người đứng ngồi không yên.

Tiểu Vệ cũng không có đi tìm Cố gia lấy rượu, trong đống đồ cưới của Ngọc Tiểu Tiểu có không ít rượu ngon, Tiểu Vệ liền ôm mấy bình rồi chạy vào tân phòng.

Ngọc Tiểu Tiểu mở nắp, uống một hớp Bạch Cửu, nói: "Số độ tạm được."

Vương ma ma sụp đổ, nói: "Công chúa, ngài không thể nói câu để nô tỳ nghe hiểu sao? Số độ tạm được cái gì? À, mà ngài uống rượu được hả?"

Số độ là phép tính thông thường trong rượu, bà muốn Ngọc Tiểu Tiểu ta giải thích thế nào hả? Vén chăn mềm của Cố Tinh Lãng lên, Ngọc Tiểu Tiểu không nói hai lời bắt đầu động thủ cởi quần áo Cố Tinh Lãng, nàng có thể uống rượu như uống nước, mà hình như câu này không thể nói cho Vương ma ma biết á.

"Ai nha, mẹ ơi!" Thân thể Vương ma ma chuyển một cái, lập tức nhanh chóng xoay người ra ngoài.

Cố Tinh Lãng nằm bất động, ngu rồi.

Tiểu Vệ trợn to hai mắt, hỏi: "Công chúa, ngài muốn làm gì?"

"Lau rượu hạ sốt." Ngọc Tiểu Tiểu vừa nói, vừa cởi quần áo Cố Tinh Lãng xuống.

Vương ma ma quay đầu lại thì thấy lồng ngực của Cố Tinh Lãng, dọa cho sợ không dám quay đầu lại nữa, kêu lên với Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa, chuyện này nên để cho Tiểu Vệ làm á!" Hai vị này còn chưa viên phòng đó, tại sao Công chúa mình lại có thể tự nhiên cởi quần áo phò mã gia?.

Mặt Tiểu Vệ cứng ngắc, nói: "Công chúa, ngài muốn thuộc hạ làm giúp không?"

Hạ khố của Cố Tinh Lãng, vẫn là sau khu chàng tỉnh lại, hai gã sai vặt đã cẩn thận thay chàng mặc vào, tay Ngọc Tiểu Tiểu chạm vào lưng quần, lúc này Cố Tinh Lãng mới phục hồn tinh thần, vội vàng nắm chặt tay Ngọc Tiểu Tiểu, nói: "Đừng!!!"

Ngọc Tiểu Tiểu nhức đầu, tại sao vị này lại vậy chứ?

"Để cho...Để cho người hầu làm đi." Mặt Cố Tinh Lãng càng đỏ hơn.

Tiểu Vệ bước lên mấy bước, đứng sát mép giường, nhìn phò mã gia một chút, ho khan một tiếng, hỏi Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa, ngài muốn làm gì?"

"Lấy rượu lau người huynh ấy." Ngọc Tiểu Tiểu nói.

Tiểu Vệ vội vàng động thủ.

Vết thương trên người Cố Tinh Lãng không sai biệt lắm thì đều tốt, nhưng vết sẹo lại có không ít, một mảnh trước ngực, bị que hàn in dấu, kết thành một mảnh đen. Ngọc Tiểu Tiểu hiểu, chỗ này một khi bị in qua, làn da chỗ đó của Cố Tinh Lãng sẽ không thể nào khôi phục lại như ban đầu.

"Ta không sao."Bị Ngọc Tiểu Tiểu thấy được, mặt Cố Tinh Lãng càng đỏ hơn, cháy tới mang tai, đầu đã muốn hôn mê rồi.

Một tay Ngọc Tiểu Tiểu hạ xuống, vẫn là đem quần Cố Tinh Lãng kéo xuống đi.

Khóe mắt Tiểu Vệ rút một cái, lựa chọn im lặng mà làm việc của mình.

Chân Cố Tinh Lãng không nhúc nhích được, muốn mặc quần lại là không thể nào, chỉ có thể lui một bước, nói với Vương ma ma: "Ma ma đi ra ngoài trước đi."

Lúc này Vương ma ma căn bản không dám quay đầu lại, đáp một tiếng rồi chạy ra khỏi phòng.

Vì để cho Cố Tinh Lãng không cần khẩn trương quá, Ngọc Tiểu Tiểu khen Cố tam thiếu một câu: "Vóc người không tệ."

Chết tiệt! Mặt Cố Tinh Lãng nóng có thể lấy ra nấu nước rồi.

Ngọc Tiểu Tiểu cầm khăn thấm rượu, giúp Cố Tinh Lãng lau hai chân, đối với thiếu niên ngượng ngùng, nàng cũng không có biện pháp khác.

Bạch Cửu lau trên người, cồn rượu bay trong không khí, mang theo một thân nhiệt lượng, điều này là cho Cố Tinh Lãng rất nhanh cảm thấy thư thái không ít.

"Rượu không đủ, đi lấy thêm đi." Ngọc Tiểu Tiểu ném bình rượu không xuống đất, nói với Tiểu Vệ.

Tiểu Vệ đáp một tiếng, lui xuống.

Trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng nhỏ, Cố Tinh Lãng nhắm mắt nằm ở đó, đôi môi vểnh lên.

"Chúng ta không phải là vợ chồng sao?" Ngọc Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn Cố Tinh Lãng, hỏi.
Bình Luận (0)
Comment