Hãn Thê Trùng Sinh

Chương 36

"Chúng ta đương nhiên là vợ chồng rồi." Cố Tinh Lãng mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ khó hiểu của Ngọc Tiểu Tiểu, vội vàng nói: "Bái thiên địa xong thì chúng ta là vợ chồng."

"Nhưng chàng lại xem ta là ngoại nhân." Ngọc Tiểu Tiểu chỉ trích Cố Tinh Lãng, nói: "Cùng là vợ chồng, chàng còn sợ lộ trước mặt ta sao?" Ở trong mạt thế, chưa kết hôn đã có thể lăn trên giường, mà bây giờ bọn họ đã là vợ chồng, còn cái gì không thể làm?

Cố Tinh Lãng nghẹn họng nhìn trân trối, chẳng lẽ Hoàng gia nuôi Công chúa khác với các gia tộc nuôi nữ nhi hả? Thành vợ chồng thì trượng phu có thể lõa thể trước mặt thê tử sao?

"Chàng chứng minh cho ta xem đi." Ngọc Tiểu Tiểu nói.

Cố Tinh Lãng hỏi: "Chứng minh cái gì?"

"Chứng minh chúng ta là vợ chồng á." Ngọc Tiểu Tiểu mặt không đỏ, tim không đập, nói.

Tiểu Vệ cầm bình rượu trong tay, đứng ở cửa không dám vào, loại đối thoại kiểu này, cậu có thể xem như không nghe thấy hay không?

Còn Vương ma ma đã muốn đập bể đầu mình rồi, dù sao đã tới bước này, Cố Tinh Lãng cũng không thể đuổi Công chúa nhà mình.

Cố Tinh Lãng ngớ người nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, cái này muốn chàng chứng minh thế nào hả? Bây giờ viên phòng?

"Ta biết rồi." Ngọc Tiểu Tiểu thì thầm, bây giờ ngay cả lăn trên giường cũng không được, nàng còn đang suy nghĩ thế nào mới mang theo đám người Vương ma ma kia rời kinh đây.

"Nàng biết cái gì?" Cố Tinh Lãng rất rầu rỉ, chàng làm sao có thể nói với tiểu tức phụ nhà mình bây giờ chưa được đây?

"Không thích ta không sao cả." Ngọc Tiểu Tiểu vỗ vai Cố Tinh Lãng, nói: "Chúng ta hảo tụ hảo tán (*)"

(*)hảo tụ hảo tán: ý nói là tụ lại cũng tốt, mà phân ra cũng tốt, giống như kết hôn, ly hôn vậy - Nuy

Vốn cả người vô lực, chỗ mắt cá chân đau như đao cắt, Cố Tinh Lãng lập tức ngồi dậy, hướng tới chỗ Ngọc Tiểu Tiểu, la lên: "Ý của nàng là gì?"

Ngọc Tiểu Tiểu nhớ lại lời mình đã nói, nàng còn chưa biểu đạt rõ sao?

" Công chúa, chúng ta là vợ chồng." Cô Tinh Lãng giơ tay lên nắm lấy tay Ngọc Tiểu Tiểu, nghiêm túc nói: "Ta...Ta thế nào lại không thích Công chúa? Công chúa, ta và nàng đã kết nghĩa vợ chồng, vậy thì cùng sinh cùng cầu, chết chung huyệt (*mộ - Nuy). Nếu đã là vị hôn phu của Công chúa, Cố Thanh Huy ta cả đời này quyết không phụ Công chúa."

Emma!!!

Ngọc Tiểu Tiểu nhìn Cố Tinh Lãng, mắt nháy lên một cái, đây là tỏ tình sao? Lời này nghe qua, so với trong mạt thế điều khiển binh lính chạy một bước, phóng một pháo, thì lời tỏ tình này nghe có văn hóa nhiều hơn nha!

Cố Tinh Lãng nhìn thấy Ngọc Tiểu Tiểu vẫn giữ nghiêm mặt gỗ, cúi đầu hôn một cái trên mu bàn tay của Ngọc Tiểu Tiểu.

Đôi môi của Cố Tinh Lãng thoạt nhìn rất mỏng, nhưng lại mềm mại ấm áp, cũng bởi vì đang nóng mà hơi thở phả vào hơi cao, chạm vào mu bàn tay của Ngọc Tiểu Tiểu, làm cho Ngọc Tiểu Tiểu cảm giác được giống như có thứ gì đó đốt trên tay nàng, lông mày khiêu lên, Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Cho nên chàng thích ta?"

Cố Tinh Lãng gật đầu, nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, trịnh trọng nói: "Công chúa, trong tim ta chỉ có nàng."

Trong tim chỉ có nàng có phải ý là thích không, Ngọc Tiểu Tiểu cười nhìn Cố Tinh Lãng, đầu cúi xuống, hôn lên môi Cố Tinh Lãng, "chụt" một cái, trên môi nam nhân này vẫn còn dính chút nước thuốc, mang theo vị cay đắng nhàn nhạt.

Cố Tinh Lãng không biết lúc hai vợ chồng ở chung có như vậy không, dù sao chàng thấy đại ca và nhị ca của mình khi ở cùng chỗ với tẩu tẩu (*chị dâu - Nuy), đi bộ cũng phân rõ trước sau, bất quá, Cố Tinh Lãng liếm liếm chỗ Ngọc Tiểu Tiểu hôn qua, ở đây còn dính lại chút vị ngọt, thường ngày Cố tam thiếu gia không thích ăn ngọt, nhưng bây giờ lại phát hiện, mình dường như thích cái vị ngọt này nha.

Thấy Cố Tinh Lãng dùng đầu lưỡi liếm đôi môi ươn ướt, Ngọc Tiểu Tiểu nghiêng đầu tránh ánh mắt của Cố Tinh Lãng, nhìn cửa phòng nói: "Làm sao Tiểu Vệ còn chưa tới?" Bây giờ bọn họ còn chưa thể lăn trên giường, dù có ý định cũng không làm được nha.

Lúc này Cố Tinh Lãng mới cảm thấy mệt mỏi, từ từ nằm xuống, nhưng vẫn nắm lấy tay Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa, sau này mấy lời như phân hợp gì đó, không nên nói á."

Ngọc Tiểu Tiểu không lên tiếng, người lấy chồng có thể ở cả đời sao? Cái vấn đề này quá cao siêu, hoàn toàn không phải vấn đề Ngọc Tiểu Tiểu có thế suy nghĩ.

"Vào đi." Vương ma ma ở hành lang thúc giục Tiểu Vệ: "Không nghe Công chúa nhắc tới cậu sao?"

"Công chúa Điện hạ, nô tài đã mang rượu tới." Tiểu Vệ đứng trước cửa, vì để cho hai vị kia tin tưởng cậu mới vừa tới, bèn giấu đầu hở đuôi bẩm báo với Ngọc Tiểu Tiểu.

"Đi vào đi." Thấy Ngọc Tiểu Tiểu không có ý lên tiếng, Cố Tinh Lãng nhìn cửa, nói.

Tiểu Vệ cầm bình rượu vào, giúp Ngọc Tiểu Tiểu ngâm khăn lông trước, rồi đem cao thấp toàn thân của Cố Tinh Lãng lau qua một lần.

Lúc này, hô hấp của Cố Tĩnh Lãng toàn là mùi rượu mạnh, điều này làm cho chàng cả giác buồn ngủ lần nữa.

"Hình như phò mã gia muốn ngủ." Tiểu Vệ nói nhỏ với Ngọc Tiểu Tiểu.

Nghe Tiểu Vệ nói thế, Cố Tinh Lãng lại mở mắt ra nhìn Ngọc Tiểu Tiểu.

"Ngủ đi." Ngọc Tiểu Tiểu ném khăn lông trên tay ra, uy Cố Tinh Lãng uống nửa chén nước, nói: "Chờ chàng tỉnh lại, nóng sẽ giảm thôi."

Cố Tinh Lãng khẽ ừ một tiếng, bình sinh đây là lần đầu tiên, trước mặt hai người, từ từ đi vào giấc ngủ.

Chuyển ngữ: Nuy Ham

Chính viện.

Lão phu nhân nghe người hầu hồi báo Cố Tinh Lãng phát sốt, đứng dậy định tới tân phòng của Cố Tinh Lãng và Ngọc Tiểu Tiểu.

Cố lão Nguyên soái nằm trên tháp, dáng vẻ có chút nóng nảy, nhưng ngoài miệng lại nói với lão phu nhân: "Có Công chúa bồi Tinh Lãng, bà không cần qua đó."

"Không nhìn một cái, sao ta có thể yên tâm?" Lão phu nhân nói.

Cố lão Nguyên soái hỏi lại: "Vậy bà còn có thể chăm sóc Tinh Lãng mấy năm nữa? Công chúa là thê tử của Lãng nhi, đó mới là người sống với hắn cả đời, bà có tâm là tốt rồi."

Lão phu nhân bị lão gia tử giáo huấn, lại nóng nảy ngồi xuống ghế.

****

Một ngày Ngọc Tiểu Tiểu dùng rượu lau người cho Cố Tinh Lãng khoảng bảy, tám lần, sau nửa đêm, Cố Tinh Lãng đã bớt sốt.

Vương ma ma đứng trong sân, chấp tay với trời, thầm nói Bồ Tát phù hộ.

Khoảng canh hai, canh ba Ngọc Tiểu Tiểu mò xuống phòng bếp Cố phủ, để cho sư trù (*sư phụ phòng bếp - Nuy) làm cho nàng một bữa ăn khuya, sau khi ăn xong, thuận tay cầm luôn nửa sọt trái cây bị mốc.

Sư trù rất ngạc nhiên, chạy theo nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa Điện hạ, mấy cái quả này không thể ăn."

Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Ta muốn lấy nó làm thuốc." Trái cây bị mốc chính là tạo ra penicilin, loại thuốc này ở mạt thế, ngay cả đứa nhỏ cũng biết.

Sư trù nhìn Ngọc Tiểu Tiểu ôm nửa sọt trái cây rời đi xa, miệng há hơi lớn, làm cho gió mùa thu vào lưỡi, mấy ngày sau đó, nói chuyện đều không được.

Chờ Ngọc Tiểu Tiểu cất kỹ sọt trái cây xong, Vương ma ma đã mang theo Tiểu Trang tìm tới, nói: "Thánh thượng đã đáp ứng với Đại hoàng tử Tru Nhật, sẽ đưa một vị điện hạ đến nước Tru Nhật làm con tin."

Ngọc Tiểu Tiểu ồ một tiếng, đây là một chuyện nhất định sẽ phát sinh, nàng cũng không có gì quá kinh ngạc.

Tiểu Trang nói: "Công chúa, lúc nô tài trở lại, thì thấy Triệu tướng."

Ngọc Tiểu Tiểu buồn bực, xem ra sinh mệnh lực của Triệu tướng cũng ương ngạnh á.

Tiểu Trang nói tiếp: "Công chúa, Triệu tướng đi đến dịch quán của Đại hoàng tử Tru Nhật."

"Không phải Triệu tướng gia muốn bán nước chứ?" Vương ma ma đặt câu hỏi đầy ác ý.

Ngọc Tiểu Tiểu ngáp một cái, thật sự Triệu Thu Minh muốn làm người nước Tru Nhật, đáng tiếc người Tru Nhật không để ông ta vào mắt đi.

"Ông ta muốn chịu khổ đi." Ngọc Tiểu Tiểu nói với Vương ma ma và Tiểu Trang: "Không cần để ý tới ông ta, cứ để ông ta tự dày vò chính mình đến chết đi."

****

Lúc này Triệu Thu Minh cùng hai người hầu cận đi vào một gian phòng lớn trong dịch quán, hành lễ với Cảnh Mạch.

"Miễn đi." Cảnh Mạch tùy ý vung tay, nếu như có người trong chợ nô lệ nhìn thấy, nhất định có thể nhận ra, đây chính là quý công tử đã mua Thanh Ngọc buổi sáng.

Triệu Thu Minh vội vàng tạ ơn Cảnh Mạch.

"Ta nghe nói ngươi là bị Trưởng Công chúa Linh Lung gây thương tích?" Cảnh Mạch liếc cái đầu quấn đầy vải trắng của Triệu Thu Minh, hỏi.

Triệu Thu Minh nói: "Đúng vậy, chẳng qua đây chỉ là một chút hiểu lầm thôi."

"Có ý tứ, Trưởng công chúa Linh Lung cũng tập võ." Cảnh Mạch lạnh nhạt nói: "Người Phụng Thiên các ngươi không có nam nhi sao?"
Bình Luận (0)
Comment