Hằng Ôn

Chương 4

Hứa Kính Hằng không đợi được Ôn Duy Viễn quay xong, quản lý Thôi Tiệp gọi một cuộc điện thoại đến lôi y đi.

Thôi Tiệp được người ta tặng cho danh hiệu “Hối thúc đòi mạng”, tác phong làm việc nhanh gọn, Hứa Kính Hằng rất bội phục hắn.

Sau khi nhận được cuộc điện thoại của Thôi Tiệp, Hứa Kính Hằng lập tức chạy tới chỗ hẹn, nếu không muốn hắn lại gọi tới một cuộc nữa, đừng tưởng rằng như vậy là có thể tránh được một kiếp, nói không chừng một giây sau đó Thôi Tiệp sẽ xuất hiện ngay trước mắt ngươi.

Lúc Hứa Kính Hằng đến nơi, Thôi Tiệp đang cùng một người khác nói chuyện. Y đi đến gật đầu chào hai người, cũng không gián đoạn cuộc nói chuyện của họ.

Thôi Tiệp vẫy tay, ý bảo y ngồi xuống.

Hứa Kính Hằng muốn gọi một ly cà phê, nghe được Thôi Tiệp đang cùng người nọ dặn dò về lịch trình công việc và nghỉ ngơi của chính mình, cùng với tiến trình quay phim gần đây.

Người nọ vẫn luôn chỉ hướng một nửa khuôn mặt về phía y, Hứa Kính Hằng cảm thấy người nọ rất quen mắt.

Thôi Tiệp cùng người đó nói chuyện xong, quay lại nói với Hứa Kính Hằng: “Ông già nhà tôi gọi về gấp, trước mắt người này sẽ thay tôi vài ngày, có vấn đề gì không?”

Tiến vào giới giải trí lâu như vậy, Hứa Kính Hằng không còn là thằng nhóc non nớt không hiểu gì lúc trước, y lắc đầu, dĩ nhiên là không có vấn đề gì.

Thôi Tiệp vỗ tay nói: “Thật tốt quá, tôi còn có việc gấp phải đi, hai người cứ từ từ trò chuyện.”

Người nọ đưa mắt nhìn Thôi Tiệp rời đi, đợi hắn quay đầu lại, Hứa Kính Hằng thấy rõ toàn bộ diện mạo của hắn, kinh ngạc thốt ra tên của hắn: “Giang Thành!”

Giang Thành khóe mắt nhếch lên, mang theo ý cười hỏi: “Không ngờ à?”

“Không ngờ.” Giang Thành là bạn học hồi đại học của Hứa Kính Hằng, quan hệ cũng không tệ lắm, sau khi tốt nghiệp thì không còn liên lạc gì nữa, Hứa Kính Hằng cười lắc đầu nói, “Không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy cậu.”

“Tớ cũng không nghĩ tới.”

Phục vụ đưa cà phê lên, Hứa Kính Hằng đem sữa cùng đường trắng để sang một bên, dùng cái thìa nhỏ khuấy li cà phê đen hỏi: “Mấy năm nay sau khi tốt nghiệp, cậu làm gì?” Bưng cà phê lên, định uống.

Giang Thành đè lại cánh tay Hứa Kính Hằng, Hứa Kính Hằng khó hiểu giương mắt nhìn hắn, Giang Thành nói: “Khoan đã, bây giờ cũng là giờ cơm tối rồi, sáng sớm mai cậu có lịch trình, uống cà phê nguyên chất mất ngủ thì làm sao bây giờ?”

Hứa Kính Hằng trêu ghẹo nói: “Nhập vai nhanh vậy?”

“Đứng ở lập trường bạn bè tớ cũng sẽ nói vậy thôi.”

Hứa Kính Hằng khoát khoát tay: “Yên tâm đi, không sao, cà phê uống nhiều năm như vậy, đã sớm vô dụng rồi.”

“Dùng quá nhiều cà phê không tốt cho sức khỏe, cậu muốn uống, nhất định phải thêm sữa, hơn nữa chỉ có thể uống nửa ly.” Hứa Kính Hằng há miệng muốn phản bác, đã bị Giang Thành cắt đứt, “Đây là mệng lệnh của tớ, người đại diện tạm thời của cậu.”

“Nửa ly thì chẳng phải chỉ là một hớp sao?” Hứa Kính Hằng đẩy ly cà phê ra,“Quên đi quên đi, tớ chỉ là một ngôi sao nho nhỏ, phải nghe lời Giang đại nhân a.”

Giang Thành biết rõ y đang nói đùa, cười một tiếng, thành thật nói: “Cậu không phải chỉ là một ngôi sao nhỏ, khóa chúng ta có mỗi cậu là được tính là thành danh nhất.”

“Vận khí tốt ấy mà, được đạo diễn lớn coi trọng.”

“Kỹ thuật diễn không tốt, vận khí dù tốt cũng vô dụng.”

“Đừng nói về tớ nữa, cậu thì sao?”

Giang Thành buông tiếng thở dài, trước kia thành tích của hắn đứng nhất nhì trong trường, vốn tưởng rằng sau khi tốt nghiệp có thể thể hiện tài năng trong giới giải trí, kết quả hắn một là không có bối cảnh hai là không có tiền, thật vất vả được một vị đạo diễn để mắt, đối phương lại đưa ra điều kiện muốn ngủ với hắn. Giang Thành bản chất vốn kiêu ngạo, dĩ nhiên không chịu khuất phục, nói vài câu khá xúc phạm, triệt để đắc tội vị đạo diễn kia, làm cho trong giới giải trí không ai dám tìm hắn quay phim, cuối cùng vì sinh tồn, hắn đành phải chuyển sang làm người đại diện.

Hứa Kính Hằng vỗ vai của hắn an ủi nói:“Cậu chỉ là vận khí không tốt mà thôi.”

Giang Thành lắc đầu cười khổ:“Khi đó tuổi trẻ hăng hái sốc nổi, cái gì cũng không hiểu, mới có thể dẫn đến họa từ miệng mà ra.”

Trong lúc nhất thời Hứa Kính Hằng cũng không biết làm sao để an ủi hắn, đúng lúc đó điện thoại vang lên, lấy ra xem, là Ôn Duy Viễn gọi.

Hứa Kính Hằng nhận cuộc gọi, thanh âm mang theo chút mệt mỏi của Ôn Duy Viễn từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.

“Nghe Bành Đông Lai nói, Thôi Tiệp tìm em?”

“Ừ.” Hứa Kính Hằng liếc nhìn Giang Thành, tựa ở trên ghế sa lon nói,“Trong nhà hắn có chuyện gì đó phải rời đi vài ngày, tìm một người đại diện tạm thời, giới thiệu cho em biết trước ấy mà.”

“Anh ta làm việc chắc chắn, người anh ta giới thiệu cho em hẳn là cũng không kém cỏi.”

Hứa Kính Hằng chuyển chủ đề hỏi: “Anh quay xong rồi à?”

Ôn Duy Viễn nói: “Vừa xong, cùng đi ăn cơm đi, vừa rồi tiểu Giác gọi điện thoại đến, nói là em hứa mua cho nó bộ xếp hình năm mươi hay năm trăm mảnh gì đó, chờ anh quay xong thì mang về cho nó.”

Nhắc đến con trai bảy tuổi của Ôn Duy Viễn, Hứa Kính Hằng khóe miệng khẽ nhếch, hiện ra vẻ tươi cười:“Năm trăm mảnh, tiểu Giác từ lúc bốn tuổi đã không chơi năm mươi mảnh nữa rồi.”

“Cả nhà chỉ có em là người lớn duy nhất kiên nhẫn, cùng nó ngồi đến mấy tiếng đồng hồ.”

“Con nít mà, nó lại là cháu em.”

Ôn Duy Viễn còn muốn nói nó còn là con ruột anh a, nghĩ nghĩ, đổi giọng nói: “Em giờ đang ở đâu? Cùng đi ăn cơm, sau đó đi mua bộ xếp hình.”

“Ờ quán cà phê, anh đến quán ăn X chờ em, cạnh đó có cửa hàng chuyên bộ xếp hình, em qua liền bây giờ.”

Hứa Kính Hằng ngắt điện thoại, phát hiện Giang Thành nhìn mình chằm chằm, y sờ sờ mặt mình hỏi:“Nhìn cái gì đấy? Trên mặt tớ dính gì hả?”

Giang Thành không có trả lời câu hỏi của Hứa Kính Hằng, mà hỏi hắn: “Ôn Duy Viễn gọi?”

“Ừ, sao cậu biết?”

“Cậu nhắc đến cháu mình là Ôn Giác.”

Chỉ là đoạn đối thoại bình thường, người ngoài cũng không biết là có cái gì, Hứa Kính Hằng lại cảm thấy xấu hổ, như thể mối quan hệ với Ôn Duy Viễn mà mình một mực cẩn thận che giấu bị bạn học cùng đại học nhận ra, y vội để lại tiền cà phê, nói tạm biệt, rồi vội vã rời đi.

Lúc chạy tới quán ăn, Ôn Duy Viễn đã ngồi ở bên trong chờ y.

Nhân viên cửa hàng thấy hai người đề đã đến, bắt đầu mang thức ăn lên, hai người rất nhanh ăn xong, thanh toán tiền rồi đi mua bộ xếp hình.

Ôn Giác từ nhỏ đã thích ghép hình, Hứa Kính Hằng chọn lựa hình xếp, một mặt cùng vì muốn bồi dưỡng nam tử khí khái cho cháu mình từ nhỏ, mấy hình xếp có chút nữ tính đều bị y vứt sang một bên; mặt khác cùng là muốn phát triển năng lực trí não của cậu bé.

Ôn Duy Viễn không thích đi mua sắm, lại càng không thích phải chọn lựa. Hứa Kính Hằng mỗi lần đi mua sắm cùng hắn, đều là y chọn lựa, Ôn Duy Viễn đứng ở phía sau chờ, trải qua thời gian dài với hình thức ngầm thỏa thuận như thế, Hứa Kính Hằng hoàn toàn không biết những lúc ấy hai mắt Ôn Duy Viễn thủy chung vẫn luôn đặt trên người mình, chỉ cho là người kia đang nhàm chán chờ đợi.

Ôn Duy Viễn thích nhìn bóng lưng Hứa Kính Hằng lúc đang lựa chọn gì đó, hắn tựa vào kệ hàng, nghiêng đầu thưởng thức từng động tác của Hứa Kính Hằng — ngồi xổm lấy ra mấy bức hình xếp ở kệ dưới cùng, đứng lên bỏ hình lên kệ thứ hai, cúi đầu xem xét mấy tấm đó.

Thái độ nghiêm túc, còn chăm chú hơn cả lúc xem kịch bản phim.

Chọn qua chọn lại cuối cùng còn hai bức trên tay, Hứa Kính Hằng nhìn hai bên một chút, không cách nào chọn được, liền kêu tên Ôn Duy Viễn.

Ôn Duy Viễn đứng thẳng lên đi qua, hỏi y có chuyện gì.

Hứa Kính Hằng cầm lên hai tấm hình cho Ôn Duy Viễn xem: “Anh nghĩ tiểu Giác sẽ thích cái nào?”

“Chỉ cần là em chọn, tiểu Giác sẽ thích.”

Hứa Kính Hằng cười hắc hắc hai tiếng:“Vậy thì mua cả hai a.”

Ôn Duy Viễn nghiêm túc nghĩ nghĩ, hỏi:“Vậy có cưng chiều thằng bé quá không đó?”

“Ngốc.” Hứa Kính Hằng nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với hắn, “Lúc về anh giấu đi một bộ, chờ khi có kết quả cuối học kì của tiểu Giáp, lại thưởng cho nó.”

Nhìn thân ảnh cao hứng bừng bừng đi trả tiền của Hứa Kính Hằng, Ôn Duy Viễn đột nhiên cảm thấy loại ấm áp này, mới là cảm giác nên có của một gia đình. Mà làm cho hắn có loại cảm giác này, chỉ có duy nhất Hứa Kính Hằng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Càng ngày càng phải kiên trì nha
Bình Luận (0)
Comment