Hằng Ôn

Chương 3

Bất tri bất giác đi đến trường quay, vừa mới tới gần có thể chứng kiến một đám người đang vây quanh một khu vực, Hứa Kính Hằng xuyên qua tầng tầng lớp lớp người đi vào, thứ đầu tiên y nhìn thấy là bóng lưng Ôn Duy Viễn, không đợi y kịp hít thở, một giây sau Tưởng Văn Duệ liền vấp chân chân, ngã vào lồng ngực Ôn Duy Viễn.

Phó đạo diễn vừa định kêu cắt, bị đạo diễn ngăn lại.

Chỉ thấy Tưởng Văn Duệ tựa vào ngực Ôn Duy Viễn, thuận thế lôi kéo cánh tay của hắn nói: “Ca, ngươi không thể đi chịu chết!” Một chút sự cố ngoài ý muốn, cũng không làm rối loạn diễn xuất của Tưởng Văn Duệ, ngược lại mượn vết thương, dựa vào nội dung trong kịch bản, tiếp tục diễn.

Cảnh này vốn chính là Tưởng Văn Duệ không cho Ôn Duy Viễn đi, khuyên hắn lưu lại.

Ôn Duy Viễn nhập vai nhanh chóng tiếp lời, đỡ lấy thắt lưng Tưởng Văn Duệ, phòng ngừa cậu ta té xuống.

Tưởng Văn Duệ đem lời thoại nói xong, cuối cùng bổ sung một câu:“Ca, có lẽ nên chờ cha trở về mới quyết định a. Chân của ta vô cùng đau đớn, ngươi trước đỡ ta trở về phòng đi.”

Màn ảnh từ cận cảnh chuyển ra xa, hai người dần dần biến mất tại cánh cửa kia.

“Cắt!” Đạo diễn kêu một tiếng, gõ gõ cái bàn khen ngợi Tưởng Văn Duệ gặp nguy không loạn, kỹ thuật diễn tốt.

Tưởng Văn Duệ khuôn mặt ửng đỏ, xấu hổ cảm ơn đạo diễn.

Ôn Duy Viễn buông tay định rời đi, Tưởng Văn Duệ vươn tay bắt lấy tay của hắn nói: “Ca, ta thật bị trật chân rồi, ngươi có thể dìu ta đi không?”

Tiếng gọi “Ca” kia của Tưởng Văn Duệ cực kỳ lớn, cậu ta cố ý muốn cho Hứa Kính Hằng nghe được.

Hứa Kính Hằng nhíu nhíu mày, rõ ràng không vui, lại nghe không được câu nói kế tiếp.

Chứng kiến Hứa Kính Hằng sinh khí, trong mắt Tưởng Văn Duệ tràn đầy cao hứng, trong bụng vừa nhảy nhót vui sướng một chút, đã bị Ôn Duy Viễn một câu đánh bẹp.

“Cảnh này đã diễn xong, cậu cũng nên ngừng diễn đi.” Trong lời nói che dấu ẩn ý, nhưng cũng khá rõ ràng. Ôn Duy Viễn tin rằng Tưởng Văn Duệ là người thông minh, không có chuyện nghe không hiểu.

Trợ lý của Tưởng Văn Duệ vội vàng đi tới, đỡ lấy Tưởng Văn Duệ, liên tục cảm ơn Ôn Duy Viễn, rồi dẫn cậu ta đi nghỉ ngơi.

Ôn Duy Viễn gật đầu, xoay người nhìn Hứa Kính Hằng từ trong đám người tách ra đi về phía mình.

Ôn Duy Viễn đi đến cái xe “bảo mẫu”*, Hứa Kính Hằng sau đó cũng đi đến, Ôn Duy Viễn tiến vào trong xe ngồi, hỏi y: “Ăn cơm chưa?”

Một màn vừa rồi thật sự quá kích thích, Hứa Kính Hằng cau mày nhìn Ôn Duy Viễn nửa ngày, vẫn nhịn không được mà thốt ra: “Thay đổi một đứa em trai mới, cảm giác như thế nào?” Lời vừa ra khỏi miệng rồi lại cảm thấy không ổn, cắn cắn môi, tự mình cảm thấy xấu hổ liền chuyển chủ đề,“Tưởng Văn Duệ là người mới, diễn cùng cậu ta có mệt không?”

“Khá tốt, năng lực ứng biến của cậu ta rất mạnh, diễn……”

“Đủ rồi! Em vừa rồi cũng được mở mang rồi!” Ôn Duy Viễn lời còn chưa nói hết đã bị Hứa Kính Hằng cắt đứt, y rốt cuộc cũng chẳng thèm bận tâm che dấu ghen tuông của mình, không chút do dự bắt đầu châm chọc,“Đâu chỉ là năng lực ứng biến mạnh, quả thực là khéo léo, mạnh vì gạo bạo vì tiền, thật sự là một đóa giao tế hoa!”

Vị chua trong không khí ngập tràn tới mức hàm răng Ôn Duy Viễn cũng cảm thấy được, hắn ý thức được Hứa Kính Hằng chắc chắn là đã chứng kiến sự cố nhỏ ngoài kịch bản lúc quay phim, mới có thể bởi vì hiểu lầm mà ghen. Loại chuyện này trước kia chưa bao giờ xảy ra, Ôn Duy Viễn không biết giải quyết như thế nào, trầm mặc một hồi, lúng ta lúng túng nói: “Đừng nói như vậy.”

Thái độ của Ôn Duy Viễn trong mắt Hứa Kính Hằng lập tức bị lý giải là đang chỉ trích y, thậm chí là đang bảo vệ Tưởng Văn Duệ, làm Hứa Kính Hằng đang bừng bừng lửa giận càng thêm giận dữ, thiêu đốt đến con mắt y cũng đỏ lên.

Trái lại Ôn Duy Viễn nhưng không vì lời nói của chính mình mà biểu hiện ra chút thay đổi biểu tình nào, Hứa Kính Hằng nhìn hắn tường tận xem xét hồi lâu, trước sau như một không thể nhìn thấu hắn.

Trước kia khi y bày tỏ, Hứa Kính Hằng cho rằng Ôn Duy Viễn là thích mình, ít nhất không ghét, bởi vì y nhìn ra được hắn không phải một nam nhân đem sự đồng cảm xem như tình yêu, huống chi trước đó hắn đã kết hôn còn có con, dường như là một thẳng nam.

Nhưng mà năm năm trôi qua, Hứa Kính Hằng ngược lại không còn tự tin khẳng định như lúc trước được nữa, Ôn Duy Viễn lúc trước rốt cuộc là ôm cái cái loại tư tưởng gì mà chấp nhận cùng mình cùng một chỗ chứ?

Loại không xác định được đó cũng giống như bây giờ, y cũng không dám lại chắc chắn rằng Ôn Duy Viễn đối Tưởng Văn Duệ không có chút động tâm nào. Y biết Ôn Duy Viễn tuyệt đối không phải là người hay do dự, nhưng loại sự tình mập mờ như có như không trước mắt, nếu không phải cố tình, y thật sự không nghĩ ra cách giải thích hợp lý hơn.

Một loại mỏi mệt bỗng nhiên xuất hiện, Hứa Kính Hằng đột nhiên cảm thấy mình vô lực như thế. Y cố gắng khắc chế chính mình, đây là chuyện duy nhất y có thể làm khi đối diện với hết thảy, giữ lại vì chút tôn nghiêm cuối cùng còn lại của mình, y không muốn quỳ trên mặt đất khẩn cầu tình yêu, chuyện như vậy y đã làm lần thứ nhất, năm năm này trôi qua ngũ vị tạp trần, nhưng mà y không muốn mất đi Ôn Duy Viễn, chỉ cần Ôn Duy Viễn một ngày không đề cập tới chuyện chia tay, y tuyệt đối sẽ không chủ động rời đi.

“Quên đi, coi như em không đúng.” Hứa Kính Hằng nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, không muốn quấy nhiễu cảm xúc diễn xuất của Ôn Duy Viễn, “Đừng nói chuyện này nữa.”

“Duy Viễn, nghỉ ngơi tốt chưa? Đạo diễn gọi cậu.” quản lí của Ôn Duy Viễn, Bành Đông Lai, gõ hai cái trên cửa sổ xe, rồi đứng ở bên ngoài chờ hắn.

“Được rồi, đến ngay.” Ôn Duy Viễn vuốt vuốt tóc Hứa Kính Hằng nói,“Hôm nay chỉ còn hai cảnh quay nữa là xong rồi, chờ anh trở lại, buổi tối cùng đi ăn cơm.”

Hứa Kính Hằng “Ân” Một tiếng.

Bàn tay đang xoa xoa trên đỉnh đầu trượt xuống, Ôn Duy Viễn xoa xoa mấy sợi tóc ngắn và cái cổ ấm áp của Hứa Kính Hằng, cười với y, không nói gì, mở cửa xuống xe.

Sau mấy tiếng soat soạt, cửa xe mở ra, Hứa Kính Hằng vuốt những nơi Ôn Duy Viễn đã chạm qua, mỉm cười.

Muốn biết được khởi đầu của hành động quen thuộc này phải ngược dòng lại bảy tám năm trước.

Một năm kia, Hứa Kính Hằng còn là sinh viên năm 4 học viện điện ảnh, may mắn nghe được có buổi tuyển diễn viên, tuy chỉ là một vai phụ nho nhỏ trong một bộ phim mới, thời gian xuất hiện trong phim còn chưa đến một tập, nhưng là lại được diễn cùng Ôn Duy Viễn lừng lẫy nổi danh! Cái người tuy chỉ được nhìn thấy trên TV, lại khắc sâu trong lòng người.

Có thể diễn vai em trai Ôn Duy Viễn trong phim, khi Hứa Kính Hằng nghe được tin vui, cao hứng đến mức muốn chạy thẳng lên sân thượng học viện hét to vài tiếng.

Chính thức quay phim là phải nhiều ngày sau, nhìn thấy Ôn Duy Viễn người thật, vui vẻ của Hứa Kính Hằng sớm đã bị khẩn trương cùng kích động thế chỗ.

Vừa đến trường quay Ôn Duy Viễn bị một loạt fan vây quanh, Hứa Kính Hằng không dám tiến lên, cầm kịch bản lật đi lật lại xem, sợ quên lời thoại.

Lần đầu quay phim, không nói tới kỹ thuật diễn hơi kém, đến cả việc cơ bản là nhớ lời thoại cũng không làm được, vậy thì quá mất mặt.

Bối cảnh bộ phim lần này là thời kì chiến tranh dân quốc lần thứ nhất, lời thoại của nhân vật Hứa Kính Hằng diễn không nhiều lắm, từ lúc sống đến lúc chết, cũng chỉ có vài cảnh mà thôi. Nhưng cái chết của y, lại là ngòi nổ cho “ca ca” Ôn Duy Viễn vứt bỏ việc học đi tòng quân, vậy nên cũng tính là đảm nhận một vị trí quan trọng không thể thiếu trong bộ phim.

Cảnh quay đầu tiên ngày hôm nay là cảnh đệ đệ ở tửu lâu, một bên uống rượu giải sầu, một bên phàn nàn phụ thân không nên bắt y cưới một người chưa từng gặp mặt, là con gái của bạn chí cốt của ông, lúc này ca ca mới từ ngoại quốc du học trở về đột nhiên xuất hiện, hai huynh đệ hỏi thăm tình hình gần đây của nhau, sau đó cùng nhau đi khuyên can phụ thân.

Lời kịch rất ngắn, không tới vài câu, cũng quá đơn giản để nhớ hết. Trước khi quay mười phút, đột nhiên có người gọi tên Hứa Kính Hằng.

Thanh âm lạ lẫm mà cũng quen thuộc, Hứa Kính Hằng nghe tiếng liền quay lại, đúng là Ôn Duy Viễn!

Ôn Duy Viễn cười nói y đừng khẩn trương, lời thoại tuy quan trọng, nhưng chỉ nhớ rõ lời thoại mà diễn xuất gượng gạo cũng không ra gì. Một diễn viên muốn diễn tốt, diễn giống, quan trọng nhất là phải nắm bắt được tính cách cùng tâm lý nhân vật, kết hợp với phân tích nội dung vở kịch, nhập vai một cách tự nhiên, lời thoại sẽ tự tuôn ra. Cuối cùng không quên an ủi y: “Tôi lần đầu diễn, ngốc hơn cả bí đỏ.”

Cảnh thực vật đại chiến cương thi nhập vào bí đỏ hiển hiện trong đầu, Hứa Kính Hằng cười ha ha, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng một chút.

Đạo diễn hô “mọi người vào vị trí”, Hứa Kính Hằng nhanh chóng ngồi vào bàn của tửu lâu, nhấc bầu rượu lên chuẩn bị rót.

“Action!”

Hứa Kính Hằng cố gắng trấn định, không để cho tay mình run, rót đầy một chén rượu, tâm tình bình ổn chưa bao lâu, ngay sau đó bởi vì tiếng gõ cửa của Ôn Duy Viễn mà rối loạn bất an.

Cũng may cảnh này là Hứa Kính Hằng không muốn có người quấy rầy mình, ca ca đẩy cửa vào, đi đến cạnh đệ đệ, đệ đệ mới phát hiện người đến là ca ca đã vài năm không gặp, rồi sau đó phát sinh một loạt tình tiết.

Hứa Kính Hằng ngửa đầu uống sạch rượu trong chén, cánh cửa “két” một tiếng — Ôn Duy Viễn đi vào!

Rượu dùng để diễn chỉ là nước thường, Hứa Kính Hằng uống vào trong miệng lại cảm thấy một hồi choáng váng, như thể thứ y uống là “Lão bạch kiền” sáu mươi hai độ.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Hứa Kính Hằng buông chén, tay cầm bầu rượu ẩn ẩn bắt đầu muốn run rẩy, đại não bị khẩn trương triệt để chiếm cứ biến thành trống rỗng.

Lời thoại nhân vật nội dung vở kịch hết thảy ném vào không khí, Hứa Kính Hằng nghĩ thôi rồi, y sắp trở thành bí đỏ số 2.

Đột nhiên, y thấy một bàn tay ấm áp khoác lên gáy mình, Ôn Duy Viễn thuận thế ngồi xuống cái ghế bên cạnh Hứa Kính Hằng, mỉm cười với Hứa Kính Hằng.

Hứa Kính Hằng bị cái tay kia lôi từ trong thế giới trống rỗng ra, vừa mới quay đầu, đã bị người vịn cổ, ra sức kéo vào lồng ngực nam nhân.

Hứa Kính Hằng cúi đầu, thân thể có chút run rẩy, sự khẩn trương của y lúc này trong màn ảnh lại thành kích động khi huynh đệ tương phùng.

Ôn Duy Viễn hơi nghiêng đầu, tạo ra một góc độ thích hợp làm cho đầu Hứa Kính Hằng tựa vào cổ mình. Hắn không nói gì, chỉ vuốt vuốt cổ Hứa Kính Hằng, một tay nắm lấy vai y, năm ngón tay trên đầu vai đệ đệ nắm lấy rồi lại buông ra, nắm rồi lại buông ra, ngón tay kìm nén đến đỏ bừng, diễn lại sự kích động ca ca khi cửu biệt tương phùng.

“Ca, ngươi đã trở lại.” Hứa Kính Hằng dùng ngữ khí khẳng định, nói ra lời thoại đầu tiên của mình.

Ôn Duy Viễn vỗ vỗ bờ vai của y nói: “Đứng dậy, để ca nhìn xem nào.”

Ngẩng đầu, trong nháy mắt Hứa Kính Hằng tiến vào trạng thái nhập tâm, phần lời thoại sau như nước chảy mây trôi rất thuận lợi, diễn một lần liền được luôn, cũng đúng như dự liệu của mọi người.

Hứa Kính Hằng đã từng nhớ lại chuyện này không tự chủ được mà mỉm cười, hôm nay, sau nụ cười kia, là một nét cười khổ dần lan tràn trên khuôn mặt, trong đầu quanh quẩn chỉ có tiếng gọi “ca” của Tưởng Văn Duệ, cùng với cánh tay của Ôn Duy Viễn đặt ở thắt lưng Tưởng Văn Duệ.
Bình Luận (0)
Comment