Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Chương 19

Bởi vì tiếng kèn quá ồn nên Tiêu Thần không thể nghe rõ mới cúi người xuống hỏi: “Này, anh vừa nói gì thế?”

“Tôi nói cậu ngồi xuống nhanh lên, đừng để bị ngã.” Tư Kiêu Kỳ bực dọc nói, đưa tay chỉnh lại kính mát bày ra vẻ mặt tự đắc, chỉ là lỗ tai nổi lên một tầng màu hồng nhạt, so với làn da màu đồng của anh vô cùng nổi bật, chột dạ nhìn về phía Tiêu Thần.

“Yên tâm, không ngã đâu.” Tiêu Thần cười khẽ, vừa nói vừa đi lại chỗ ngồi, đi được hai bước mới quay đầu lại nói, “Tôi đồng ý lần sau sẽ thử, thật ra đối với chuyện này tôi rất tự tin.”

“Má!” Tư Kiêu Kỳ đạp chân ga, xe lập tức chạy ra ngoài. Tiêu Thần không kịp chuẩn bị cả người lảo đảo, liền nắm lấy tay vịn trong xe.

“Hừ, đứng một chút cũng không xong.” Tư Kiêu Kỳ liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, hừ lên một tiếng, “Chân yếu như vậy cậu còn muốn thử cái rắm!”

Tiêu Thần im lặng cười khẽ, từ từ đi tới chỗ ngồi, ngược lại sắc mặt Tư Kiêu Kỳ càng lúc càng đen.

Xe quẹo cua, cả người Tiêu Thần nhẹ lắc lư một cái. Tư Kiêu Kỳ nhìn bóng lưng của anh không chịu được lớn tiếng nói: “Cậu ngồi xuống đi, chút xíu nữa lại ngã bây giờ.” Giọng điệu như thể Tiêu Thần nợ hắn năm triệu chưa trả. Nói xong suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm: “Cậu ngủ một chút đi, tới tôi gọi cậu.”

Tiêu Thần đi tới chỗ ngồi quen thuộc ngồi xuống, cầm cái đệm màu xám nhét ra sau lưng. Cảm giác mềm mại khiến anh cứ thế dễ dàng rơi vào mộng đẹp. Tư Kiêu Kỳ đổi đường chạy, tranh thủ nhìn qua kính chiếu hậu một chút, nhìn thấy Tiêu Thần đang dựa đầu lên cửa sổ, đôi mắt khép hờ, ánh mặt trời phía trên cao đang dội thẳng vào mặt.

“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ trách móc.

“Hả?” Tiêu Thần dùng giọng mũi trả lời, cũng mặc kệ Tư Kiêu Kỳ có nghe thấy hay không.

“Cậu ngồi qua bên trái đi, bên kia mát hơn, chỗ cậu ngồi nắng chiếu thẳng xuống làm sao chịu nổi.” Tư Kiêu Kỳ nhìn vào kính chiếu hậu thấy cả khuôn mặt Tiêu Thần đều bị nắng hắt xuống, mắt nhất định không thoải mái. (Ôn nhu, quá ôn nhu:’(, dáng vẻ tiểu công em thích anh đều có uhuhu T^TTTTT)

Tiêu Thần mò túi lấy ra một cái kính mát, lầm bầm một câu: “Tôi lười đổi chỗ, anh cứ lo việc lái xe của anh đi.”

Khóe miệng Tư Kiêu Kỳ giật giật, chỉnh âm lượng máy phát thanh nhỏ lại một chút, bắt đầu chạy chậm chậm lại. Anh lại nhìn kính chiếu hậu, khóe miệng không tự chủ được nâng lên – Từ kính chiếu hậu nhìn qua, chỗ của Tiêu Thần đang ngồi vừa vặn nằm ở chỗ dễ quan sát nhất trong xe.

Sắp tới Thất Gia Kiều, Tư Kiêu Kỳ báo trạm tới ba lần vẫn không thể đánh thức được Tiêu Thần, đương nhiên anh cũng không thật sự muốn đánh thức hắn. Tới khi lái qua vùng khai thác rồi chạy trên đường về thì anh bắt đầu xoắn xuýt. Trên thực tế anh không muốn đánh thức Tiêu Thần chút nào, hoặc là nói không đành lòng đánh thức hắn, anh còn muốn đưa Tiêu Thần về Tĩnh Hải Hinh Uyển, chỉ là nếu tới Tĩnh Hải Hinh Uyển rồi thì phải làm sao? Tiêu Thần còn phải ngồi xe quay trở về Thất Gia Kiều, một chuyến như vậy cũng phải mất hai tiếng đồng hồ, thời gian nghỉ ngơi của hắn đã ngắn, giờ còn lãng phí thêm ba tiếng đồng hồ chẳng phải quá thiệt thòi sao…

Có nên gọi hay không, gọi hay không…Tư Kiêu Kỳ cứ xoắn xuýt nhìn kính chiếu hậu không ngừng. Tiêu Thần ngủ rất say, cổ bị nghiêng không biết tỉnh dậy có bị sái cổ hay không, sau này phải dùng gối kê đầu mới được…Trong khi Tư Kiêu Kỳ còn đang nghĩ ngợi lung tung cứ liên tục nhìn kính chiếu hậu thì anh chợt phát hiện có một bà cụ tóc bạc trắng đứng ở phía sau xe, trên tay bà cụ còn đang cầm một bọc đồ, vịn lan can lảo đảo bước lên xe.

Tư Kiêu Kỳ nhíu mày, tự trách mình lúc nãy không thấy bà cụ lên xe, nhìn mấy người ngồi trong xe nếu không phải đang cắm đầu vào di động thì đều là nhắm mắt “ngủ”. Tư Kiêu Kỳ bực bội, cầm microphone hét lên: “Ghế màu vàng là để cho người già ngồi.”

Tên nhóc ngồi ở ghế màu vàng chuyên dùng cho người già, trẻ nhỏ, người tàn tật và phụ nữ mang thai vẫn cứ ngồi đó không thèm động đậy.

“Hai cậu đang ngồi ngay ghế màu vàng vui lòng đứng dậy nhường chỗ cho bà cụ với.” Giọng Tư Kiêu Kỳ nhấc cao lên một chút.

Người ngồi trong xe đều đang nhìn qua hướng đó, hai tên nhóc vẫn cứ hồn nhiên “ngủ”.

“Người đang ngồi ghế màu vàng, cậu nhóc áo trắng, đứng dậy nhường chỗ, có nghe thấy không!” Tư Kiêu Kỳ chắc chắn trăm phần trăm hai tên nhóc này đang giả bộ ngủ.

Trong xe bắt đầu trở nên ồn ào, có người bất mãn nói: “Thật không có tố chất”, có người còn nói “Bọn trẻ bây giờ thật là…” Tư Kiêu Kỳ vừa tiếp tục lái vừa tranh thủ miết miết hai kính chiếu hậu, lửa giận trong lòng bùng phát, nếu không phải đang ở giữa đường anh đã đi lại tóm tên nhóc đó rồi.

Bà cụ cũng cảm thấy ngại, xua xua tay lớn tiếng nói, “Không sao đâu, mấy trạm nữa là tôi xuống xe rồi, đứng một chút ấy mà.”

Lời của bà cụ vừa vang lên đã nghe thấy một âm thanh trầm thấp: “Bà ngồi chỗ này đi.”

Lửa trong lòng Tư Kiêu Kỳ càng lúc càng lớn lên, bàn chân nhất thời mất khống chế, xe lắc lư một chút.

Tiêu Thần tay mắt lanh lẹ giúp đỡ bà cụ, đỡ bà cụ tới chỗ mình ngồi: “Bà ngồi xuống đây đi, cháu cũng phải xuống xe rồi.”

“Ôi tôi đứng một chút là được mà…” Bà cụ vung tay muốn từ chối.

“Bà ngồi xuống nhanh đi, không lại bị ngã.” Tư Kiêu Kỳ lớn tiếng nói một câu, có lẽ bởi vì tức giận nên giọng nói có chút khó nghe. Anh có thể từ giọng nói của Tiêu Thần nghe ra con mèo này căn bản là chưa tỉnh ngủ. Tư Kiêu Kỳ không nhịn được chặc lưỡi, nhìn Tiêu Thần lễ phép với bà cụ mà phát cáu, chỉ ước gì có thể ngay lập tức ném hai tên nhóc đó ra ngoài cửa sổ.

Bà cụ liên tục nói cảm ơn rồi ngồi xuống, Tiêu Thần tay nắm chặt vòng treo đứng thẳng lưng, tay còn lại cầm cái đệm dựa màu xám. Tư Kiêu Kỳ nhìn đệm dựa, sắc mặt cũng dịu lại, anh còn nhớ hơn nửa tháng trước, có người nói với Tiêu Thần: “Cậu nhóc, cậu quên đồ kìa,” lúc đó biểu cảm đặc sắc của Tiêu Thần thật sự là khiến người khác nhớ mãi không quên.

Ít ra lần này con mèo đã không quên cầm theo cái đệm dựa. Tư Kiêu Kỳ hài lòng gật đầu, có tiến bộ không nhỏ.

Tư Kiêu Kỳ nhìn đèn giao thông, lái xe vào trạm, nơi này chỉ còn cách Thất Gia Kiều hai trạm nữa thôi. Tư Kiêu Kỳ thở dài, cảm thấy hôm nay Tiêu Thần ngủ không được ngon, đáng lẽ còn có thể ngủ thêm được ba trạm nữa.

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ mang thai bước lên, tám chín phần là muốn đến bệnh viện An Hải khám thai, Tư Kiêu Kỳ lại bắt đầu bảo mọi người nhường chỗ. Lần này có mấy người ngồi ở hàng ghế trước chủ động đứng lên, có người thậm chí còn vươn tay ra đỡ người phụ nữ có thai đi tới chỗ ngồi. Thế nhưng Tư Kiêu Kỳ hiển nhiên có tính toán khác, anh ra hiệu mấy người kia cứ ngồi yên đừng nhúc nhích, cầm microphone nhìn về phía sau xe nói: “Hai cậu nhóc ngồi ở băng ghế chuyên dùng đứng lên nhường chỗ cho phụ nữ có thai đi.”

Mọi người trong xe nở nụ cười, Tiêu Thần cau mày lại, tỏ vẻ không đồng ý, hai mắt nhìn chằm chằm Tư Kiêu Kỳ, giống như đang chất vấn hắn “Rảnh rỗi sinh nông nổi”. Lông mày Tư Kiêu Kỳ giương lên theo hình vòng cung, không hề có ý nhượng bộ.

“Có nghe không!”  Tư Kiêu Kỳ đón lấy ánh mắt Tiêu Thần, không những không nhượng bộ còn hét lớn lên.

Tiêu Thần yên lặng thở dài, bước hai bước tới bên cạnh tên nhóc mặt áo trắng lay lay bờ vai hắn.

“Gì vậy?” Không thể giả bộ được nữa, tên nhóc bắt buộc phải mở mắt ra.

“Nhường ghế cho thai phụ này đi.” Tiêu Thần chỉ chỉ người phụ nữ có thai, lại chỉ nhãn dán trên ghế, mặt trên ghi rõ: “Chuyên dùng cho người già, trẻ em, người tàn tật và phụ nữ mang thai.”

“A…a… Tại sao lại là tôi nhường, hắn không phải cũng đang ngồi sao?” Tên nhóc thẹn quá hóa giận, tay chỉ về hướng tên nhóc ngồi phía trước, tên này cũng ‘ngủ’ ba trạm rồi.

Khóe miệng Tiêu Thần giật giật, trong mắt có một tia tinh toán, anh xoay tay đẩy đẩy tên nhóc ngồi phía trước: “Ôi, tỉnh dậy đi này.”

“Anh làm cái gì vậy!” Tên nhóc nhảy dựng lên, động tác dứt khoát gọn gàng không giống như vừa tỉnh ngủ.

“Uầy, tên này bảo cậu nhường chỗ cho người có thai.” Tiêu Thần vừa nói vừa chỉ vào tên nhóc mặc áo màu trắng, đổ dầu vào lửa nói, “Ban đầu tôi tính bảo cậu ấy nhường chỗ, nhưng cậu ấy bảo cậu nhường.”

Tên nhóc ngồi ghế trên trợn mắt nhìn chằm chằm tên nhóc mặc sơ mi trắng, hừ nhẹ một câu: “Mẹ mày, mày bị bệnh hả, muốn ăn đòn phải không?”

Hành khách ngồi xung quanh cười khúc khích, bắt đầu bàn luận sôi nổi, tên nhóc mặc sơ mi trẳng sửng sốt nhìn Tiêu Thần mấy giây không nói được lời nào, lại nhìn sắc mặt của cái tên ngồi hàng ghế trước đang nắm chặt nắm đấm, ngượng ngùng lấy tay về, lúng túng lầm bầm gì đó sau khi hét lên: “Bác tài mở dùm cửa sau, tôi muốn xuống xe.”

Tư Kiêu Kỳ mở cửa sau, tên nhóc mặc áo trắng dưới ánh nhìn của mọi người lúng túng bước xuống xe. Tên nhóc ngồi ghế phía trước mất đi mục tiêu, ánh mắt hung dữ nhìn về phía Tiêu Thần. Tiêu Thần cũng nhìn lại hắn, lông mày hơi nhướng lên, trong mắt toàn là ý tứ khinh thường, một chút khiêu khích một chút ngạo mạn, khóe mắt đuôi mày đều vô cùng sắc sảo. Anh hơi ngẩng đầu lên, cổ phối hợp với cằm dưới tạo thành một đường vòng cung đẹp đẽ, cộng thêm ánh mắt bất cần đời, cả người toát ra hơi thở mọi chuyện đều không liên quan đến mình.

Đệt! Trong lòng Tư Kiêu Kỳ âm thầm chửi một câu, bộ dạng này thật cmn lẳng lơ, thành công chạm tới điểm mẫn cảm của Tư Kiêu Kỳ, anh lập tức cảm thấy một ngọn lửa đang từ bụng dưới bốc lên, dọc theo mạch máu bốn kinh tám mạch không ngừng di chuyển, cháy tới lòng anh như có lửa đốt.

Tên nhóc này cũng không vừa, nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Thần cũng không biến sắc, ngược lại còn đứng lên, đối diện Tiêu Thần bốn mắt nhìn nhau, tay cũng nắm lại thành nắm đấm.

Tiêu Thần trong mắt Tư Kiêu Kỳ chỉ là một con mèo ham ngủ, vũ khí duy nhất hắn cầm trong đời chính là dao giải phẫu, tên nhóc trước mắt này cũng không phải dạng dễ đụng vào, chỉ sợ Tiêu Thần thiệt thòi.

“Này,” Tư Kiêu Kỳ từ chỗ ngồi tài xế đứng lên, đứng ở đầu xe hét lên: “Sao vậy? Cậu có xuống xe hay không?”

Câu thứ nhất là câu nghi vấn, câu thứ hai… rõ ràng là ra lệnh. Tư Kiêu Kỳ nói “Sao vậy?” âm cuối đặc biệt nhấn mạnh, lộ ra giọng điệu uy hiếp mạnh mẽ. Còn “Có xuống xe không?” kì thực không cần đáp án.

Tên nhóc đó cũng không ngốc, nghe ra giọng nói này vô cùng khó chịu, quay đầu nhìn sang thấy Tư Kiêu Kỳ đang đứng phía đầu xe, cổ áo mở rộng, lộ ra vùng da màu đồng, cánh tay tới cùi chỏ chỗ nào cũng có bắp thịt, phía dưới lông mày là một cặp mắt vô cùng sắc bén. Cả người đều lộ ra một câu nói “Tôi không phải người lương thiện”.

Tên nhóc rất lanh lợi, nhìn Tiêu Thần rồi lại nhìn Tư Kiêu Kỳ, nhìn sơ qua sắc mặt mọi người trong xe, chửi một câu, bỗng nhiên đưa tay đẩy Tiêu Thần, Tiêu Thần không kịp chuẩn bị lảo đảo lùi hai bước, tên nhóc nhân cơ hội len qua đoàn người nhảy xuống xe.

“A…” Tư Kiêu Kỳ hét lên, Tiêu Thần cằm tay vịn đứng vững lại, giơ tay lên ra hiệu mình không sao. Bên ngoài xe, giọng nói nhân viên ở trong trạm đã bắt đầu vang lên: “Xe 29 cậu có vào hay không? Để xe khác còn vào nữa đứng có chắn đường.”

“Đi đi, tôi đi ngay.” Tư Kiêu Kỳ nhanh chóng thay đổi sắc mặt cười rạng rỡ xuyên qua cửa xe phất tay với cô nhân viên một cái, đặt mông trở lại chỗ ngồi, đóng cửa xe xong lập tức đạp chân ga.

Tiêu Thần ở cửa sau, nhẹ nhàng ngửa đầu ngáp một cái, giương mắt thoáng nhìn qua phía trên camera, anh nhìn màn hình hấp háy mắt, sau đó cảm giác được xe lắc lư một hồi, giống như tài xế cầm tay lái không vững vậy.

Tới trạm Thất Gia Kiều, Tiêu Thần tay cầm đệm dựa từ từ bước xuống xe, anh không nhìn về phía buồng lái nhưng giơ cao tay bên trong còn cầm cái đệm dựa.

Tư Kiêu Kỳ đóng cửa đạp chân ga, anh nhìn về dòng xe phía trước, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Chiêu này của hắn cũng thật quá thất đức a.”
Bình Luận (0)
Comment