Tiêu Thần về nhà chưa được bao lâu thì mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, tuy rằng ngủ không sâu lắm nhưng có còn hơn không. Chờ đến khi anh tỉnh dậy kiểm tra di động mới thấy có tin nhắn được gửi một tiếng trước:
“Chiêu này của cậu cũng quá thất đức.”
Một tên giả heo ăn thịt hổ còn có tư cách nói mình “thất đức”? Tiêu Thần làu bàu một câu, ném điện thoại di động lên giường, gãi gãi đầu rồi đi rót ly nước uống. Tới khi từ phòng bếp đi ra phòng khách mới thấy hai cái đệm dựa hình con mèo nằm trên ghế sa lông.
Một cái là hình con mèo híp mắt lười biếng, cái còn lại đệm dựa hình con mèo có lông mi dài thiệt dài còn được buộc thêm nơ bướm, hai cái đệm đặt trên sa lông làm Tiêu Thần cười tới không dừng lại được. Tiêu Thần cầm ly nước đi qua nhìn nhìn hai con mèo, nhìn thế nào thì cũng thấy ánh mắt đó, thần thái đó quá giống Tư Kiêu Kỳ. Cứ nhìn, anh không nhịn được vui vẻ, đem hai cái đệm đặt hai bên trái phải sa lông.
Nhà của Tiêu Thần mang phong cách điển hình của người đàn ông độc thân, đơn giản, lạnh lẽo cô quạnh, khắp nơi đều mang hơi thở sạch sẽ, thậm chí có hơi lạnh, chỉ là trong phòng khách độc mỗi hai màu đen trắng tự nhiên lại đặt thêm hai cái đệm màu xám cảm thấy có chút không quen. Đương nhiên, điều này cũng không phải đáng ghét nhất, đáng ghét nhất chính là, Tiêu Thần phát hiện chỉ cần người khác ở trong phòng khách, tầm mắt nhất định sẽ chạm tới hai cái đệm dựa này, liên tưởng tới gương mặt cười xấu xa của Tư Kiêu Kỳ, láu cá, lưu manh, vô lại, lông mày hào phóng rậm rạp nằm phía trên cặp mắt sáng như tuyết, còn có miệng lưỡi cực kỳ linh hoạt, theo đó còn là bàn tay thô ráp mạnh mẽ…
Chết tiệt, Tiêu Thần tâm trạng phập phồng lo sợ đem hai cái đệm quăng vào tủ quần áo trong phòng ngủ, đóng cửa tủ lại, hít một hơi thật dài, cái này gọi là mắt không thấy tâm không phiền, anh vỗ vỗ tay, nhàn nhã cầm ly nước tới mở TV lên xem.
Còn chưa xem được phân nửa trận đấu, di động lại rung lên, Tiêu Thần liếc mắt nhìn thông báo trên màn hình liền chỉnh TV sang chế độ im lặng, cung kính chào: “Chủ nhiệm Ôn.”
Người gọi tới là chủ nhiệm khoa Ôn Tuấn Hoa, ông còn mấy năm nữa là về hưu rồi, lúc Tiêu Thần vừa đến bệnh viện An Hải thực tập thì gặp được chủ nhiệm Ôn, may mắn được ông coi trọng, do đó mỗi khi có chuyện gì rắc rối không ai thèm lại đều đi tìm Tiêu Thần, mặc dù sau đó Tiêu Thần được điều tới khoa cấp cứu thì ông vẫn cứ sai vặt Tiêu Thần như cũ. Thế nhưng Tiêu Thần không hề oán giận, dù mấy việc đó cũng không dễ dàng gì, nhưng đều là trải nghiệm, kĩ thuật của bác sĩ chính là xem nhiều làm nhiều. Tiêu Thần hiểu, đây là chủ nhiệm muốn dẫn dắt mình nên rất biết ơn.
“Tiêu Thần a,” Ôn chủ nhiệm cười ha hả nói, “Gần đây thế nào, bận lắm không?”
“Chủ nhiệm,” Tiêu Thần thở dài, “Thầy cứ việc nói thẳng đi, muốn em làm gì?”
“Tên nhóc này, cậu là có ý gì đây?” Lão chủ nhiệm vẫn không tức giận cười ha hả nói, “Tôi phải có chuyện mới được tìm cậu sao?”
“Chủ nhiệm, em ngày mai được nghỉ, vừa bắt đầu chu kỳ ngày lẫn đêm, thầy cứ chọn ngày tùy ý.”
“Ha ha ha, thật sự lần này không có chuyện gì,” lão chủ nhiệm vui cười hớn hở nói, “Độ tin cậy của tôi kém tới vậy sao?”
“Không phải, đây không phải là vì em sợ làm lỡ chuyện của thầy sao?” Tiêu Thần liếc mắt, đánh chết anh cũng không tin Ôn Tuấn Hoa gọi điện mà không có chuyện gì.
“Sáng thứ năm tuần sau tôi có một cuộc giải phẫu, Quách Hoành làm phụ tá, cậu cũng tới đi.”
“Giải phẫu gì?”
“Ung thư phổi, u đã lan tới màng dọc mạch máu lớn.”
“Thật sao?” Tiêu Thần vừa nghe đã cảm thấy hứng thú, “Em đi em đi, phòng số mấy?”
“Số 4,” Ôn chủ nhiệm đắc ý nói, “Tôi biết tên nhóc nhà cậu sẽ có hứng thú mà, thứ tư sau khi tan ca tới tìm tôi, tôi với cậu bàn luận phương án.”
“Được.” Tiêu Thần lòng tràn đầy cảm kích để điện thoại xuống, anh biết ca mổ lần này đối với công việc của anh không hề liên quan, lão chủ nhiệm là không muốn để anh gác lại việc giải phẫu. Chủ nhiệm cho tới bây giờ vẫn chưa từ bỏ ý định kéo mình về khoa ngoại lồng ngực, mỗi khi có cơ hội đều tranh thủ, hoặc là bảo mình đứng xem giải phẫu. Trên thực tế, mọi người ở khoa ngoại lồng ngực đều coi Tiêu Thần như người khoa mình, nếu có cũng chỉ là tới phòng cấp cứu trực ban thôi.
Tiêu Thần bị cái giải phẫu đó làm cho hứng thú, liền lên mạng tra tài liệu, mãi cho tới hơn tám giờ bị Tư Kiêu Kỳ gọi điện cắt ngang. Tư Kiêu Kỳ đánh trống lãng một hồi mới nói: “Tôi mới phát hiện một vấn đề, cậu thứ năm tuần này được nghỉ, thứ sáu làm ca ngày.”
“Ừm,” Tiêu Thần hững hờ rên một tiếng.
“Lại làm việc trái giờ với ông đây!” Tư Kiêu Kỳ nhỏ giọng thì thầm, “Bác sĩ Tiêu, tôi thế nào lại thấy hẹn hò với cậu so với gặp mặt Tập Đại Đại còn khó hơn.”
(Tập Đại Đại: Tập Cận Bình =))))))“Anh gặp Tập Đại Đại?” Tiêu Thần cầm điện thoại nằm xuống ghế sa lông, thoải mái duỗi thẳng hai chân.
“Không có,” Tư Kiêu Kỳ thẳng thắn dứt khoát nói, “Thì như vậy tôi mới nói gặp cậu so với gặp ông ấy còn muốn khó hơn.”
“Đừng nói nhảm nữa, nếu tôi nhớ không lầm mấy tiếng trước tôi còn ở trên xe của anh.”
“Nhưng mà…” Tư Kiêu Kỳ bỗng nhiên thấp giọng nói, “Cậu lúc đó còn đang mặc quần áo.”
Giọng nói trầm thấp vững vàng là kiểu giọng nói Tiêu Thần thích nhất, mang theo nụ cười như có như không, dịu dàng nhưng khiến người ta không thể từ chối cứ thế tiến vào tai, dọc theo mỗi một dây thần kinh, cả người không khống chế được muốn bốc hỏa.
Anh cắn răng không nói lời nào, cố gắng ổn định lại hô hấp, cả người không tự chủ được co lại.
Tư Kiêu Kỳ đợi một lúc không thấy Tiêu Thần trả lời, liền khẽ cười một tiếng nói: “Nếu không thì để tôi đề nghị vậy.”
Tiêu Thần không dám lên tiếng, chỉ từ lỗ mũi rên lên một tiếng.
“Cậu thấy thứ sáu được không? Tôi chờ cậu tan ca.”
Tiêu Thần gật đầu mới nhớ tới Tư Kiêu Kỳ không nhìn thấy được, mới khó khăn nói “Ừ”.
“Nếu như vậy…” Tư Kiêu Kỳ chậm rãi nói, “Thứ bảy cậu trực ca đêm, còn có thể ngủ nướng, còn tôi thứ bảy sáu giờ là phải rời giường rồi, chưa kể…còn có thể eo nhức lưng đau.”
“Vì vậy?” Tiêu Thần híp mắt, giọng nói không giấu được ý cười.
“Cậu cho tôi ra một điều kiện được không?”
Tiêu Thần ngưng cười, nhiệt độ cả người hạ xuống không phanh, anh hầu như có thể đoán ra yêu cầu của Tư Kiêu Kỳ.
“Thứ sáu tới nhà tôi đi, tôi làm đồ ăn khuya cho cậu, thấy sao?”
Tư Kiêu Kỳ cảm thấy mình quả thực là vô tư hiến dâng tấm gương, hoàn toàn có đủ điều kiện trúng cử “Làm rung động cả Trung Quốc”. Nghĩ mà xem, ở nhà mình chủ động hiến dâng tấm thân thì thôi đi, còn vì người ta chuẩn bị đồ ăn khuya, phụ nữ cũng chỉ đảm đang đến thế này là cùng.
“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần lấy tay che mắt lại, chặn lại bớt ánh sáng đèn từ trên chiếu xuống, “Anh tại sao lại cố chấp với chuyện này như vậy, không phải chỉ vì vấn đề tiền bạc thôi sao?”
“Tôi còn muốn hỏi cậu tại sao cứ cố chấp như vậy đây,” Tư Kiêu Kỳ đổi giọng, mang theo chút bất mãn tức tới muốn hộc máu: “Bộ nhà tôi có ma sao!”
Khó nói lắm, Thẩm Bằng nói anh ở trong nhà xác.
“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ ngừng hai giây, có lẽ là bình ổn lại tâm trạng, sau đó mới nói tiếp, “Tôi không muốn ở khách sạn không phải chỉ vì vấn đề tiền bạc… Trong điện thoại không nói rõ được, giờ tôi phải ra xe rồi, nói chung… Thứ sáu tôi chờ cậu tan ca.”
Tiêu Thần còn chưa kịp nói cái gì, Tư Kiêu Kỳ đã cúp điện thoại, chỉ để lại một câu “Tôi đợi cậu” quanh quẩn bên tai, suốt cả đêm cũng không tản đi.
***
Tuy rằng Tiêu Thần chỉ là tới phòng mổ xem người khác giải phẫu, nhưng dựa theo hiểu biết của anh về lão chủ nhiệm, không hỏi anh tới mức mặt đỏ tới mang tai sẽ không bỏ qua. Nghĩ như vậy cả ngày chủ nhật Tiêu Thần đều cắm đầu vào đống sách, còn tìm một đống video giải phẫu coi sơ qua, chờ tới khi sắp ngủ mới giật mình phát hiện, ngày hôm nay yên tĩnh đến kì lạ, con gà ồn ào kia không có làm phiền mình!
Tiêu Thần từ phòng tắm đi ra, vừa nghĩ vừa không nhịn được cười, cái tên Tư Kiêu Kỳ cha mẹ đặt cho hắn, cái tên vừa nhìn đã biết có số làm tài xế. Chưa kể, Tư Kiêu Kỳ nếu gọi sai còn có thể thành “Con gà chết toi”, cảm thấy cái tên này của hắn cũng thật là…Có một loại cảm giác dễ thương không nói thành lời.
Tiêu Thần thả mình nằm lên cái giường lớn mềm mại, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy tủ quần áo đang mở, hai con mèo đang cười với anh cứ như muốn lấy lòng. Anh bò qua cầm lấy cái đệm dựa để lên giường rồi dựa lưng vào, cảm giác thật quá thoải mái. Anh xem giờ, cầm điện thoại nhắn tin cho Tư Kiêu Kỳ: “Đang làm gì đó?”
Qua mười phút cũng chưa thấy trả lời, Tiêu Thần đoán chắc người này tám phần mười là đang chạy trên đường, bỏ điện thoại xuống tắt đèn đi ngủ, trong mơ hiện ra vô số con gà con, sau đó lại biến thành gà rán, gà nướng các loại vô cùng phong phú… Ngủ tới bản thân cũng đói bụng.
Thứ hai tan ca, Tiêu Thần nhắn tin cho Tư Kiêu Kỳ hỏi hắn mấy giờ tới bệnh viện An Hải, nhưng đợi nửa tiếng cũng không thấy trả lời. Nghĩ tới hôm nay xe tới trễ hơn bình thường, Tiêu Thần nhún nhún vai không để ý lắm tùy tiện lên đại một chiếc xe số 29 khác. Chờ tới khi Tiêu Thần sắp về tới nhà Tư Kiêu Kỳ mới gọi điện thoại tới.
“Anh vừa tới trạm a,” Tiêu Thần cởi áo khoác ra ném lên sa lông, hỏi, “Xe tới trễ chắc cũng phải một tiếng.”
“A…đúng rồi,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Bị kẹt xe.”
Tiêu Thần dừng động tác trên tay lại, cảm thấy giọng nói Tư Kiêu Kỳ có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra có chỗ nào không đúng, anh chần chừ hỏi: “Anh…không sao chứ?”
“Có sao a,” Tư Kiêu Kỳ lười biếng nói, “Tôi chắc không ổn rồi, chuyện lớn, cả người sắp không xong rồi, cậu tới đây một chút, tốt xấu gì còn có thể tiễn tôi một đoạn.”
“Anh có chuyện cái rắm.” Tiêu Thần thở ra một hơi, cái giọng nói miễn cưỡng của Tư Kiêu Kỳ, vừa có chút kiêu khích lại có mấy phần lưu manh, vừa nghe liền biết không phải có chuyện.
“Tôi thật sự có chuyện đó,” Tư Kiêu Kỳ nghiêm túc nói, “Hai bữa nay bên vùng khai thác rất dễ bị kẹt xe, do đó bên xe của tôi cũng bị loạn hết lên, cậu sáng mốt đi làm đừng chờ tôi, sợ là tới không kịp.”
“Ai, đúng giờ, chờ anh?” Tiêu Thần nghiến răng nói, gằn ra từng chữ từng chữ, chỉ ước mỗi chữ đều có thể biến thành viên đạn bắn vỡ gáy Tư Kiêu Kỳ.
“Tôi, đúng giờ đón cậu được chưa?” Tư Kiêu Kỳ cười ha hả đổi giọng, “Sáng mai anh đây đón cậu không được rồi, cậu phải tự mình đi thôi, đi đường cẩn thận.” Tư Kiêu Kỳ giỏi nhất chính là nói ra mấy câu lưu manh trắng trợn, nói tới tự nhiên như vậy cũng là một loại bản năng, một tiếng “Anh đây” vừa nghe giống như cách mấy anh chàng công tử bột trong mấy tuồng cổ trang đứng trên lầu trêu ghẹo con gái nhà lành, lưu manh tới mức tú bà cũng đỏ mặt.
“Anh anh lớn tuổi rồi nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng có vội vàng tới đón tôi, phải biết giữ gìn giữ gìn a, năm tháng không tha một ai, nhìn cái eo già nua của anh…”Tiêu Thần dùng giọng điệu của trưởng bối mà nói, có thể được coi là vô cùng nghiêm túc.
“Hừ!” Tư Kiêu Kỳ cười nói, “Anh đây dù lớn tuổi cũng có thể ở trên giường chèn ép cậu, cái eo nhỏ của cậu hết đau rồi đúng không? Cái đệm thoải mái nhí?”
“Anh…” Tiêu Thần bị Tư Kiêu Kỳ mặt dày trêu tức tới bản thân lại đỏ mặt trước, kiên quyết cúp điện thoại, muốn xuyên qua điện thoại bóp chết tiếng cười của Tư Kiêu Kỳ.
Thứ tư tan ca đêm, Tiêu Thần nhận được điện thoại của Tư Kiêu Kỳ, Tư Kiêu Kỳ nói mình phải thay ca chắc tạm thời không đón Tiêu Thần được, Tiêu Thần dửng dưng như không có gì nói, “Không sao, giờ tôi cũng không về nhà, tôi trước mắt còn phải đi gặp thầy chủ nhiệm bàn luận một chút quy trình phẫu thuật.”
Tư Kiêu Kỳ cười hì hì nói: “Cậu xem, chúng ta có bao nhiêu tương thông, chính là duyên phận đó, cái này cũng hợp nhau tới vậy, quá tuyệt vời…”
“Tạm biệt!” Tiêu Thần cúp điện thoại.