Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 172

Khi xe dừng lại, suy nghĩ đang phiêu tán của Lan Khê cũng nhanh chóng bị kéo về.

Khoảng không gian ở bên ngoài cửa sổ đã đen kịt, trong đôi mắt của Lan Khê có hơi nước ẩm ướt, nhìn vào cửa sổ có thể thấy được hình bóng của chính mình, nét mặt ưu tư phức tạp, tay vẫn nhẹ nhàng xoa xoa vào mái tóc của anh, khẽ ôm lấy anh, muốn anh ngủ thoải mái hơn.

Đột nhiên quay đầu trở về! Lan Khê cắn môi thật chặt, tự cảm thấy bản thân mình thật là hèn hạ.

Cặp lông mi run rẩy che giấu nước mắt, tức giận nói: "Đến nơi rồi, anh dậy đi."

Đang vùi đầu ở nơi mềm mại, Mộ Yến Thần lạnh lùng nhíu mày, một yêu cầu đơn giản cũng không được thỏa mãn, môi mỏng vẫn hơi nứt nẻ, anh chợt nhúc nhích, mơ hồ nỉ non: "Nhan Mục Nhiễm… Nước…."

Lan Khê đang ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi, thân thể chợt cứng đờ.

Anh vừa gọi ai vậy?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê tái nhợt, cụp mắt xuống nhìn anh, ngón tay cũng nhẹ nhàng run rẩy, khẳng định mới vừa rồi bản thân không nghe sai cái tên kia.

Nhan Mục Nhiễm.

Anh đang gọi Nhan Mục Nhiễm sao?!

Lan Khê kinh ngạc, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ bọn họ đã ở bên cạnh nhau? Anh đang trong mộng lại có thể gọi tên cô ta theo thói quen? ! !

Vào giờ phút này cửa xe bị mở ra.

William mặc một bộ quần áo sáng màu đẹp mắt, trong nháy mắt đẩy cửa ra thì giật mình, trong đôi mắt trong veo lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, rơi xuống tư thế Lan Khê đang nhẹ nhàng ôm lấy cấp trên của anh, hai người đang quấn quít một cách mập mờ và ấm áp.

Lan Khê cố đè nén vẻ nhợt nhạt đáng sợ trên gương mặt, rút tay về để sang hai bên, lạnh lùng nói: "Giúp tôi đỡ anh ấy xuống với, anh ấy khiến tôi tê cứng rồi.”

Lòng của cô đột nhiên đông cứng thành băng, đau đớn đến mức không thể hô hấp.

….

Trong phòng tắm, liên tục vang lên tiếng nước chảy “ào ào”.

Dưới ánh sáng nhu hòa của đèn tường, cách thức bày biện của căn phòng trọ này đơn giản mà xa hoa. Lan Khê vùi sâu vào trong sô pha, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trong tay đang cầm một cái ly thủy tinh, lẳng lặng chờ anh tắm rửa ra ngoài.

Mới vừa rồi khi William chạm vào anh, trong nháy mắt anh cũng đã tỉnh lại, đôi mắt lạnh lẽo mở ra, trong nháy mắt làm không khí trong buồng xe cũng đông cứng thành băng.

Mộ Yến Thần nhíu nhíu mày, lạnh nhạt liếc mắt vào người nào đó đang cúi đầu: "Tại sao không gọi anh dậy?"

Trong lòng Lan Khê đang đau nhói từng đợt, lạnh lùng oán thầm … bởi vì lúc anh ngủ còn nằm mơ thấy người đẹp, nên không nỡ gọi anh dậy, anh nên nằm mơ cả đời đi, để tránh khi tỉnh lại lại không nhìn thấy người anh muốn nhìn.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm chợt ngừng lại.

Ở trong đó sột soạt mất mấy giây, bầu không khí ấm áp bị hơi thở lạnh giá của anh thay thế, cửa phòng tắm mở ra, Mộ Yến Thần thản nhiên ra lệnh: "Khăn lông."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê lành lạnh, không muốn di chuyển, cuối cùng khi anh không kiên nhẫn mà ra lệnh lần thứ hai thì mới đứng dậy, mang theo sự bực bội đi đến tủ bếp lấy khăn lông mới ra, cách một cánh cửa đưa cho anh, rồi lại quay lại ngồi trên sô pha.

Một lúc lâu sau, rốt cuộc mới anh quấn một tấm khăn tắm đi ra, một tay lau lau mái tóc đã khô một nửa.

Ánh mắt thâm thúy nâng lên, rơi vào bóng dáng của cô gái ở ghế sa lon.

Mộ Yến Thần vừa còn ngà ngà say giờ đã tỉnh táo lại mấy phần, có thể mơ hồ nhớ lại, vừa rồi dưới ánh trăng mờ bàn tay nhỏ bé kia đã nhẹ nhàng ôm lấy mình, cảm giác vô cùng mềm mại, nhẹ nhàng đi đến ném khăn lông cho cô, vừa hờ hững ra lệnh: "Giúp anh lau tóc."

Lông mày Lan Khê nhăn lại, nắm lấy chiếc khăn lông hơi ẩm ướt tràn đầy thở hơi nhẹ nhàng khoan khoái của anh, ánh mắt oán hận không vừa lòng —— tại sao? Tại sao cô phải giúp anh lau tóc chứ? !

Thân hình cường tráng của anh dựa vào bên cạnh, ghế sa lon bị lún sâu xuống, anh xoa xoa mi tâm để giảm cảm giác nhức đầu, nét mặt coi như là chuyện đương nhiên.

Trong lòng Lan Khê cười lạnh, đúng, đúng vậy, cô còn có chuyện muốn cầu cạnh anh.

Nhờ vả người khác thì lúc nào cũng yếu thế hơn.

Cô đặt ly thủy tinh xuống, cam chịu số phận giúp anh lau tóc, nhưng anh ngồi quá xa, cô chỉ có thể xoay người, quỳ trên ghế sa lon mà nghiêng người sang, sức lực dưới lòng bàn tay lúc nặng lúc nhẹ, có phần thô bạo, không để cho bản thân trầm luân vào hơi thở quen thuộc kia.

Mộ Yến Thần khẽ nhíu mày, đột nhiên bắt lấy tay của cô: "Em cố ý à?"

"Không thoải mái?" Lan Khê cố ý hỏi, bên trong đôi mắt trong trẻo chứa đựng ánh sáng ranh mãnh giễu cợt, "Thật là đáng tiếc, tôi không có bản lĩnh thay người nào đó có thể làm cho anh thoải mái! Anh có muốn tiếp tục hay không? Không chịu được thì kêu dừng lại nhé, hoặc anh gọi ‘em gái nhỏ’ vào lau tóc cho ấy, chúng ta cũng có thể thoải mái nói chuyện, cũng không phải là không được!"

Mộ Yến Thần nguy hiểm nheo mắt lại ——từ khi nào cô lại trở nên cay nghiệt sắc sảo như vậy?

Xuyên qua mái tóc ẩm ướt đang nhỏ giọt, ánh mắt thâm thúy mị hoặc mở to, Mộ Yến Thần giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại ở ngay trước mặt, khàn khàn giọng hỏi nhỏ: "Em làm sao vậy?"

Mới vừa rồi ở trên xe còn tốt lắm mà, sao bây giờ lại đột nhiên xù lông lên vậy?

Lan Khê cảm thấy chán nản, không muốn để ý đến anh, tiếp tục lau tóc cho anh một cách thô bạo, nhưng sức lực lại nhẹ đi rất nhiều.

Mộ Yến Thần lại hơi không kiên nhẫn, túm lấy khăn lông vứt sang một bên, ôm hông của cô rồi tiện tay kéo cô vào trong lồng ngực, Lan Khê kinh ngạc! Anh thực hiện động tác này rất lưu loát, nhưng cô lại bị giật mình không ít, theo bản năng muốn thoát ra, Mộ Yến Thần cũng không đồng ý, bàn tay giữ chặt cái gáy mềm mại của cô, nhẹ nhàng tựa vào trán của cô, giọng nói trầm thấp càng làm mê hoặc lòng người: "Ai chọc ghẹo em vậy?"

Động tác này, có điểm quá thân mật rồi.

Lan Khê giãy giụa nhưng không nhúc nhích được chút nào, ánh mắt lạnh lẽo ngước lên: "Mộ tiên sinh, nửa đêm anh mới dành thời gian cho tôi, không phải là vì đùa giỡn tôi chứ?"

Khuôn mặt của Mộ Yến Thần hoàn toàn trầm xuống, "Em nói cái gì đấy?"
Bình Luận (0)
Comment