Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 173

Đột nhiên cô nhớ đến cuộc điện thoại của dì Trương.

Mặt Mộ Yến Thần trầm tĩnh đầy lạnh lùng, đổi tay ôm lấy cô, một tay khác lướt nhẹ trên gương mặt đầy nước mắt của cô: "Em đã liên lạc với bọn họ?"

Lan Khê mặc kệ anh, chuyển lời xong liền quay mặt đi, ánh mắt đầy oán khí nhìn chằm chằm vào bức tường.

Mộ Yến Thần cau mày, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Về cùng em hả?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của lan Khê giống vừa trải qua cơn mưa, ngước mắt tức giận nói: "Tuần trước tôi về rồi, nhưng chỉ đi thăm chú nhỏ thôi."

Nụ cười lạnh nở rộ trên khóe môi tuấn dật, anh nói nhỏ: "Vậy sao em còn phải quan tâm anh có về hay không?"

Lan Khê trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng được nói: "Đó là mẹ của anh, bà ta bị bệnh!"

Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần lúc sáng lúc tối, phức tạp mà sâu xa, không thể nào hiểu được, nụ cười lôi cuốn của anh dần tản ra, đứng dậy nói thật nhỏ: "Hoặc là cùng nhau về, hoặc là thôi."

—— Chỗ đó, người đàn bà đó, anh mặc kệ, anh còn lười phải thấy nữa.

Cô trơ mắt nhìn anh lấy cái áo sơ mi và cà vạt từ tủ quần áo ra mặc vào, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê đỏ lên, theo bản năng xoay mặt không nhìn anh thay quần áo: "Chuyện liên quan gì tới tôi."

Tại sao muốn cô về chung anh ta mới chịu về? ?

Mộ Yến Thần xoay người, nhìn cô một cái, rồi lại rời đi, môi mỏng nhẹ nhàng mím lại không chút biến sắc.

Trên giường, vang lên một tiếng “Ong Ong”.

Lan Khê nhìn sang, thấy cái màn hình điện thoại di động màu lam giá trên trời của anh đangsáng lên, trên đó hiện lên một dãy số không có tên. Cô ôm mình lại co rúc ở bên cạnh, quay mặt đi không nhìn anh.

Mộ Yến Thần đi tới nghe điện thoại, quần áo còn chưa mặc xong, lại không thèm để ý tới việc cô có nhìn thấy cơ thể của anh không, ánh mắt Lan Khê trở nên mơ hồ nhìn lồng ngực cường tráng và cơ bụng của anh, đôi mắt trong sáng đá qua: "Anh làm gì mà cứ đứng trước mặt tôi thay đồ hoài vậy!"

Mắt Mộ yến thần chợt lóe sáng, nắm lấy mắt cá chân của cô, nhìn chóp mũi chảy đầy mồ hôi của cô, mất thăng bằng ngã nhào ở trên giường, mái tóc đen nhánh xinh đẹp xõa ra trên khăn chải giường trắng tinh, môi hồng răng trắng, quyến rũ vô cùng, trong nháy mắt đã làm bụng dưới của anh gợi lên ngọn lửa khát vọng ,miệng đắng lưỡi khô đúng lúc đó điện thoại di động lần nữa rung lên, kéo ý thức của anh trở về.

"Sao"

"Yến thần!" Một giọng nữ ngọt ngào mang theo lo lắng vang lên.

"Ừ."

"Yến Thần, anh đang ở Trung Quốc phải không?" Giọng nữ khẽ run, "Trước đây không lâu anh bảo em theo hạng mục ở bờ biển, lúc trở lại em biết anh mang theo một đám người đi thu thập thông tin của thị trường quốc nội! Yến Thần anh cố ý phải không? Anh không muốn cho em đi theo anh, cho nên mới cố ý bỏ rơi em không phải! !"

Ngón tay của Mộ Yến Thần mân mê cúc áo, ánh mắt đầy lạnh nhạt: "Cô nghĩ nhiều quá rồi."

Thật sự là do cô nghĩ nhiều sao, sức ảnh hưởng của cô, còn chưa đủ để cho anh phải dấu cô làm những việc này.

"Nhưng sao anh về nước lại không gọi em về cùng? !" Cô gái uất ức không chịu nổi, "Lúc đầu, em vì anh mới sang Mĩ, em vì anh mà trở mặt với cha, từ trước đến nay em chưa từng cầu xin anh đừng bỏ rơi em, nhưng ít nhất cũng phải cho em biết tin tức của anh chứ! Yến Thần, em ở bên cạnh anh bốn năm, anh còn chưa biết tâm ý của em sao? !"

Ngón tay nhẹ nhàng đỡ mi tâm, anh không còn bình tĩnh nữa: "Cô muốn về nước thì về, tùy cô. . . . . . Cô còn chuyện gì nữa không?"

"Anh. . . . . ." Cô gái thở hổn hển, cảm thấy chua xót không nói nổi thành lời.

"Nếu không thì tôi cúp máy đây " Mộ Yến thần lạnh lùng nói, "Lần sau đừng có tự ý gọi vào số điện thoại cá nhân của tôi, tôi không thích bị làm phiền."

Cúp điện thoại, bên trong phòng đầy yên lặng.

Ghen tuông bao phủ chóp mũi, Lan Khê chống thân thể lên, mái tóc đen xinh đẹp xõa loạn trên vai: "Bạn gái của anh gọi điện thoại đến kiểm tra sao?"

Mộ Yến Thần đứng dậy đi về phía cô, ném điện thoại di động lên trên giường, chống lại ánh mắt trong suốt của cô: "Phải thì sao?"

Anh cố ý chặn đầu cô một câu.

Quả nhiên, mặt Lan Khê nhanh chóng đỏ lên, không nghĩ tới việc anh ta sẽ trực tiếp thừa nhận, một nỗi buồn bực, đau đớn kéo tới, ánh sáng trong mắt cô từ từ trở nên ảm đạm, mất mác bao phủ lấy cô.

"Cám ơn anh tối nay đã chỉ bảo tôi, tôi về trước." Cô lạnh lùng bỏ lại một câu, đứng dậy xuống giường.

"Anh tiễn em."

"Không cần!"

Mộ Yến Thần cau mày,nắm lấy cánh tay của cô, kéo cô vào trong ngực: "Qua mười hai rồi, em ở đây náo loạn cái gì chứ? Khu này chỉ có thể gọi taxi về, em cho rằng anh sẽ yên tâm?" Bàn tay nhẹ nhàng lướt qua cổ của cô, cúi đầu thấp xuống hỏi, "hay là do em ghen nên mới cố ý náo loạn với anh?"

Lan Khê cả kinh, cau mày muốn tránh —— Anh mới ghen, cả nhà anh mới phải ghen!

"Đừng cử động ." Anh khàn giọng ra lệnh.

Lan Khê nghe theo anh mới là lạ.

Ánh mắt Mộ Yến Thần phát ra tia sáng nguy hiểm, túm lấy cô kéo vào trong ngực: "Đã nói đừng có cử động, không muốn anh ăn em ở trong này thì tốt nhất nên nghe lời đi, em cho rằng anh sẽ bỏ qua cho em lần nữa sao, em tưỡng vận khí của em tốt đến vậy sao!" Nói xong, bàn tay của anh lại không chút lưu tình đánh "Bốp!" một cái vào mông của cô!

Cách một lớp vải mỏng manh , Lan Khê khẽ "A!" lên một tiếng, đau lắm đó, cô khiếp sợ và uất ức ngước mắt nhìn anh —— Anh lại dám động thủ? Anh lại dám dạy dỗ cô thật? !

Cơ thể mảnh khảnh của Lan Khê núp ở trong ngực anh, không ngừng uất ức, bị giáo huấn mà cô cũng không cáu kỉnh.

Nhưng mà vẻ mặt uất ức của cô thật quá đáng yêu, Mộ Yến Thần si mê vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, rồi lấy tay mình kẹp khủyu tay của cô lại, ôm ra khỏi cửa.

. . . . . .

Gió đêm thật lạnh, ào ào thổi tới, làm cho Lan Khê tỉnh táo lại phần nào.

Cô ngồi bên cạnh ghế tài xế thiu thiu ngủ, lúc tỉnh lại đã thấy dãy nhà trọ của mình ở ngay trước mặt, cô mơ màng bò dậy, đang định mở cửa đi xuống thì quay đầu lại, nhẹ nói nói: "Mộ Yến Thần, tôi đồng ý về nhà cùng anh lần này, nhưng anh cũng phải đồng ý với tôi một việc."

Trong kính chiếu hậu, lông mày của Mộ Yến Thần khẽ nhếch lên, nhìn cô chằm chằm.

Liếm liếm môi khô nứt, cô tỏ ra nghiêm túc, nhẹ nhàng nói: "Thứ nhất, mọi người trong công ty vẫn chưa biết quan hệ của chúng ta, tôi cũng không hy vọng bọn họ biết được điều đó, trong lúc làm việc, tôi hy vọng chúng ta phải rõ ràng với nhau, không được để tình cảm riêng tư xen vào; thứ hai. . . . . ."

Ánh mắt trong trẻo trở nên yếu ớt, cô nói ra những lời trong lòng mình: "Mộ Yến Thần, anh là anh trai của tôi, sau này không được tự ý trêu ghẹo tôi, giữa chúng ta vĩnh viễn không có khả năng; thứ ba, anh đã từng làm những chuyện đó với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không quên, đã qua không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ, anh cũng đừng tưởng chỉ cần mê hoặc tôi, là tôi sẽ yêu và coi trọng anh."

Ba điều kiện này, cô nói rất nghiêm túc, là cảnh cáo anh, cũng như đang cảnh cáo chính mình.

Mộ Yến Thần cười lạnh: "Bốn năm trước, em cũng biết anh là anh trai em, vậy sao em lại yêu anh? Anh ép em sao?"

Lan Khê đột nhiên chấn động! Trái tim yếu ớt của cô chỉ vì lời nói không chút lưu tình nào của anh làm cho đau đớn!

—— Yêu là một việc chủ động, nếu cô không động lòng, thì không ai có thể ép cô được!!

"Anh nói sai rồi. . . . . ." Cô lấy tay mở cửa xe ra, mái tóc cô bay bay trong gió đêm vô cùng quyến rũ, hai mắt ướt át cúi đầu nhìn anh, dịu dàng nói, "Khi còn bé không hiểu chuyện, có người tốt với mình nên tự nhiên cũng sẽ lệ thuộc vào người đó, dễ dàng bị mê hoặc, Mộ Yến Thần, dù có ở chung một chỗ ’ vĩnh viễn cũng không phải là do ‘ tôi yêu anh ’, anh hãy nhớ kỷ điều này."

Cô nói xong, "Rầm!" một tiếng, cửa xe đóng lại.

Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần vẫn chưa rời khỏi đó, xuyên qua cửa sổ nhìn bóng dáng lẻ loi của cô, cười lạnh, rồi chợt cảm thấy cô nói rất đúng, ở chung một chỗ, không phải là do cô yêu anh.

Nhưng tại sao, đã nhiều năm không ở cùng nhau, vậy mà anh vẫn yêu em tha thiết đến như vậy?

Hồi lâu sau, anh mới tính táo lại, trong lòng buồn bực, lo lắng, Mộ Yến Thần khởi động xe, chạy trở về.

Không cần vội, bảo bối.

. . . . . . Ngày tháng của chúng ta vẫn còn dài.

***

Sáng sớm, điện thoại nội bộ vang lên.

Lan Khê đang tập trung suy nghĩ thì bị cắt ngang, đôi mày thanh tú nhẹ nhàng nhíu lên, bắt máy: "Alo, xin chào"

"Mộ Lan Khê phải không? Cô tới tầng 37 một chuyến, tôi họ Lý, lên đây gặp tôi."

tầng 37?

Lan Khê còn chưa phản ứng kịp lại, cô còn chưa hỏi rõ đầu đuôi thì đối phương đã cúp máy rồi.

Đây là ý gì?

Cô đứng dậy, vỗ nhè nhẹ lên bả vai người phía trước: "Tiểu Kha, tầng 37 là chỗ nào vậy?"

Tiểu Kha ngẩn ra, mù mờ ngỡ ngàng quay đầu lại: "Đó là phòng làm việc của Đổng Sự Trưởng, sao thế?"

Lan Khê trợn trừng hai mắt! Suýt tí nữa là bị sặc nước miếng .

Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ trắng bệch, cô cắn môi,đại não nhanh chóng tự hỏi gần đây mình có làm sai chuyện gì không, cô cố nhớ lại mọi việc nhưng đứng cả buổi cũng không nhớ được mình đã làm gì sai, chẳng lẽ việc cô làm mất hợp đồng đã đến tai Đổng sự trưởng?

Lan Khê vội vàng dọn dẹp sơ một chút, rồi chạy lên trên lầu.

Tầng 37, sắc mặt của vị trợ lý họ Lý rất nghiêm túc, lạnh nhạt không một chút biểu hiện nào dẫn cô tới trước cửa, cửa mở ra, một người phụ nữ cao quý đang ngồi xem tài liệu, nhìn cô cười nhàn nhạt.

"Đổng Sự Trưởng, ngài khỏe không." Lan Khê nhẹ nhàng gật đầu, dịu dàng nói.

Người phụ nữ cao quý mím môi cười nhạt, gật đầu với trợ lý một cái, ý bảo cô ta đóng cửa lại, lúc này mới cẩn thận quan sát cô bé đang đứng trước mặt, quả thật là vẻ đẹp tự nhiên, không hề có chút son phấn nào trên đó, rồi gọi tên cô thật nhỏ: "Lan Khê?"
Bình Luận (0)
Comment