"Quan hệ giữa các người thật tốt! Thật khiến cho người ta phải ngưỡng mộ!"
Giọng nói vu vơ của Dương Chi La truyền vào tai Thi Tĩnh, cô trầm mặc nhìn
theo đoàn người với những bộ đồ tỏa hương thơm. Những thân xác bên trong những bộ đồ lộng lẫy đó, có ai biết được, dáng vẻ thật sự của những
người đằng sau những thân xác đó là thế nào?
Câu nói của Dương
Chi La không phải cô không thể trả lời, mà thật sự là không biết nên nói gì. Cô cũng là phụ nữ, tâm tư của phụ nữ cô hiểu rất rõ. Đằng sau cô,
đằng sau cái thân phận này, bất luận bây giờ có nói gì đi nữa thì đối
với Dương Chi La mà nói, đều giống như mình đang khoe khoang vậy.
Hơn nữa, cô vẫn không hiểu, Dương Chi La là người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng
như vậy, không phải bình thường đàn ông đều thích người phụ nữ như vậy
sao? Vậy sao Vân Dật Bạch lại cự tuyệt như vậy?
"Trước kia, anh
ấy là một người cởi mở!" Dương Chi La chợt nhớ đến điều gì đó mà cười
nói, "Chị và Dật Bạch từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, phân nửa thơi gian
của anh ấy đều có chị cùng tham gia. Anh ấy vốn là một người rất cởi
mở!"
"Thật sao? Anh ta là một người cởi mở ư? Điều này là không
thể!" Anh ta là người thâm trầm như vậy làm sao có thể là người cởi mở?
"Em hiểu nhầm anh ấy rồi. Anh ấy là con trưởng, không thể giống như Dật
Thanh, không thể để lộ sự yếu đuối ra bên ngoài. Hơn nữa sau khi bác
trai ra đi, anh ấy lại trở thành người đàn ông duy nhất có thể gánh vác
mọi chuyện, cho nên anh ấy mới phải biến bản thân thành bộ dáng thâm
trầm như vậy!" Nhẹ giọng giải thích cho Vân Dật Bạch.
Thi Tĩnh mím chặt môi, nhìn thật sâu vào đôi mắt cô ấy, "Là một người đàn ông, anh ta làm vậy không có gì sai cả!"
"Đúng vậy! Cũng chính vì như thế, anh ấy mới bắt đầu bận rộn với công việc,
sau đó bọn chị liền..." Bỗng nhiên hồi tỉnh lại từ dòng ký ức, Dương Chi La mỉm cười, "Em xem chị này, sao có thể nói những lời đó trước mặt mọi người được chứ? Người không biết lại còn tưởng rằng chị đang phá hoại
quan hệ giữa hai người!"
"Sao có thể thế được? Dương tiểu thư chỉ đang giúp tôi hiểu rõ hơn về Vân Dật Bạch thôi mà!" Thi Tĩnh cười hì hì nói, nhịn không được mà nghiêng người ra đằng sau.
Gắng sức đi
đôi giầy cao mười hai centimet lâu như vậy, cô cảm thấy hơi tốn sức.
Liệu... có nên cởi nó ra! Không nhịn được mà cử động thân mình, Thi Tĩnh cố gắng không để mình phải mất mặt trước đám đông.
"Làm sao vậy? Em thấy không thoải mái à?" Dương Chi La nhìn sắc mặt cô nhíu mày.
"Hả? Không có gì. Chẳng qua là đi giầy mới cảm thấy không thoải mái!"
Nghe vậy, Dương Chi La nhin ra xung quanh, chỉ vào một nơi cách đó không xa nói, "Chúng ta lại đằng kia ngồi nghỉ nhé!"
Cô cũng thấy chỗ đó cách đây không xa có mấy bộ sofa, có không ít người cả nam lẫn nữ đang ngồi đó nói cười. Nếu được ngồi đó thì tốt quá rồi.
"Vâng!" Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Dưới sự chỉ dẫn của Dương Chi La, cùng tham gia vào trong đoàn người đang
cười nói. Có hai người đàn ông tri thức đứng dậy nhường chỗ cho bọn họ.
Trong nhất thời, dường như tất cả đàn ông ở đấy đều rời đi. Ở đó chỉ còn lại những ánh mắt khác lạ của các chị em.
Nhận ra sự bất an của Thi Tĩnh, Dương Chi La cười nhạt, "Đừng để ý, các cô ấy chỉ đang tò mò về em thôi!"
"Tò mò?"
"Đúng vậy, có thể trở thành người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Vân Dật Bạch, đối với các cô ấy là điều đáng để tò mò!" Dương Chi La giả bộ lơ đãng nói.
Là như vậy sao? Nếu nói là tò mò, chẳng bằng nói là có thái độ khinh bỉ coi thường.
Thi Tĩnh nhìn ra nhưng không nói gì, cô đến đây để nghỉ ngơi, ánh mắt của những người xung quanh không liên quan gì đến cô.
Ngay lúc đó Dương Chi La được người gọi đi, chỉ còn Thi Tĩnh ở lại đối mặt với ánh mắt kỳ lạ của đám phụ nữ.
"Cô nhìn bộ dáng của cô gái kia kìa, nhất định đã dùng thủ đoạn nào đó mới khiến anh ấy khuất phục!" Một cô ba nói.
"Đúng vậy, nếu không dùng thủ đoạn, làm sao có thể ở cùng một chỗ với anh ấy được?" Bà sáu nói.
"Khiến người ta chán ghét như vậy, lại còn dám nói chuyện với vị hôn thê của người ta?" Cô bảy nói.
"Đúng là đê tiện!" Dì tám nói.
Cúi người xoa bắp chân hơi đau, Thi Tĩnh mím môi. Các cô ấy nghĩ mình là kẻ điếc hay sao? Khoảng cách gần như vậy chả lẽ không nghe thấy?
Lúc này cô nên phản bác lại thế nào đây?
"Tiện nhân!" Theo tiếng nói đó một ly cocktail mát lạnh hắt lên mặt cô.
Kinh hô một tiếng, Thi Tĩnh đứng bật dậy, không dám tin nhìn người trước mặt.
Là cô ta? Là người phụ nữ đã ném cái bình ngọc về phía cô?
Cô ta híp mắt vẻ khinh miệt nói, "Cô đúng là người phụ nữ đê tiện. Chị
Dương rõ ràng là vị hôn thê của anh Vân, cô lại muốn chen ngang vào. Cô không biết xấu hổ à? Thấy chị Dương quá hiền lành nên cô bắt nạt sao?
Hôm nay tôi sẽ từ từ dạy dỗ cô mới được!"
Mái tóc buông xõa bị giội ướt khiến Thi Tĩnh đỏ mặt, "Xin lỗi!" Cô gầm nhẹ.
Người phụ nữ sững sờ, giễu cợt cười nói, "Xin lỗi? Cô nói xin lỗi tôi? Lúc cô dụ dỗ đàn ông đã có vợ, sao cô không nghĩ đến việc phải xin lỗi? Chị
Dương đối tốt với cô như vậy. Thế mà cô lại đi lấy oán báo ân!"
"Cho dù là như vậy, thì liên quan gì đến cô chứ?" Thi Tĩnh lạnh lùng nhìn
người phụ nữ đó, "Cô dùng thân phận gì để nói với tôi như vậy? À, tôi
hiểu rồi. Cô thích Vân Dật Bạch, mà cô lại là bạn thân của Dương tiểu
thư, bề ngoài là thay Dương tiểu thư trút giận, trên thực tế, cô đang
ghen tỵ vì người đàn ông cô thích lại đi thích tôi? Cô dùng thân phận
bạn thân để trút cơn ghen của mình?"
Tâm tư bị vạch trần, người phụ nữ đó run run tức giận, "Cô... cô nói bậy!"
"Tức giận như thế làm gì? Chả lẽ tôi đoán trúng rồi sao?" Thi Tĩnh lạnh lùng cười, nhận lấy chiếc khăn phục vụ mang đến để lau rượu trên mặt. Cô mỉa mai.
"Cô dám nói tôi như vậy? Cô có biết tôi là ai không?"
"Không biết! Tôi cũng không muốn biết. Có bản lĩnh thì cô tự đi tìm Vân Dật
Bạch mà tranh luận, nếu anh ấy nói từ bỏ tôi, tôi cũng rất vui. Nhưng
mà, liệu cô có bản lĩnh đấy không?" Đây là lời nói thật, bất quá rơi vào tai người khác lại giống như đang khoe khoang.
"Cô dựa vào cái
gì chứ? Không phải cô cậy có anh Vân làm chỗ dựa cho cô sao?" Người phụ
nữ đó lớn tiếng quát, thành công thu hút ánh mắt mọi người về phía họ.
Bao gồm cả Vân Dật Bạch đang nói chuyện cùng với người ta.
Phát
hiện ra bộ dạng chật vật của Thi Tĩnh trong đám người, ánh mắt anh nhíu
lại, theo bản năng muốn tiến lên phía trước, phút chốc liền ngừng bước.
Thi Tĩnh không hề phủ nhận lời chỉ trích của cô ta. Ngược lại còn gật đầu,
"Cô nói đúng! Tôi đang cậy có Vân Dật Bạch làm chỗ dựa. Cô thì sao? Cô
có chỗ dựa là ai vậy?" Thần sắc khí định thần nhàn của cô không vì bộ
dáng chật vật của chính mình mà giảm đi chút nào.
"Cô..." Người phụ nữ đó trừng lớn mắt căm tức nhìn Thi Tĩnh, vung tay lên cao.
Cánh tay bị người cản lại giữa chừng, người phụ nữ quay đầu lại nhìn người đó cũng chính là Dương Chi La.
"Tiểu Vy, em thấy đủ chưa!" Dương Chi La lạnh lùng nhìn cánh tay người phụ
nữ. "Mọi người ở đây đều là khách của chị, em định ra tay ở trong này
sao?"
"Chị Dương, cô ta định..."
"Tiểu Vy, mau xin lỗi!" Dương Chi La khẽ quát.
Ai cũng đều thấy được. Bộ dạng chật vật của Thi Tĩnh lúc này đều là do người phụ nữ gọi là tiểu Vy ra tay.
"Em không muốn!" Tiểu Vy bướng bỉnh nói, "Là do cô ta không tốt! Em chỉ
muốn tốt cho chị. Người phụ nữ này đã hại chết em trai của anh Vân, giờ
lại ở đây cướp vị hôn phu của chị, chị không thấy tức giận sao?" Cô chỉ
muốn tốt cho chị ấy, vì sao chị ấy lại không giúp cô?
Mọi người
cùng kinh hô thành tiếng, thật không ngờ vị tiểu thư này và Vân tổng lại có khúc mắc như vậy nữa, đèn flash của phóng viên càng kịch liệt lóe
sáng.
"Ha ha!" Tiếng cười trầm thấp chậm rãi truyền đến từ đằng sau.
Dương Chi La và tiểu Vy đều cứng người, xoay người nhìn Vân Dật Bạch đang đẩy mọi người ra chầm chậm tiến đến trước mặt các cô nhưng lại không dừng
bước mà tiếp tục tiến đến chỗ Thi Tĩnh.
Rượu cocktail từ trên đầu nhỏ xuống, khiến trên tóc trên váy cũng ẩm ướt theo.
Thu con mắt lại, Vân Dật Bạch cởi chiếc áo tây trang trên người khoác lên
người Thi Tĩnh. Không nhanh không chậm xoay người chuyển ánh mắt nhìn
những ánh mắt thăm dò của mọi người, nhẹ giọng nói, "Tôi chưa từng biết
rằng, chuyện trong gia đình Vân Dật Bạch lại đáng để các người điều tra
rõ ràn như vậy. Không biết kẻ hèn này nên thấy vui hay nên tức giận
đây?"
Mọi người đều rơi vào trầm mặc. Giọng nói không nhanh không chậm, tiếng nói nhẹ nhàng khác thường, điều đó khác hoàn toàn so với
Vân Dật Bạch thường ngày.
Thi Tĩnh lo lắng kéo kéo anh.
Lúc này đây, Vân Dật Bạch cũng không thèm để ý đến lời của cô, đẩy cô tiến
về phía trước hai bước, nhẹ nhàng cong môi cười, " Tiểu thư Trần Lị Vy,
theo pháp luật tôi có nên dùng quyền xâm phạm đời tư cá nhân để khởi tố
cô không?" Ý cười bên khóe miệng anh như lan cả trong đáy mắt.
Toàn thân Trần Lị Vy cũng chính là tiểu Vy run lên, lui về phía sau Dương Chi La không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Ai cũng đều biết, năm đó nhị thiếu gia nhà họ Vân bất ngờ ra đi, trong ba
năm qua Vân Dật Bạch càng thêm bảo vệ người đối diện này, thậm chí không để cô xuất hiện trước mặt giới truyền thông, nay có người lại nói thẳng cho anh biết, cô điều tra mọi chuyện trong nhà anh. Làm sao anh có thể
bỏ qua được?
"Dật Bạch, tiểu Vy em ấy chỉ..."
Không để ý
đến lời nói của Dương Chi La, trong nháy mắt, Vân Dật Bạch hướng về phía phục vụ ngoắc ngón tay, bưng lên một ly cocktail, anh hấp một ngụm sau
đó đưa lại cho Thi Tĩnh ở phía sau.
Nhìn anh vẻ khó hiểu, Thi Tĩnh hồ nghi nhận lấy ly rượu trong tay anh. Rốt cuộc anh đang muốn làm cái gì?
Căng thẳng ở bên hông, cô phát hiện Vân Dật Bạch ôm cô tiến về phía trước,
"Yến tiệc hôm nay là của nhà Phong Dương, tôi vốn không muốn đoạt lấy
danh tiếng, nhưng dường như có người không thích tôi và bạn gái của tôi. Nếu đã như vậy, tốt nhất chúng tôi nên rời khỏi đây!"
Ngay khi
đi ngang qua người Trần Lị Ly, anh bỗng nhiên dừng bước. Nhanh tay nhận
lấy ly rượu trong tay Thi Tĩnh, lòng bàn tay hơi dùng sức.
Rắc một tiếng.
Tiếng rạn nứt thanh thúy vang lên khiến toàn thân Trần Lị Ly run lên, cả người đều phát run.
Không để ý đến bàn tay mình bị những mảnh vỡ cắt phải, sắc mặt anh không đổi
rời khỏi đại sảnh buổi tiệc. Trong quá trình này, ánh mắt của anh không
hề nhìn đến Dương Chi La một lần.
Anh rời đi khiến mọi người ở đây cũng nhẹ thở ra.
"Mọi người hãy cứ tiếp tục!" Sau khi nói xong câu này Dương Chi La liền kéo Trần Lị Vy rời đi.
Vị hôn phu đưa bạn gái cùng đến yến tiệc, bạn gái bị làm nhục, anh liền tức giận rời đi.
Tựa đề này ngay lập tức đã được các tạp chí hàng đầu đưa tin ra ngoài và trở thành đầu đề cho các tờ báo.
Trong một góc của phòng tiệc, hai ánh mắt vẫn liên tục nhìn theo bóng lưng rời đi của Vân Dật Bạch.
"Anh ấy đã nghi ngờ rồi sao?"
"Không thể!"
"Vậy tại sao lại từ chối nói chuyện?"
"Có lẽ vì chuyện khác!"
"Chỉ cần không phát hiện ra là được. Chị không hy vọng sẽ bỏ dở giữa chừng!"
"Chắc không đâu!"
"Mong là như vậy!"
"Ừm!"