Rời khỏi khách sạn
Vân Dật Bạch buông cánh tay đang đặt trên eo Thi Tĩnh xuống, bước nhanh về
phía trước tạo khoảng cách giữa hai người nhìn tài xế đã ngồi ngay ngắn
trên xe.
Anh ta như vậy là làm sao? Nện gót giày mười hai
centimet, cô cố giữ vững bước chân. Trong khách sạn, nơi sàn được lát
bằng đá dành cho khách hàng giới thượng lưu nghỉ ngơi, đối với một người phụ nữ không quen đi giày cao gót như cô thì đúng là rất khó khăn.
Vừa tránh không bị ngã, lại vừa phải cố theo kịp bước chân Vân Dật Bạch.
Đây mới là vấn đề khiến cô cảm thấy khó khăn nhất. Cô dám cá rằng, bây
giờ dù bước chân cô có chậm hơn nữa, Vân Dật Bạch cũng sẽ không để ý
đến.
Trên thực tế, lúc Vân Dật Bạch ngồi vào trong xe liền ra lệnh lái xe.
Thi Tĩnh ngạc nhiên nhìn xe rời đi chỉ cách mình có mười bước chân, cô lập tức ngây ngẩn cả người.
Cô cũng biết, điều này cô biết!
Vân Dật Bạch là người như vậy, khi anh ta tức giận sẽ không để cho bất kỳ
người nào đến gần. Đặc biệt là anh thực sự không nhớ đến sự tồn tại của
cô!
Vân Dật Bạch chưa bao giờ đưa bạn gái theo thì bây giờ làm sao có thể nhớ tới còn có một người nữa chứ?
"Người đàn ông này... đồ thần kinh!"
Một trận gió lạnh thổi tới, bờ vai lộ ra ngoài khẽ run lên, lạnh quá! Căn bản là cô không hề mang theo cái áo khoác nào đến đây!
"Vân Dật Bạch, anh là tên khốn khiếp."
"Mắng chửi sau lưng người khác như vậy không phải là thói quen tốt đâu!" Bỗng có giọng nói truyền đến từ sau lưng cô.
Thi Tĩnh kinh hô một tiếng vội xoay người lại, động tác khẩn trương khiến cô không để ý vấp phải hòn đá.
"A... " mắt cá chân đau xót, cả người cô yếu ớt ngã xuống đất.
Đôi tay cứng rắn đỡ lấy cơ thể cô, Vân Dật Bạch tựa tiếu phi tiếu cười nhìn cô, "Cô dễ bị dọa như vậy sao?"
Đau đớn trên chân khiến Thi Tĩnh kinh ngạc thở dốc, theo phản xạ cô đẩy tay anh ra, đá giày cao gót dưới chân, bước chân trần trên nền đá lạnh, cô
không nhịn được bờ vai khẽ run lên, cô dùng sức đẩy Vân Dật Bạch ra khập khiễng lướt qua chỗ anh.
Khẽ nhếch lông mày, Vân Dật Bạch buồn
cười nhìn bộ dáng quật cường của cô, mở miệng trêu ghẹo, "Cô định cứ như vậy trở về hay sao?"
Anh chỉ mải chú tâm đến chuyện vừa phát
sinh, mà quên mất sự tồn tại của cô, đợi đến khi cơn giận dần dần nguôi
đi anh mới phát hiện ra, đã không thấy người bên cạnh đâu. Ba năm qua
anh chưa bao giờ đưa bạn gái theo, lái xe cũng không nhớ hôm nay anh có
đưa theo bạn gái. Xe rời đi được một lúc anh mới nhớ ra.
Thi Tĩnh khập khiễng bước đi không để ý đến câu hỏi của anh, một tay xách theo
giày cao gót một tay xách đuôi váy cất bước rời đi.
Hành động của cô khiến Vân Dật Bạch không khỏi buồn cười, nhanh chân đuổi kịp châm
chọc nhìn bộ dạng tức giận của cô, "Cô giận sao? Không phải là tôi cố
ý!"
Ngừng bước quay đầu trừng mắt nhìn anh.
"Thật xin lỗi, tôi thực sự quên mất sự tồn tại của cô!" Đuổi theo bước chân cô, Vân
Dật Bạch nở nụ cười. "Đã lâu rồi tôi chưa hề dẫn theo phụ nữ tới những
trường hợp như vậy."
"Vậy thì tôi thật vinh hạnh. Có vinh hạnh được anh lưu tâm đến!" Đồ khốn nạn, anh lại còn lý sự nữa.
Nếu không phải bây giờ không phải lúc, Vân Dật Bạch nhất định sẽ cười to.
Giữ lấy thân thể khập khiễng của cô, anh nhanh chóng cầm lấy giày cao
gót trên tay cô nhét vào trong túi sau đó khom người ôm ngang lưng cô
nhấc lên.
"A, thả tôi ra!"
"Đừng làm ồn!" Vân Dật Bạch
giận tím mặt ánh mắt không dấu ý cười. "Cô thử làm loạn nữa xem, xem tôi có ném cô xuống không!" Xung quanh trở nên yên lặng.
"Anh dám!"
Vân Dật Bạch cười không nói, có cái gì mà anh không dám chứ.
Ôm thân thể cô đi về chỗ đặt xe, anh hoàn toàn không để ý tới ánh mắt cách đó không xa từ đầu đến cuối vẫn bám theo bọn họ.
Cả người được đặt trên giường mềm, Thi Tĩnh nhìn Vân Dật Bạch, "Phiền anh ra ngoài chút!"
Vân Dật Bạch nhướng mày.
"Tôi muốn tắm rửa thay quần áo, anh không biết anh phải tránh đi hay sao?"
Sao cô lại cảm thấy, Vân Dật Bạch bây giờ không giống với người cô biết.
"Có cần thiết không?"
"Tất nhiên là có!" Thi Tĩnh trừng anh.
Anh coi như không nhìn thấy, "Đây là phòng của tôi!"
"Vân Dật Bạch!" Cô tức giận kêu tên anh.
"Sao?"
"Sao anh có thể vô liêm sỉ như vậy chứ? A, anh làm cái gì vậy?"
Vừa dứt lời, cô đã bị người đè xuống giường. Vân Dật Bạch tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn ánh mắt cô, "Thế này mới gọi là vô sỉ!"
Nói xong đôi môi mỏng áp lên đôi môi nhỏ đỏ mọng của cô. Điên cuồng gặm cắn.
"Đau!" Thi Tĩnh kêu đau thành tiếng, cảm giác được Vân Dật Bạch bây giờ không
như lúc trước. Anh cắn xé giống như một con thú hoang gặm một món đồ ăn
ngon. Trong đó không hề chứa bất kỳ dục niệm nào, đó đơn thuần chỉ là
dùng sức để cắn.
Thu lại ánh mắt thâm sâu, Vân Dật Bạch há mồm
hung hăng cắn lên trên cổ Thi Tĩnh. Đầu lưỡi đưa đến nơi mẫn cảm trên
người cô, anh dùng sức để cắn.
Cô có thể cảm nhận được đau đớn do hàm răng anh cắn vào cổ, cô còn có thể cảm nhận được cơ thể anh đang
run lên nhè nhẹ. Đau đớn trên cổ khiến Thi Tĩnh nhíu mày, cô không kìm
lòng đưa tay ôm đầu anh, nhẹ giọng hỏi, "Vân Dật Bạch, anh làm sao vậy?" Bộ dạng này của anh khiến cô lo lắng.
Giống như bị con thú hoang cắn mạnh. Thi Tĩnh ra sức giãy dụa.
Cảm thấy trên cổ có hơi ẩm ướt, cơ thể Thi Tĩnh đang giãy dụa chợt ngừng lại.
Anh đang khóc sao?!
Một người cứng rắn như Vân Dật Bạch lại có thể khóc sao?!
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Chuyện gì có thể khiến một người đàn ông kiêu ngạo lại trở nên yếu đuối như vậy?
Tiếng khóc được đè nén trở nên nghẹn ngào tùy tiện. Thi Tĩnh nhìn người đàn
ông trên người mình hai vai run run. Cô đưa đôi tay nhỏ ôm vòng quanh cổ anh, chậm rãi vuốt vuốt tóc anh, dịu dàng an ủi. "Không có việc gì
đâu!"
Thi Tĩnh lặng lẽ dỗ dành một hồi lâu, cô cảm nhận được một
hơi thở dài bên cổ. Ngay khi cô khẽ thở ra, anh bỗng rời khỏi bên cằm cô điên cuồng hôn loạn bên môi cô.
"Ưm..." Cô trừng lớn mắt. Mọi kinh ngạc đều bị anh nuốt hết vào bụng.
Một bàn tay lớn vội vàng xé rách váy trên người cô. Nghe tiếng váy bị xé,
một mảnh lụa trắng khẽ lướt qua mắt Thi Tĩnh, trên người cô gần như
không còn một mảnh vải nào. Kỳ lạ là, Thi Tĩnh ở phía sau lại không hề
giãy dụa, ngước mắt khẩn thiết nhìn chăm chú vào Vân Dật Bạch.
Bàn tay không cần dùng nhiều sức là có thể xé rách váy của cô, kéo áo lót
trên người cô, anh lập tức đưa thân vào nơi tư mật của cô.
Nóng rực của anh gắt gao kề sát cô, hơi đâm vào một cái, Thi Tĩnh khẽ thở gấp. Giây tiếp theo, cô thét lên chói tai, "Đau..."
Không có màn dạo đầu Vân Dật Bạch cứ vậy mà đi vào.
Giống như bị xé rách, hạ thân Thi Tĩnh như bị thiêu đốt, đau nhức bên trong
do bị anh đâm vào. Loại đau này không khác gì so với lần trước.
Ngón tay đặt trên cánh tay anh gắt gao bám chặt, móng tay được cắt sửa hoàn mỹ hung hăng đâm vào trong da thịt anh.
Đau đớn trên cánh tay khiến Vân Dật Bạch chợt hoàn hồn. Nhíu mày nhìn người dưới thân đang thở gấp như đang phải chịu đựng đau đớn. Thần trí anh
liền thanh tỉnh vài phần.
Dừng mọi động tác lại, anh hơi khom người, bàn tay trên đùi cô hạ xuống đặt lên má cô những nụ hôn dịu dàng.
Toàn bộ tinh thần của Thi Tĩnh đều đặt ở nơi bị xé rách đau đớn phía dưới,
những nụ hôn nồng nàn bên má khiến cô không tự chủ mà thả lỏng cặp mày
đang nhíu chặt, từ từ mở mắt nhìn Vân Dật Bạch trước mặt.
"Thật xin lỗi!" Anh áy náy hôn cô.
Kinh ngạc nhìn anh, Thi Tĩnh nâng khóe miệng, đưa tay kéo cổ anh ôm sát vào
trong lòng. Đôi má lạnh lẽo dựa sát trên bộ ngực ấm áp của cô. Vật đặt
trong người cô vẫn không nhúc nhích. Vào lúc này, dục vọng dường như đều tan thành mây khói.
Sau một hồi trầm mặc, duy trì lâu tư thế bất động Thi Tĩnh chợt chuyển động, ngay sau đó cô cảm nhận được vật trong
cơ thể xảy ra biến hóa. Cô kinh ngạc thở gấp trừng lớn mắt.
Vân
Dật Bạch cũng cảm nhận được, từ từ ngẩng đầu không rời mắt nhìn cô. Trên khuôn mặt tuấn dật ngay thẳng hiện tia cười tà mị, anh hơi co người
lại, sau đó nhẹ nhàng tiến vào.
"Ưm..." Thi Tĩnh quay mặt đi không dám nhìn anh.
Bàn tay ấm áp vuốt lên mặt cô, nụ hôn dịu dàng rơi lên má cô, mắt, chóp mũi cuối cùng là triền miên hôn thật sâu trên cánh môi, lại theo cổ đến
trước ngực cô. Một tay nắm nơi tròn trịa của cô nhẹ nhàng vuốt ve, nhào
nặn thành đủ loại hình dạng.
Ngón tay thô ráp vuốt ve trên da
thịt mềm mại của cô. Rất nhanh trên người Thi Tĩnh liền bị bao phủ bởi
một tầng lộn xộn mờ ám. Thoạt nhìn vô cùng mê người.
Thi Tĩnh
hoảng loạn cầm lấy tay anh, mở miệng khẩn cầu, "Đừng như vậy..." Hành
động của anh khiến cô càng ngày càng cảm thấy cơ thể này không còn là
của mình.
"Xuỵt!" Một ngón tay đặt bên cánh môi cô, đôi môi mỏng theo bàn tay đang dao động của anh mà rơi xuống trước ngực cô.
"Đừng!" Thi Tĩnh kinh ngạc thở gấp, cơ thể mềm mại không nhịn được mà co lại. Cơ thể cứ vậy mà đưa đến bên miệng anh.
Vừa lòng thưởng thức món ngon bên miệng, Vân Dật Bạch dùng miệng thăm dò
khắp người cô. Khi thì khẽ hôn, khi thì gặm cắn, khi thì mút mạnh. Trong khoảnh khắc, khắp người cô đều bị che kín bởi dấu vết anh lưu lại.
Một bàn tay đặt trên phần lưng lộ ra của cô chậm rãi di chuyển dần dần
xuống mông cô, cổ tay hơi dùng sức đem hạ thân mình gắt gao dán chặt bên người cô. Hai người lại lần nữa chặt chẽ gần kề.
"A..." Cô ngâm khẽ, thân thể mềm mại như nước chặt chẽ vươn thẳng.
Miệng anh thay thế bàn tay đặt trên ngực cô, hai tay nâng cái mông tròn trịa của cô khiến cô phải cong thân mình lên.
Trong đôi mắt anh tràn đầy dục vọng, Vân Dật Bạch hơi nghiêng người, hai tay
ôm thân thể của cô di chuyển về phía giường, cơ thể anh thẳng tắp khiến
cho dục vọng trong cơ thể cô càng vào sâu hơn.
Cánh tay chống lấy thân thể chính mình thật lâu sau anh mới nhếch môi, "Tôi muốn động!"
Mềm mại của cô bao vây lấy cứng rắn của anh.
Oanh một tiếng khuôn mặt Thi Tĩnh bỗng chốc hồng lên. Tại sao anh có thể nói lời như vậy?
"Muốn tôi động không?" Anh hơi rút chính mình ra. Khiến cho cô ở dưới thân nặng nề hô hấp.
Thi Tĩnh cắn chặt môi dưới không nói, kiên quyết không chịu nói.
Một ngón tay linh hoạt tiến vào trong miệng cô, đầu ngón tay quấn lấy lưỡi
cô, đồng thời khiến cô nhả ra không ít tơ bạc. Không đợi cô đáp ứng, anh cứ vậy mà đâm vào.
Co rút nhẹ nhàng khiến Thi Tĩnh quên cả bản thân. Trầm luân cùng anh vì cô mà thêu dệt dục vọng bên trong.
Tiến vào.
Rút ra.
Mềm mại co rút như đang cố ý trêu chọc cô, cô không nhịn được mà thở hổn hển bắt lấy tay anh khẩn cầu, "Xin anh..."
Hôn lên khóe môi cô, anh nở nụ cười, "Cho cô, tất cả đều cho cô!" Dưới thân động càng mạnh.
Độ ấm trong không khí dần tăng lên, dù thế nào cũng không thể che dấu được mảnh kiều diễm bên trong.