“Lão Nhị, đệ quá lỗ mãng rồi, tục ngữ nói: dân không đấu được quan, sao vừa rồi đệ lại thiếu kiên nhẫn như vậy?”
Vừa ra khỏi cửa, Phạm Thông liền cau mày thấp giọng trách, cũng không biết Phạm Đại vô tình đã rước phải đại họa, chẳng những ẩu đả quan binh mà còn khiến người ta chậm trễ công vụ, sự tình về sau còn nhiều phiền
toái.
“Cũng không phải đệ nóng nảy, vừa rồi đám nhãi nhép kia rõ ràng không để chúng ta đi, nếu không ra tay thì chẳng lẽ bó tay chịu trói, chờ đi
ăn cơm tù sao?” Phạm Đại một chút cũng không để ý, ngược lại còn bất mãn nói thầm: “Quá yếu quá yếu, đám nhãi nhép đó căn bản chẳng có chút bản
lĩnh nào cả, không đã ghiền chút nào!”
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, chúng ta nhanh chóng trở về dọn hành
lý rời khỏi đây thôi.” Phạm Thông khuyên đệ đệ không được, không còn
cách nào đành nói.
Lần này Phạm Đại cũng biết điều không cãi lại, mặc kệ lý do gì, bọn
họ chung quy vẫn là đánh quan binh, quan phủ không có khả năng bỏ qua
không truy cứu, hơn nữa căn cứ tình hình hiệu cầm đồ lại có cả quan binh hủ bại tọa trấn mà xét, thị trấn này chẳng tốt đẹp gì, huống chi bọn họ dù sao cũng tính lập tức rời đi.
Để tiết kiệm thời gian, cả nhà chia làm hai, Phạm Thông và Tiểu Ngư
đi mua lương khô ăn đường, Phạm Đại trở về thu dọn hành lý, sau khi
nhanh chóng hội họp lại, đang định đi thuê xe, lại phát hiện chỉ trong
thời gian ngắn mà trong thành đã trở nên hỗn loạn, ai nấy đều châu đầu
ghé tai nhau thì thầm bàn tán.
“Nghe nói nhà tù trong huyện nha bị cướp, mấy tên giang dương đại đạo* bị giam bên trong đều đào tẩu.”
*Giang dương đại đạo: hình như là từ chỉ trộm cướp.
“Không phải chứ, ta còn nghe nói đám giặc cướp kia rất lợi hại, giết chết mấy tên lính coi ngục và cung thủ nữa.”
“Theo ta thì, đám chó săn cho nhà họ Trần này cứ chết hết đi, miễn cho bọn chúng mỗi ngày đều ức hiếp dân đen chúng ta.”
“Suỵt, ngươi không muốn sống nữa à, câu này cũng dám nói?”
“Huyện úy đại nhân đã hạ lệnh đóng cửa thành, còn đang tập họp dân
binh đi lục soát khắp thành nữa, ta thấy đám giang dương đại đạo này có
lợi hại nữa cũng trốn không thoát.”
Đủ loại tin tức không ngừng ùa vào tai, cả nhà còn chưa đến cửa
thành, quả nhiên thấy phía cửa thành một đám đông người muốn ra ngoài
đang vây quanh kháng nghị nhưng vô ích.
“Cha, chúng ta làm sao bây giờ?” Tiểu Ngư vẻ mặt vẫn thản nhiên hỏi,
cửa thành đã đóng, cho dù bọn họ có mướn được xe cũng vô dụng.
Phạm Thông nhìn tường thành từ cửa thành kéo dài sang hai bên cao
chưa đến một trượng, kéo tay hai chị em, nói: “Ở đây đông người quá, đi
theo ta.”
Nói xong liền đi dọc theo tường thành tìm một chỗ thưa người, đi một
hồi quả nhiên thấy có một đoạn tường thành không có bóng ai, Phạm Thông
nhìn quanh một vòng, một tay ôm hai chị em, cúi người, vù một tiếng đã
nhảy lên trên tường thành, lại dễ dàng nhảy lại xuống mặt đất, phía sau
Phạm Đại cũng theo sát.
“Không ngờ vừa vặn lại có kẻ cướp ngục, lần này xem ra chúng ta gặp
họa lớn.” An toàn ra khỏi thành, Phạm Thông nhìn bốn phía lo lắng nói.
“Cái gì mà gặp họa lớn? Không phải là tùy tiện giáo huấn vài tên nhãi nhép thôi sao?” Phạm Đại không cho là đúng.
Tiểu Ngư trợn mắt: “Thúc tưởng người ta sẽ tin chúng ta là trùng hợp
sao? Mấy tên quan binh kia sẽ thừa nhận chính mình làm tay sai cho hiệu
cầm đồ sao?”
Quan sai tự ý dùng cho riêng mình, mọi triều đại đều vô cùng kiêng
kỵ, huyện úy kia có thể ở trong thành Y Dương lấy thúng úp voi, nhưng
một khi sự tình bị vạch trần , đầu tiên chính bọn chúng sẽ bị hỏi tội,
bởi vậy nếu cấp trên đến tra, bọn quan binh này tuyệt đối sẽ một mực
chắc chắn huynh đệ họ Phạm chính là đồng đảng đạo tặc cướp ngục để trốn
tránh trách nhiệm, còn thuận tiện báo thù nữa.
“Bọn chúng vốn là cấp cho hiệu cầm đồ làm tay sai mà!” Phạm Đại ngớ ngẩn đáp.
“Ngu ngốc, không lãng phí nước miếng với thúc nữa.” Tiểu Ngư không
thèm để ý đến tên đầu gỗ này nữa, hỏi Phạm Thông: “Cha, chúng ta đi đâu
bây giờ?”
Phạm Thông trầm ngâm một chút, nói: “Xem ra lúc này chúng ta không thể đi đường lớn được nữa.”
Phạm Đại chen mồm: “Không đi đường lớn thì lại tiếp tục đi dọc theo chân núi kia vậy!”
Lại quay lại núi sao? Tiểu Ngư nhất thời trán nổi hắc tuyến, nhìn dãy núi trải dài xa xa, chỉ sợ ít nhất cũng phải hơn mười dặm.
“Hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy, chúng ta đi dọc theo chân núi, nếu có người đuổi theo còn có thể trốn vào núi, hơn nữa cũng không sợ bị
đói.” Phạm Thông gật đầu, chỉ vào dãy núi phía đông bắc, nói: “Chúng ta
đi dọc theo hướng đông bắc, đợi đến thị trấn tiếp theo lại hỏi thăm một
chút, nếu an toàn chúng ta lại vào thành mướn xe.”
“Được rồi!” Tiểu Ngư không ý kiến nhún vai.
Cũng may trời quang mây tạnh đã hơn một ngày đêm, mặt đất đã cứng lại, đi đường cũng thuận lợi hơn.
Hơn nửa ngày sau, cả nhà đi vào núi, dọc theo một dòng suối nhỏ chảy
hướng đông bắc dưới chân núi mà đi. Đến chạng vạng, vì nơi này cách thị
trấn chưa xa lắm, để tránh phiền toái, cả nhà không tìm một nhà nông ở
nhờ như trước nữa, mà vào núi tìm một cái hang cách sơn cốc chừng hơn
một dặm qua đêm.
Đống lửa đã cháy to, giường cỏ khô đã trải sẵn, Tiểu Ngư mở tròn mắt quan sát hang núi nhỏ này, có chút cảm giác mới mẻ.
Tuy nói bọn họ đi trong núi đã mấy ngày, nhưng ban đêm vẫn đều dừng
chân nghỉ tạm ở nhà người khác, thật sự cắm trại dã ngoại như đêm nay là lần đầu tiên. Kỳ thật sơn động cũng không kém, tuy rằng không đủ rộng
nhưng lại có thể mang lại cảm giác đặc biệt an toàn. Sau khi kể hai câu
chuyện cổ tích cho Tùng Tùng nghe, Tiểu Ngư thực tự nhiên chậm rãi chìm
vào mộng đẹp.
……
Không biết đã ngủ được bao lâu, Tiểu Ngư đột nhiên cảm thấy bên ngoài động tựa hồ như có động tĩnh gì đó, lập tức tỉnh lại, quả nhiên có
tiếng người lạ lọt vào tai.
“Đại ca, đây chính là Song hiệp họ Phạm tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, hôm nay nếu không phải bọn họ ở hiệu cầm đồ Trần ký giúp chúng ta
giáo huấn mấy tên cung thủ, trì hoãn bọn chúng đến thành bên cạnh báo
tin, chúng ta có lẽ sẽ không thuận lợi thoát thân như thế.” Chỉ nghe một thanh âm trầm thấp hùng hậu nói.
Tiểu Ngư nhất thời muốn 囧, không phải chứ, chẳng lẽ bên ngoài chính là đám người cướp ngục? Bọn họ sao lại cũng đến đây chứ?
“Tại hạ La Quảng tạ ơn Phạm Đại hiệp, Phạm Nhị hiệp đã cứu giúp!” Một giong khàn khàn còn không ngừng ho khù khụ nói, không cần nhìn cũng
đoán ra đó hẳn là người vừa được cứu ra.
“Các vị đại hiệp hiểu lầm, chúng tôi lúc ấy chẳng qua có chút xích
mích với chưởng quầy hiệu cầm đồ đó thôi..” Ngay sau đó là tiếng Phạm
Thông thành khẩn giải thích.
Hắn vốn chính là loại người dù chính mình làm việc tốt cũng không
nguyện ý nhận người ta xưng tụng, cũng sẽ không vì người ta khen vài câu đã phổng mũi, càng không thể thừa nhận phần “công lao” chẳng biết nhảy ở đâu ra như vậy.
Nhưng mà, mặc kệ hắn có giải thích mình và Phạm Đại chỉ là vô tình
đến thế nào, đối phương vẫn cứ khăng khăng nhận định hai huynh đệ bọn
hắn là ân nhân, cảm động đến rơi nước mắt mà nói cả sọt cả rổ những lời
xưng tụng, đồng thời thanh âm hùng hậu kia trong lời khen tặng còn loáng thoáng ẩn ý thỉnh cầu.
Nàng hiểu được! Khó trách một chút việc nhỏ lại có thể bị bọn họ tung hô thành thiên ân đại đức, thì ra những người này nghe tiếng tăm của
huynh đệ họ Phạm, cố ý đến kéo bọn họ xuống nước đây!
Tiểu Ngư trong lòng lập tức sáng tỏ, nếu như thực sự cùng đám cướp
ngục này loạn một chỗ, vậy thì đúng là có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng
rửa không sạch nổi.