*Đản: Chắc chắn, cẩn thận.
Nghe ra tình hình ngoài động, ý nghĩ đầu tiên của Tiểu Ngư chính là: không thể để những người này dây vào nhà mình được.
“Cha!” Vừa suy nghĩ, Tiểu Ngư đã làm ra vẻ vô cùng sợ hãi gọi một
tiếng, quả nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài ngừng lại, một
bóng người vội vàng tiến vào, mang theo hơi gió lạnh đến bên cạnh nàng.
“Con gái bảo bối, sao vậy? Mơ thấy ác mộng sao?” Phạm Thông lo lắng vuốt vuốt đầu Tiểu Ngư.
“Dạ.” Tiểu Ngư thuận thế chui vào ngực hắn, sợ hãi nói: “Con mơ thấy
có rất nhiều rất nhiều người cầm đao chạy đến muốn bắt con và Tùng Tùng, cha, cha nói những người đó liệu có đuổi theo chúng ta không?”
“Đừng sợ, cha sẽ không để bất luận kẻ nào bắt các con đi.” Phạm Thông vỗ nhẹ lưng nàng, dịu giọng dỗ dành, ngốc nghếch còn thưởng rằng Tiểu
Ngư ban ngày bị dọa. Trong lòng hắn, Tiểu Ngư mặc dù sau khi tỉnh lại
đến nay vẫn tháo vát lanh lợi hơn người, lại thông minh cổ quái, nhưng
suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ chín tuổi, hôm nay ở hiệu cầm đồ,
tên quan binh kia giơ đao muốn chém nàng, sau lại thấy trong thành hỗn
loạn như vậy, trong lòng sợ hãi cũng là khó tránh khỏi.
“Đúng, Tiểu Ngư, không phải sợ, có thúc thúc ở đây, sẽ không ai đụng vào được một sợi tóc của cháu.”
Phạm Đại cũng tiến vào ngay sau đó, chỉ nghe tiếp theo một loạt những tiếng bước chân cùng tiếng kim loại kỳ lạ leng keng va chạm nhau, bốn
năm bóng người cũng nối nhau tiến vào, chính xác mà nói thì hai người đỡ một người, phía sau còn đi theo hai thân ảnh một lớn một nhỏ.
Đống lửa chiếu sáng dung mạo ba người phía trước, người bên trái thân hình cao lớn mặt đen râu quai nón, hai con mắt sáng rực dưới ánh lửa
bập bùng, người bên phải là một thanh niên dáng vẻ bình thường, đúng là
người xuất hiện ở trong tiểu viện nhà họ Phạm từng tá túc trước đó.
Có điều sự chú ý của Tiểu Ngư không dừng lại ở hai người này, mà lập
tức bị người đàn ông được nâng ở giữa, tóc tai tán loạn che hết phân nửa khuôn mặt, trên người khoác một chiếc áo choàng dài thu hút ánh mắt,
chỉ vì trên hai tay hai chân người đàn ông này, rõ ràng là một bộ xiềng
xích vẫn chưa tháo bỏ, tay chân cũng buông thõng không bình thường, hiển nhiên đã thương tật, vì còng tay chưa mở nên không thể khoác áo chỉnh
tề, có thể thấy rõ bên trong là áo tù dơ bẩn đầy vết máu loang lổ.
“Cha…” Tiểu Ngư lần này thật sự kinh hãi, ngoài phim ảnh trên ti vi,
nàng chưa từng thực sự thấy có người nào bị đánh đập thảm như vậy.
“Đừng sợ, vị bá bá này không phải người xấu.” Phạm Thông vội ôm nàng
dỗ dành, lại quay đầu nói với mấy người kia: “Mọi người ngồi đi.”
Râu quai nón nói một câu tạ ơn, cùng người thanh niên cẩn thận giúp
người tù ngồi xuống vị trí Phạm Đại ngồi trước đó, lại nhanh chóng lấy
từ bên hông một hồ lô cho ông ta uống, còn tiếp đón hai người đi sau
ngồi xuống, Tiểu Ngư lúc này mới nhìn rõ hai người, trong đó có một
người dáng thấp nhỏ, là một đứa bé trai có đôi môi mỏng mím chặt.
Thằng bé kia thoạt nhìn đại khái có lẽ tầm hơn mười tuổi, nhưng trong ánh mắt ẩn giấu nét già dặn của người sớm trưởng thành, cặp mày rậm như đỉnh núi sắc nét góc cạnh, bên dưới là đôi đồng tử sẫm màu mà sáng rực, khuôn mặt đường nét rõ ràng, ngũ quan cực kỳ khôi ngô tuấn tú, rất
giống như con lai, nếu không cũng là người dân tộc hoang dã.
“Đây là con trai duy nhất của đại ca ta, Đản Nhi. Đản Nhi, mau đến bái kiến hai vị Phạm đại hiệp.” Râu quai nón nói.
“Bái kiến Phạm đại hiệp.” Đản Nhi kia cứng ngắc khom mình cúi chào
hai huynh đệ một cái, sau đó lấy ra một miếng vải ngồi xuống trước mặt
người tù, định vén tóc lên lau mặt cho ông ta.
“Đản Nhi…” Người tù kia tránh đi một chút, vừa khụ vừa nói: “Đừng, a
cha con bây giờ diện mạo rất đáng sợ, đừng làm Phạm gia muội muội bị sợ
hãi.”
Ai là Phạm gia muội muội? Tiểu Ngư trong lòng không cho là đúng, sắc
mặt lại tỏ vẻ hòa hoãn đôi chút, người này tuy rằng chịu đủ ngược đãi,
nhưng vẫn còn biết lo cho người khác, nhân phẩm có lẽ không quá kém,
nghĩ như vậy, đối với mấy người có thể liên lụy đến nhà bọn họ cảm giác
khá hơn đôi chút.
“Cha… Sao lại có nhiều người như vậy?” Tiếng người nói chuyện khiến
Tùng Tùng ngái ngủ tỉnh giấc, khác với Tiểu Ngư, nó thật sự là bị dọa
cho sợ hãi.
“Tùng Tùng đừng sợ.” Tiểu Ngư vội thoát khỏi tay Phạm Thông, ôm lấy
bả vai nhỏ của đệ đệ, “Các vị thúc thúc bá bá này không phải đến bắt
chúng ta, bọn họ chỉ vào sưởi ấm nhờ, đến sáng sẽ đi thôi.”
Những lời này vừa nói ra, sắc mặt mỗi người trong chốc lát đã biến đổi khác nhau.
Phạm Thông là có chút xấu hổ, Phạm Đại vẻ mặt vẫn như không, râu quai nón như hiểu ra điều gì đấy, mà người tù còn đang ho khan ngồi kia,
trước sau vẫn không nhìn rõ vẻ mặt ông ta.
“Dạ.” Phạm Bạch Thái dựa sát vào Tiểu Ngư, ngoan ngoãn đáp một tiếng, nhanh chóng chú ý đến Đản Nhi kia, tò mò ngoảnh đầu nhìn, muốn xem rõ
một chút đây là ai.
“Khụ, khụ… Đản Nhi, con còn chưa chào hỏi Phạm gia muội muội và Phạm
gia đệ đệ đâu.” Người tù dựa vào râu quai nón ho khan, tóc tai lộn xộn
rung rung, thấp thoáng bên trong quang mang chớp động.
Đản Nhi kia nghe lời lò dò bước lại, hướng Tiểu Ngư và Phạm Bạch Thái gật gật đầu, giọng vẫn gượng gạo như trước: “Chào Phạm gia muội muội,
Phạm gia đệ đệ.”
“Chào tiểu ca ca.” So với khuôn mặt không chút biểu cảm của thằng bé, Phạm Bạch Thái tươi cười đúng là đáng yêu vô cùng, Tiểu Ngư chỉ hơi gật đầu một cái, không nói gì.
Muốn nàng gọi hai huynh đệ họ Phạm là cha và Nhị thúc thì có thể,
nhưng tiểu quỷ này còn chưa bằng nửa tuổi kiếp trước của nàng, tiếng ca
ca này nàng nói không ra miệng được, hơn nữa nàng cũng không có thói
quen tỏ ra thân thiết với người lạ.
Ba đứa trẻ chào hỏi nhau xong, trong động nhất thời chìm vào im lặng, bỗng nhiên một tiếng ọc ọc vang lên.
Tiểu Ngư phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Phạm Bạch Thái, tưởng nó
đói bụng, Phạm Bạch Thái lại nhìn về phía Đản Nhi kia, mà thằng bé Đản
Nhi lại theo bản năng lấy tay che bụng, cứ như làm vậy là có thể che
giấu ngũ tạng đang biểu tình.
“Tiểu ca ca huynh đói bụng phải không? Chúng ta có đồ ăn đây!” Không
chờ mọi người kịp phản ứng, Phạm Bạch Thái đã tránh khỏi vòng tay Tiểu
Ngư, trở mình đứng dậy, lấy trong bao đồ đặt bên hai cái bánh bao lớn.
“Đúng đúng, chúng ta có đồ ăn, trong nồi đất còn có ít canh thịt còn
nóng nữa.” Phạm Thông là người thứ hai hưởng ứng, cũng đứng dậy dùng cái bát của mình múc trong nồi vẫn đang đặt trên ngọn lửa đưa cho thằng bé
Đản Nhi kia.
Thằng bé do dự một chút, nhận lấy bánh và canh thịt, nhưng không ăn
mà đưa đến trước mặt người tù, thấp giọng nói: “A cha, cha ăn một chút
gì đi!”
Người tù từ ái nói: “Khụ khụ… cha ăn không vào… Đản Nhi con ăn đi…”
“Các người đều ăn đi, còn có nhiều lắm, nếu chỗ này chưa đủ, ta có
thể đi săn thêm ít thú rừng.” Bên này Phạm Thông sớm nhiệt tình mà đem
toàn bộ bánh bao trong gói đem ra, chỉ sợ bọn họ bị đói.
Cư nhiên đem hết toàn bộ bánh cho người ra, vậy còn nhà mình sáng mai làm thế nào đây?
Thấy Phạm Thông lại tái phát bệnh hào phóng, Tiểu Ngư không khỏi âm
thầm khinh bỉ, nhưng nàng không can thiệp. Tuy rằng nàng đối với đám
người lạ này rất đề phòng, chỉ ước gì bọn họ có thể cách người nhà mình
càng xa càng tốt, nhưng xem bọn họ vừa mệt vừa đói, tặng chút đồ ăn,
lòng tốt đó nàng vẫn còn, huống chi Tùng Tùng có vẻ rất thích thằng nhóc đẹp trai còn nhỏ đã khốc này, nàng cũng không muốn nó cảm thấy tỷ tỷ
mình không có tình người.
______________
Nói thật là chap này… bắt đầu thấy không thích Phạm Bạch Thái
nữa… Hồn nhiên tốt bụng quá chăng? (nó mới có 6 tuổi = =). Chưa gì đã kế thừa gen “đại hiệp” của cha nó rồi. Ghét cái tính dở hơi ấy ngay từ đầu truyện rồi.